🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 39.2
Edit: Phong Ca | Beta: Huyết Vũ, Vi Yên, Ngư Nhi
Mộ Thiền sửng sốt hồi lâu, hai tai ù đi, một lúc sau mới hồi phục tinh thần: "Kiềm chế thiên tử để điều khiển chư hầu?"
"Đúng vậy, trên đường, ta vẫn luôn lừa nàng. Nhưng bây giờ nàng đã trở về kinh, nàng sẽ sớm biết Tiết độ sứ Nhạc Hưng đã rút quân từ lâu. Hoàng đế viết thư bảo nàng khuyên ta lui quân nhưng ta đã đổi mật hàm, uy hϊếp kinh thành. Hiện giờ, kinh thành đã nằm trong tay ta rồi."
Cuối cùng Mộ Thiền cũng biết vì sao chàng muốn nàng lấy khăn tay ra rồi, hốc mắt nàng lấp lánh nước, từng giọt lăn dài, chàng lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng. Nàng quay mặt đi, cố gắng nín khóc, dùng giọng mũi nặng nề nói: "Chàng nên làm một trung thần giúp đỡ đất nước mới phải chứ? Vì sao lại làm chuyện như vậy?"
Thẩm Tranh cúi đầu, chàng không muốn thấy nàng khổ, mỗi lần thấy nước mắt của nàng chàng lại sợ hết hồn: "Hoàng thất suy vong, sức cùng lực kiệt, thế suy sức yếu. Ta không chiếm đóng kinh thành thì cũng có Tiết độ sứ khác giành. Nếu ta để lỡ mất cơ hội này chỉ sợ sau này ta chỉ có thể trấn giữ vùng đất Định Bắc. Đợi đến lúc người khác lên mặt kiêu ngạo thì cũng là ngày tàn của ta."
Mộ Thiền ít nhiều cũng hiểu, ở thời đại này không tranh tất sẽ thua.
Chỉ là nàng không muốn phu quân của mình làm người bất nhân bất nghĩa.
Thẩm Tranh nói: "Có thể nói, lúc ta còn sống thì ta còn có thể bảo vệ cho nàng. Nhưng lỡ một ngày nào đó khi ta chết đi, con của chúng ta có thể đánh nhau giống ta, thống nhất vương triều cho Hoàng đế như ta không? Nếu có thể nó sẽ là Tiết độ sứ, còn nếu không nó sẽ chết không có chỗ chôn."
Mộ Thiền nói: "... Mấy người cướp ngôi lúc nào cũng văn vở."
"Ta chỉ có một lí do và đó là vì nàng. Chỉ cần nàng hiểu cho ta, ta sẽ dũng cảm tiến lên."
"Nếu không thì sao đây?" Nàng giận dỗi phản bác, môi mấp máy, hít sâu để nước mắt không rơi xuống.
"... Vậy nên mới nói ta tự tìm đường chết khi nói hết tất cả trước khi thành hôn. Nàng không đồng ý chuyện ta làm, cũng không chấp nhận gả cho người như ta. Bây giờ, nàng vẫn còn trong sạch, cũng không có thai, nàng còn có lựa chọn khác..."
Mộ Thiền cắn răng: "Lựa chọn khác? Chàng thử nghĩ xem thiên hạ này còn ai dám cưới ta? Chàng sẽ đồng ý ư?"
"Chỉ cần nàng bằng lòng." Bỗng nhiên Thẩm Tranh nói: "Ta thật sự thích nàng nên đương nhiên sẽ cho nàng tự do. Giống như hồi ở Định Bắc, nàng không muốn viên phòng thì ta cũng không bắt ép nàng. Ta thừa nhận bản thân đê tiện khi muốn dùng đứa con để giữ chân nàng nên ta đã thẳng thắn với nàng. Nếu thành hôn, ta hy vọng đó là lựa chọn của nàng chứ không phải do bị ta ép buộc, dù sao thì thành hôn xong sẽ không còn đường lui nữa."
Mộ Thiền nghe xong thì tức giận đứng bật dậy: "Thẩm Tranh, chàng là cái đồ khốn nạn. Gần ngày cưới rồi mà chàng còn nói chàng là người tội ác tày trời, mưu đồ cướp ngôi. Ngoài chuyện viên phòng ra thì ta và chàng còn gì chưa làm đâu. Sắp cưới chàng lại biến thành người khác, chàng bảo ta phải làm thế nào? Nếu bây giờ ta nói ta không phải quận chúa mà là thánh nữ của tà giáo thì chàng sẽ thế nào?"
"Ta sẽ cảm ơn nàng vì ít nhất là trước khi cưới nàng còn lương tâm nói ra mà không lừa ta thành hôn." Thẩm Tranh nói tiếp: "Ta biết nàng sẽ kinh hãi và khó chịu. Nhưng ta nghĩ rồi, một khi đã cưới nàng thì nhất định sẽ bên nàng cả đời, không thể để vướng mắc thân phận được."
"Ý của chàng là nếu ta đã biết tất cả mọi chuyện mà vẫn còn muốn gả cho chàng thì sẽ phải cùng chàng đi trên con đường đen tối đó hả?"
Thẩm Tranh cắn răng: "Đúng vậy! Nước mắt của nàng ngày đó đã thức tỉnh ta, ta phải tôn trọng nàng. Có viên phòng hay không là do nàng chọn, mà có cưới hay không cũng do chính nàng lựa chọn."
"Nếu ta không gả cho chàng thì sao đây? Ta muốn xuất gia làm ni cô."
"Vậy ta sẽ để nàng đi tu, cho nàng thêm một nghìn tám trăm ni cô để nàng làm trụ trì."
Mộ Thiền nghe Thẩm Tranh nói vớ vẩn thì giận sôi máu: "Chàng có tin lời chàng nói không? Cái câu cho phép ta lấy người khác, có quỷ mới tin. Chàng có dám thề những lời này là thật lòng không?"
"Dám!" Thẩm Tranh hắn không tin quỷ thần, chẳng có gì phải sợ: "Thẩm Tranh ta nếu có nói dối câu nào thì chết không có chỗ chôn."
"Ta biết chàng không sợ chết nên đừng lấy tính mạng của mình ra thề, lấy ta đây này. Nếu lời cho phép ta gả cho ngươi khác hoặc cho ta xuất gia mà có ý trái lương tâm thì Quận chúa An Nghi ta đây chết không có chỗ chôn."
Ừm... Đôi khi cũng phải tin quỷ thần, Thẩm Tranh cắn răng không dám không thề.
Mộ Thiền điên mất: "Ta biết thừa đức hạnh của chàng! Cái này là chàng lấy lùi để tiến, chàng nghĩ ta sẽ mắc mưu của chàng hả?"
"Nhưng ta đã chủ động nói thật rồi, chẳng lẽ không được tính công lao gì ư? Quả thật ta từng có ý nghĩ đê tiện nhưng ta đã dừng lại trước khi quá muộn mà. Ta nói ra sự thật chính là vì ta không muốn làm tổn thương nàng."
Mộ Thiền trợn mắt lườm hắn, chẳng hiểu sao đôi khi lại thích không dừng được, đôi khi hận đến nghiến răng.
Thẩm Tranh ôm ngực, giả bộ đau khổ: "Ta biết trước sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị bảo nàng nói ghét bỏ ta từ trước. Nếu không chỉ nàng trừng mắt nhìn ta một cái như vậy thôi cũng đủ khiến ta đau khổ rồi."
"Thì ra khi quyết định nói ra chàng đã biết sẽ có ngày này. Thẩm Tranh, chàng vô liêm sỉ, chàng đi đi, bây giờ ta không muốn thấy chàng nữa." Mộ Thiền đẩy hắn ra bên ngoài.
Thẩm Tranh ăn vạ không nhúc nhích, vô tội nói: "Nàng vừa gọi ta là Tranh lang xong, đảo mắt lại biến thành Thẩm Tranh đồ vô liêm sỉ. Ta không tiếp nhận kinh thành thì cũng sẽ có người khác, vậy thì không bằng để quận mã ta đây đến. Hơn nữa, nàng thấy Hoàng đế quan trọng hơn ta sao? Hắn mấy lần phản bội nàng, còn ta đã bảo vệ nàng mấy bận. Cho dù nàng không phải Quận chúa thì cũng nên chọn ta chứ không phải chọn hắn."
Mộ Thiền lại mềm lòng, đúng là nếu không có Thẩm Tranh bảo vệ trong thời gian ở Chá Châu thì nàng thật sự đã chết. Nghĩ đến đây, nàng quay về trước bàn, nhỏ giọng nói: "Không phải là ta đứng về phía Hoàng đế, chỉ là ta không muốn chàng mưu phản." Ít nhất không phải là người đầu tiên.
"Thiên tử, binh hùng tướng mạnh vì người. Lời nói khó nghe, nói thật Hoàng đế rơi vào tay ta còn may mắn đấy, nếu rơi vào tay Tiết độ sứ khác mà có binh mã như của Thẩm Tranh ta thì đã bị gϊếŧ chết từ lâu rồi. Không phải là Hoàng đế thích chơi đánh mã cầu [1] hay sao? Từ giờ trở đi hắn có thể vô tư chơi rồi."
[1] Mã cầu: Một môn thể theo đồng đội cưỡi ngựa và dùng cái vồ cán dài để đánh bóng vào côn."Vậy sao chàng không chọn tân quân, sau đó phụ tá ngài ổn định thiên hạ."
"Vì sao phải như vậy, ta rảnh đến vậy à? Sau đó thì sao, đợi tân quân ổn định thiên hạ rồi gϊếŧ sạch nhà ta? Nàng đừng ngây thơ như vậy." Thẩm Tranh thấy cảm xúc của nàng dần ổn định thì lấy ghế ngồi trước mặt nàng rồi nắm tay nàng: "Nàng còn nhớ ở Định Bắc có lão thái quân tin vào giáo chủ không? Giáo chủ đó ở phía nam, ta quản lí một phiên trấn nên không thể diệt trừ cái u ác tính đó. Vậy nên ta chỉ có thể tung hoành thiên hạ, quét sạch rơm rạ, từ đó thực hiện kế hoạch thống nhất đất nước, giúp dân cũng là chuyện tốt."
Mộ Thiền bực bội: "Thật ra ta đã cảm thấy chàng có cái ý định này từ lâu rồi. Chàng còn nhớ không, chàng từng nói ta giống với Hạ Hầu hoàng hậu của triều đại khai quốc. Đừng có nói với ta là lúc ấy chàng không có tâm tư gì."
Thẩm Tranh lập tức chỉ vào nàng nói: "Đấy là nàng nói mà, nàng nói muốn ta làm Hoàng đế thì đương nhiên nàng sẽ làm Hoàng hậu rồi."
"Chàng... chàng ngậm máu phun người, rõ ràng là chàng nói mà."
"Được được, là ý của ta." Thẩm Tranh ôm nàng cười nói: "Ta là loạn thần tặc tử nhưng lại có thể làm cho nàng thích ta."
"Không biết xấu hổ, ai thèm thích chàng." Mộ Thiền hất tay hắn ra: "Chàng về đi, chuyện hôn sự ta sẽ suy nghĩ lại như chàng mong muốn."
"Không sao cả, nàng cứ từ từ suy nghĩ, một ngày nàng chưa trả lời thì ta chờ nàng một ngày. Nàng không thể không trả lời ta cả đời được."
"Sao chàng dám khẳng định như vậy? Lỡ như thực sự cả đời ta không chịu thì sao?"
"Bởi vì nàng thích ta."
"Ai nói?"
"Chính miệng nàng nói với con vẹt còn gì. Ta còn mang nó theo kìa, nếu không thì ta mang nó đến để nói cho nàng nghe."
Mộ Thiền bực bội, đẩy hắn ra ngoài cửa: "Chàng mau đi đi."
"Hôm nay ta thẳng thắn với nàng để giữa chúng ta không còn khúc mắc gì nữa. Ta muốn lúc nàng lên kiệu hoa thì lòng nàng cũng biết rõ rằng nàng sắp gả cho con người thật của Thẩm Tranh."
"Chàng ra ngoài trước đi, bây giờ ta không muốn gặp chàng."
Thẩm Tranh tranh thủ chút thời gian cuối cùng để biện luận: "Một khi nàng đồng ý thì sau khi cưới chúng ta sẽ là phu thê đồng lòng."
"Đi mau!"
Thẩm Tranh không tình nguyện bị đẩy ra cửa, thấy Thế tử đứng ở chỗ uốn khúc của hành lang gỗ cách đó không xa, định tiến tới nói vài lời thì lại thấy Thế tử nhanh chân chạy mất, Thẩm Tranh chỉ còn biết thở dài đi về.
Thế tử thấy Thẩm Tranh vừa bước ra khỏi phòng muội muội thì phòng Mộ Thiền truyền ra tiếng đổ vỡ đập nát. Hắn vội gọi Thế tử phi đến, hai người bàn bạc với nhau xem có nên vào hỏi thăm không.
Thế tử phi nhòm qua khe cửa quan sát một lúc: "Hình như là nó giận lắm, đang viết thư thì phải nhưng viết được vài câu thì vo tròn ném đi."
Thế tử nói: "Nghĩ lại thì có khi Thẩm Tranh bị đuổi ra ngoài nên hắn vội vàng xin Mộ Thiền tha thứ đấy. Thôi, thân thể nàng quan trọng hơn, chúng ta về đi."
Thế tử liền đỡ thê tử đang có thai về.
***
Thẩm Tranh đang ở phủ đệ của Túc Vương hồi trước, Túc Vương mưu phản bất thành ở đất Thục thì tự sát nên vương phủ của hắn ở kinh thành để trống không, Thẩm Tranh vào kinh, chọn tới chọn lui, cuối cùng cảm thấy nơi này là phù hợp nhất nên đổi tên rồi chọn vào ở.
Thẩm Tranh ra khỏi phủ Vanh vương, về phủ nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra ủ rũ nằm bò trên giường.
Theo kế hoạch của hắn, Mộ Thiền sẽ bị sự thẳng thắn của hắn làm cho cảm động, quyết định tha thứ rồi hai người quay về bên nhau mới đúng.
Nhưng nàng lại đuổi hắn đi.
Thấy hơi hối hận, biết như vậy thì chẳng dùng cái chiêu lấy lui làm tiến này.
Thế nhưng không làm vậy thì hắn cũng chẳng biết phải làm sao. Hắn đã khống chế Hoàng đế, sớm muộn gì Mộ Thiền cũng sẽ biết, nàng nghe chuyện từ miệng người khác xong sẽ phản ứng thế nào, hắn quả thật không dám tưởng tượng.
Thôi, như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng không đòi chết. Mấy ngày nữa nàng mà vẫn không có tin tức gì thì hắn lại tiếp tục đi sang quấn nàng.
Mấy ngày trôi qua mà nàng bên kia vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng Thẩm Tranh không chịu nổi nữa.
Hôm đó, sau khi ra khỏi cung hắn lập tức về phủ đổi quần áo định đi tìm Mộ Thiền thì gã sai vặt bưng một cái hộp gấm đến: "Vương gia, phủ Vanh vương phái người đưa hộp gấm này đến."
Thẩm Tranh bảo hắn hộp gấm lên bàn, quyết định trước đến phủ Vanh Vương sẽ mở hộp ra xem bên trong có gì trước.
Bên trong là thứ gì? Chắc nương tử sẽ không ác đến mức muốn mạng của hắn nên liên hiệp với Vanh vương giấu cơ quan ở trong đâu nhỉ.
Hắn hừ một tiếng, đã yêu rồi thì có gì phải sợ nên mở nắp hộp gấm ra.
Bên trong là... một tấm vải? Khăn tay?
Thẩm Tranh lấy ra, giật mình làm rơi xuống đất, đến khi nhìn rõ rồi thì nhếch miệng nở nụ cười.
Là cái yếm.
-
Ui hôm nay vừa được bạn @hthaongo nhà Mộc Cameo tặng bộ bìa xinh quá nên phải đăng luôn chương mới để khoe với mọi người