Chương 5: Một căn nhà toàn kẻ tồi tệ

Trong ánh sáng bình minh, nét mặt Cố Thần trở nên rõ ràng trong làn sương mờ. Dù sắc mặt vàng vọt, nhưng ngũ quan của cô vẫn tinh tế và xinh đẹp, đôi mắt đen láy như viên đá quý sáng lấp lánh, điểm quyến rũ nhất là chút tà khí ẩn hiện trong ánh mắt cô, như thể là yêu nghiệt đến từ bóng tối, có thể mê hoặc lòng người.

Quay ngược thời gian về năm 1996, Cố Thần cố gắng xâu chuỗi lại mọi chuyện: Cố Thần, cha ruột không rõ (thật thảm), mẹ ruột bỏ rơi (thật buồn), cha nuôi tốt nhưng yếu đuối (thật khổ), bà nội dữ dằn như máy bay chiến đấu (thật đau đớn),… và thêm cả một kẻ thù hoàn toàn không rõ lai lịch!

Mẹ kiếp, đây chẳng phải là cuộc đời "trớ trêu" trong truyền thuyết sao?

Cô giơ tay lên, ánh mắt tối sầm lại nhìn chằm chằm vào những vết bầm tím trên cánh tay, môi cô hơi hé mở, khuôn mặt không chút biểu cảm buông ra một từ khó có thể bình thản: “Chết tiệt!”

Phải đánh cược một phen rồi, nếu cha nuôi Cố Đại Hoài thực sự như lời Mã Đại Thành nói là người duy nhất đối xử tốt với cô trong Cố gia, cô sẽ ở lại dưỡng thương, nếu không… nhất định phải rời đi!

Đợi khoảng nửa tiếng sau, Cố Thần thấy một người đàn ông trung niên, dáng vẻ thất thần, đi loạng choạng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thần Thần, Thần Thần…”

Bên cạnh còn có một người phụ nữ dáng điệu uốn éo, nói chuyện sắc sảo chua ngoa: “Anh cả, tôi nói anh suy nghĩ kỹ đi, rất đáng giá đó! Chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ lập tức dẫn anh qua đó!”

Người đàn ông đó chắc chắn là cha nuôi, còn người phụ nữ kia thì không rõ là ai.

Cũng không để Cố Thần kịp suy nghĩ xem có nên xuống hay không, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, vào khoảnh khắc cuối cùng, dù rơi vào tình trạng thảm hại, Cố Thần vẫn giữ vẻ tao nhã cao quý, cô nhảy xuống từ mái nhà, thân thủ nhanh nhẹn như một con báo săn mồi trong bóng tối… một con báo bị ốm.

Thật đau khổ, không phải cô muốn nhảy, mà là cơ thể không kiểm soát được mà rơi xuống!

Cố Đại Hoài đang đau lòng, bỗng thấy một bóng người từ trên tường nhà mình rơi xuống, theo bản năng lao lên đỡ lấy, vừa ôm được người là ông ta vui mừng hét lớn: “Thần Thần!”

Niềm vui chưa qua, ông ta đã thấy Cố Thần nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, làm ông ta sợ hãi ôm Cố Thần chạy vội vào trong nhà. Vừa chạy, ông ta vừa hét đến khản cả giọng.

Người phụ nữ kia, chính là em dâu của Cố Đại Hoài – Lưu Kim Nga cũng bị dọa nhảy dựng lên, ôm lấy ngực mà chửi bới: “Anh cả, anh hét cái gì mà kinh khủng vậy! Làm tôi giật cả mình. Ồ, đây không phải là Cố Thần sao? Ôi, thật là tốt quá!”

Tốt quá! Tìm được người rồi thì cô ta cũng yên tâm, lão Bá Đầu đặc biệt nói rằng bán một cô gái là được tám trăm tệ đó!

Tiếng động bên ngoài làm Cố bà bị dọa sợ, trong lòng rối như tơ vò, không ngừng suy nghĩ: Không phải là đứa cháu của bà bị cái thằng cháu côn đồ bên nhà mẹ đẻ vác về để Cố Đại Hoài nhìn thấy chứ!

Bên ngoài có tiếng động “rầm rầm” khiến Cố bà càng thêm lo lắng, sợ rằng con trai mình sẽ tìm bà tính sổ.

Lưu Kim Nga vốn định đi theo vào, nhưng đột nhiên nhớ ra hai đứa con mình chưa ăn sáng, mắt cô ta đảo một vòng rồi cười tít mắt quay về gọi Cố Kiều và Cố Nhiêu – hai đứa còn đang ngủ - dậy để đi ăn sáng ké.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã dẫn theo Cố Kiều và Cố Nhiêu, vừa ngáp vừa đi vào sân nhà, rồi hướng thẳng đến phòng của bà nội.

“Bà ơi, mau mở cửa, con có chuyện tốt muốn nói với bà!” Lưu Kim Nga vừa đập cửa vừa kêu, làm cho cửa gõ vang lên tiếng “cạch cạch”, Cố Kiều nghe đến chuyện tốt mà mẹ mình vừa nói, liền ngọt ngào gọi bà nội.