Với sức lực tiềm ẩn trong thân hình vạm vỡ, anh dễ dàng nâng Cố Đại Hoài lên. Cố Trần quay người, chạy nhanh vào trong nhà.
Đồ con hoang chết tiệt! Không thấy em mày vẫn còn đau à? Bố mày không chết được đâu, cút ra chỗ khác , Lưu Kim Ngọc, không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, nghe thấy Cố Trần bảo bác sĩ Phó đi ra ngoài, liền vỗ bàn quát lớn.
Phó Tu Chí đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này. Anh nhanh chóng xử lý xong vết thương và lạnh lùng nói: "Bác gái, bác tích chút đức đi! Tổng cộng là 23 đồng, lát nữa tôi quay lại lấy. Đi thôi, xem bố cô thế nào." Câu cuối anh nói với Cố Trần.
Lưu Kim Ngọc ánh mắt thoáng qua, mặt dày vô sỉ nói: "Ơ, bác sĩ Phó à, bố Cố Trần là anh họ của chồng tôi. Xem xong rồi gộp luôn tiền nhà tôi với nhà ông ấy đi. Tôi không tiễn anh đâu nhé..."
Thật chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này! Phó Tu Chí thực sự đã mở mang tầm mắt.
Cố Đại Hoài nằm trên chiếc giường đã mất đi phần khung, yếu ớt mỉm cười với người thanh niên đã giúp đỡ mình, "Cảm ơn cậu nhé, chàng trai. Chỗ này ổn rồi, cậu mau về đi, cẩn thận trên đường."
Cố Trần, lúc vội vã quay lại, chân phải bước qua bậu cửa khựng lại đôi chút, sau đó vững vàng bước vào trong. Cô nói với giọng lạnh lùng: "Đau thì đừng nói nhiều, giữ sức mà nằm."
Người đàn ông quê mùa này dù nhu nhược nhưng trong lòng lại có sự thuần hậu, lương thiện không tranh đấu.
Là một bác sĩ, hành động của Phó Tu Chí rất nhanh chóng. Anh lấy ra một loạt dụng cụ phẫu thuật từ hòm thuốc và dặn Cố Trần: "Lấy đạn ra sẽ rất máu me, cô không nên có mặt ở đây."
Trong nhà rất ngột ngạt, vì đi nhanh nên trán của Phó Tu Chí đã đổ mồ hôi.
Cố Trần bước tới với một miếng bông gạc, trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta, cô nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt anh, "Hãy chăm sóc tốt cho ông ấy nhé, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!"
Cô mỉm cười nhờ vả, nhưng Phó Tu Chí lại cảm nhận được một cơn lạnh buốt bất ngờ.
Cầm lấy con dao phẫu thuật, dưới ánh đèn chiếu sáng, anh nhìn thấy gương mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc của cô, đôi mắt đen sáng trong hơn cả pha lê. Trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ: Cô gái này xinh đẹp quá đi mất!
Nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ?
Qua Phó Tu Chí, Đoạn Triều An ngẩng đầu lặng lẽ quan sát cô gái vừa lau mồ hôi cho bạn mình. Khuôn mặt cô tuy còn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng đã thoáng hiện rõ nét đẹp tinh tế của tương lai. Làn da trắng mịn như quả đào chín nước, đôi mắt sắc sảo tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, tự tin mà điềm tĩnh.
Trên người cô có một loại khí chất không giống những cô gái đồng trang lứa khác, đó là sự lạnh lẽo đầy sát khí. Dù quần áo có không vừa vặn, cũng không thể che giấu đi sự đặc biệt của cô.
Chính nét đặc biệt này khiến ngay cả Đoạn Triều An, người đã gặp qua nhiều mỹ nhân trên khắp thế giới, cũng phải dừng ánh mắt lại lâu hơn bình thường.
Nhìn lâu hơn chút, anh càng cảm thấy quen thuộc, như thể đã từng gặp cô ở đâu đó.
Trước khi anh và Phó Tu Chí có thể thoát ra khỏi cơn ngạc nhiên, Cố Trần đã rời khỏi sân nhỏ, mang theo khí chất lạnh lùng vô cảm, lao về phía rừng thông.
Dám làm hại người duy nhất đối xử tốt với cô ở đây, đúng là muốn chết!
Cố Thần tuyệt đối bảo vệ những gì cô quý trọng. Bất cứ ai dám đυ.ng đến người hoặc thứ mà cô trân quý, cô nhất định sẽ truy cùng đuổi tận, cho đến khi lấy lại công bằng.
Đoạn Triều An dường như đoán ra cô định làm gì, không kịp nói gì với bạn mình mà nhanh chóng đuổi theo.