Chương 21

"Đồ con hoang phá gia chi tử, không chịu làm việc, chỉ biết lười biếng! Ăn không ở không nhà họ Cố ta mười mấy năm, giờ còn dám cãi lại à?"

"Cố Trần, con nói với bà nội kiểu gì thế?" Đôi môi tái nhợt, Cố Đại Hoài yếu ớt lên tiếng, cố gắng cử động nhưng vết thương ở lưng khiến anh đau đến suýt kêu lên.

Bà cụ Cố, trong mắt chỉ có tiền, nào có thèm để ý con trai sống chết ra sao. Bà ta lườm Cố Đại Hoài với vẻ đầy khinh bỉ, rõ ràng không hài lòng với hành động của anh.

Đồ không biết điều, để xem bà xử lý con hoang này thế nào!

Bà cụ nhặt bừa một thứ gì đó trong nhà, với ánh mắt vừa hung dữ vừa tham lam, bà ta xông về phía Cố Trần.

"Thử đánh tôi thêm một lần nữa xem? Hử?" Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cố Trần rút từ sau lưng ra con dao chẻ củi được mài sắc bén, làm bà cụ Cố sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vã rút chân lại.

Cố Trần thấy nơi khóe mắt Cố Đại Hoài có một giọt nước mắt lăn chầm chậm, lòng cô bỗng trào lên một cơn phẫn nộ đối với bà cụ Cố.

Cô chậm rãi bẻ con dao trong tay, rồi “rắc” một tiếng, âm thanh trầm thấp vang lên khi thanh sắt bị bẻ gãy. Phần lưỡi dao nặng ba bốn cân bị cô dễ dàng bẻ đôi bằng hai tay.

"Bà nội, bà nói xem, là cổ bà cứng, hay là dao cứng đây?" Cố Trần mỉm cười nói, trong đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo vô tận.

Bà cụ Cố hoàn toàn câm nín trong sự hoảng sợ…

Dao... dao... dao gãy rồi?

Cố Trần nhếch nhẹ môi, từ tốn bước tới, ánh mắt chế giễu nhìn bà cụ đang run rẩy vì sợ hãi, rồi đặt con dao đã gãy lên tay bà: "Bà nội à, sau này cẩn thận chút nhé, cổ người ta dễ gãy hơn con dao này nhiều đấy."

Cô đã nhẫn nhịn… rất lâu rồi! Nếu không cho bà ta một bài học, chắc cô sẽ phát điên mất!

Bà cụ Cố hoàn toàn bị dọa cho kinh hồn bạt vía, vừa hoàn hồn đã vội vã bỏ chạy ra ngoài.

Cố Trần không đuổi theo, chỉ nghe thấy giọng bà cụ đầy phấn khởi vọng lại: "Kim Nga, Kim Nga, con đến đúng lúc lắm... Ối da…"

Bị người khác xô ngã xuống đất, bà cụ Cố ôm lấy lưng đau đớn, vừa giận vừa tức nhìn mấy người đàn ông lạ mặt đi cùng Lưu Kim Nga: "Các người là ai! Không thấy tôi... Ối ối ối..."

Một gã đàn ông với đôi mắt lóe lên tia ác độc, dẫm mạnh lên chân bà cụ, trong tiếng kêu thảm thiết của bà, hắn lạnh lùng nói: "Vợ mày đã nhận của anh tao một trăm tệ, hứa trong vòng mười ngày sẽ giao một cô gái nhỏ."

Cố Trần cảm nhận được có điều không ổn, nhìn ra cửa sổ, con ngươi lập tức co lại.

Những người này đều có khí chất của bọn cướp, đặc biệt là người đàn ông cao đứng ở cửa nhìn ra ngoài, khuôn mặt hắn đầy vẻ hung ác, như thể đã từng gϊếŧ người.

"Cố Trần, sao ngoài kia lại có nhiều người thế? Nhanh nhìn xem bà nội có bị ngã không?" Cố Đại Hoài lo lắng hỏi, đôi mắt anh ánh lên vẻ cầu xin.

Cố Trần khép cửa sổ lại, cầm lấy cái chĩa sắt mà Cố Đại Hoài thường dùng để phòng chống lợn rừng, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Đừng phát ra tiếng động... con ra ngoài một lát."

Khi bà cụ Cố biết con dâu phá gia sẽ làm gì, bà ta nghiến răng đứng dậy, tát vào mặt Lưu Kim Nga hai cái, mắng chửi: "Làm hỏng việc của ta, mày là đồ đàn bà hư hỏng!"

"Xong rồi, xong rồi, một vạn đồng của tôi không còn nữa, không còn nữa..."

Lưu Kim Nga ôm mặt bị tát đỏ lên, lúc này cũng không tức giận, chỉ cười lạnh nói: "Hừ, có bản lĩnh thì tự đi nói với bọn họ đi! Ức hϊếp tôi thì có gì ghê gớm! Anh Vi, đừng quan tâm đến bà già này, cứ việc cướp người đi!"