Chương 33

Khi đến thành phố, hai người lập tức tách ra. Cố Trần nhận địa chỉ từ Phó Tu Chí, rồi xách theo chiếc túi hành lý đơn giản bước lên xe buýt đến trường. Bên ngoài cửa xe, bóng dáng cao gầy nhưng vẫn còn vẻ gầy yếu và non nớt của Phó Tu Chí đứng lặng lẽ.

Xe buýt khởi hành, Cố Trần vẫy tay cười chào tạm biệt cậu ta.

Tạm biệt – có thể là không bao giờ gặp lại, hoặc có lẽ lần sau sẽ lại gặp nhau.

Còn hai ngày nữa mới đến ngày khai giảng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc học sinh vào ở trong ký túc xá. Biết rằng lớp 11 sẽ chia thành các lớp văn và lý, Cố Trần tìm thấy lớp của mình – lớp 11 (7) – trên bảng thông báo. Sau khi đăng ký, đóng học phí, cô đi về phía khu ký túc xá.

Khi làm thủ tục nhập phòng, Cố Trần để ý rằng đã có hai học sinh chuyển vào từ hôm qua. Cô ghi nhớ tên họ, cầm sách và hành lý, bắt đầu leo lên tầng 7.

Lớp 11/7 vốn dĩ là lớp kém nhất, ký túc xá được phân cho cũng thuộc loại tệ nhất. Đứng ở cửa phòng, mùi hôi thối từ nhà vệ sinh bên cạnh xộc lên, cô đẩy cửa phòng đầy dấu giày bước vào...

“Vù…” Một vật đen sì lao về phía cô. Cố Trần thản nhiên, không chớp mắt, giơ tay gạt ra.

Quét mắt một vòng quanh phòng, Cố Trần thầm nghĩ: Mẹ kiếp, đúng là không có cái tệ nhất, chỉ có cái tệ hơn!

Đây là chuồng lợn à? Trên sàn ngổn ngang quần áo, bên trên còn có đống hộp mì ăn liền chồng chất. Khỉ thật, ngay cả chuồng lợn còn sạch hơn!

“Mang giúp tôi suất cơm lên đây, không rau xanh, không thịt heo, không cà chua, không ớt.” Một sinh vật đang cuộn mình trong đống chăn lầm bầm nói.

Cố Trần nhìn về phía cô gái đã ném thứ gì đó vào mình. Đó là một cô gái ăn mặc rất thời thượng, đang nhả khói thuốc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.

“Người mới à?” Giọng cô gái lạnh lùng, ánh mắt thách thức lướt qua Cố Trần, khóe miệng khẽ nhếch phát ra tiếng "hừ" không rõ ràng. “Dọn dẹp mớ rác dưới sàn đi, rồi đi mua hai suất cơm lên đây, giống như con lợn chết trên giường trên kia.”

Cố Trần dẫm lên đống đồ linh tinh dưới sàn, hoàn toàn không để ý, cô đặt balô lên chiếc giường trống gần cửa. Xem ra cô sẽ phải quay lại ký túc xá cũ để mang hết đồ của mình đến đây.

Sự phớt lờ của Cố Trần khiến cô gái đang hút thuốc nổi giận. Cô ta dập tắt điếu thuốc, khoanh tay, chậm rãi bước tới. Cô gái rất cao, cao hơn Cố Trần hẳn một cái đầu, “Người mới hả? Không biết quy tắc à? Muốn tôi dạy không?”

“Dạy thế nào? Xin được chỉ giáo.” Cố Trần mỉm cười hỏi.

“Chị đây thích dạy như thế này!” Cô gái không nói thêm lời nào, nắm tay đã trực tiếp đấm tới.

Nhưng Cố Trần không phải là người dễ bị bắt nạt. Nắm đấm đang bay tới dường như chuyển động rất chậm trong mắt cô. Cố Trần mỉm cười, dễ dàng đưa tay lên, nắm lấy cổ tay của cô gái, “Cách dạy này có vẻ hơi yếu nhỉ.”

Cô gái cao lớn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tân binh trước mặt, lông mày kiêu ngạo nhướn lên, nói: “Ồ, cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ!” Chân dài của cô ta liền nhấc lên, hung hăng đá thẳng tới.

Cố Trần giữ chặt cổ tay cô gái kia, đôi mắt híp lại đầy cảnh giác. Khuỷu tay trái của cô cũng không hề yếu thế, thẳng thừng thúc vào đầu gối đối phương. Trong tích tắc, Cố Trần buông tay, khiến cô gái kia mất thăng bằng và ngã nhào ra sau.

“Aaaa…”