Chương 38.2

Chương 38.2

Edit: Phong Ca | Beta: Huyết Vũ, Vi Yên, Ngư Nhi

Vốn tưởng nàng và hắn tình ý nồng cháy ngọt ngào, tiếp xúc thì cũng tiếp xúc rồi, cộng thêm ý tứ của Hoàng đế nên nàng sẽ dễ dàng buông bỏ vũ khí đầu hàng nhưng không ngờ nàng lại cố chấp với chuyện trong sạch lên kiệu hoa như vậy.

Thẩm Tranh bất đắc dĩ nhìn trời, có lẽ hắn là nam nhân nên không hiểu tầm quan trọng của hôn lễ với nữ nhân.

Hắn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng: "Ta hiểu tấm lòng của nàng. Nàng sợ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi đánh Nhạc Hưng, vì thế muốn viên phòng rồi sinh con cho ta. Nàng đúng là một nương tử tốt, biết suy nghĩ thay ta. Nàng tốt như vậy, ta càng muốn quý trọng. Nữ nhân chỉ gả một lần trong đời, tất nhiên không thể có một khuyết điểm nhỏ nhặt nào, ta sẽ không để nàng có thai bước lên kiệu hoa. Nếu như vậy, về sau nhớ lại không phải kí ức tốt đẹp phải không?"

Trong lòng Mộ Thiền tự nhủ Tranh lang không từ chối ngay từ đầu nhưng nàng nói không muốn là chàng nghe ngay, không hề oán giận, thế là hiếm thấy rồi: "Rõ ràng mấy hôm trước chàng hào hứng thế, ta còn hố chàng mấy bận, chàng không giận ta sao?"

Mọi thứ đều là kế hoạch của hắn, hắn nào dám tức giận: "Ta thương nàng còn không hết, sao lại tức giận với nàng được."

Tranh lang đối xử tốt với mình như vậy, không thể để chàng biết chuyện khi nãy mình muốn viên phòng là mệnh lệnh của Hoàng đế. Ngày mai, nhất định mình phải tìm cơ hội thiêu hủy lá thư, không được để chàng đau lòng. Nhưng ngay lúc cởϊ áσ nàng lại làm lộ một góc thư trong tay áo, nàng vội vàng di chuyển thân mình, nhúc nhích qua lại nhân lúc Thẩm Tranh chưa để ý để nhét trở lại.

Đương nhiên Thẩm Tranh thấy nhưng vẫn giả bộ như không thấy: "Nàng đừng ngồi không đấy nữa, trước tiên tắt đèn nghỉ ngơi đi, có chuyện gì nói sau."

"Được." Mộ Thiền ôm lấy áo choàng, tính giấu vào nơi Thẩm Tranh không thấy nhưng không ngờ để sai chỗ, lá thư trong tay áo rớt ra hơn phân nửa.

Thẩm Tranh rất muốn giả vờ không thấy nhưng lần này còn không thấy nữa thì chẳng khác nào bị mù: "Đây là cái gì?" Hắn thật sự không muốn hỏi chút nào.

Mộ Thiền thấy rất hổ thẹn với Thẩm Tranh, không muốn giấu giếm nữa nên ngoan ngoãn móc lá thư đưa cho hắn rồi lo lắng không yên.

Nương tử ơi là nương tử, sao nàng thành thật thế làm gì, không thể học theo tướng công nói dối để lấp liếʍ qua chuyện hay sao. Ta nhất định sẽ chọn tin nàng, nhưng giờ thì hay rồi, củ khoai nóng lại bị nhét vào tay.

Thẩm Tranh mở bức thư do chính mình làm giả ra đọc một lần, giả bộ cười: "Thì ra nàng đột nhiên muốn viên phòng với ta là do Hoàng đế và phụ vương nhắc nhở. Nếu nàng không muốn thì có thể xem lời họ như gió thoảng bên tai là được, cần gì phải ép buộc mình như vậy?"

Mộ Thiền vui mừng khôn xiết: "Chàng không giận ta ư?"

Hắn lắc đầu, dịu dàng nói: "Ta giận cũng là giận bọn họ, từ khi nào thì chuyện của chúng ta đến phiên người khác vung tay múa chân, kể cả Hoàng thượng và phụ vương của nàng cũng không được. Chuyện này chỉ làm nàng thêm buồn rầu." Nâng mặt nàng lên, hắn đau lòng nói: "Có Hoàng đế và phụ vương nào lại ép buộc tiểu Quận chúa của chúng ta phải khóc lóc cởϊ áσ và thắt lưng chứ. Nàng ngoan quá, không muốn thì chỉ cần nói dối là không nhận được là được."

"Không được, nếu nói không nhận được thì bọn họ sẽ làm khó Yên Lộ."

"Nói là người bị ta giữ lại, xảy ra chuyện thì tìm ta tính sổ, cứ đẩy lên người ta." Đúng là nên tính sổ hắn, không oan chút nào.

Tâm trạng Mộ Thiền như mây tan sương tạnh, xé tan màn đêm thấy mặt trời: "Tranh lang, chàng thật tốt." Chàng không những không trách nàng mà còn trách Hoàng đế. Nghĩ lại thời gian bên nhau lâu vậy mà chàng chưa bao giờ nói nặng lời với nàng: "Ta đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này không bao giờ giấu chàng chuyện gì nữa."

Thẩm Tranh không dám nghe lời cam đoan này: "Dù sao nàng là Quận chúa, ở giữa ta và Hoàng đế nên nàng cũng có cái khó của mình, ta hiểu. Nàng không cần áy náy, ta biết nàng luôn đứng về phía ta."

Mộ Thiền mỉm cười gật đầu: "Ừ, chỉ cần chàng không gây ra tội ác tày trời thì ta sẽ luôn luôn đứng về phía chàng."

Thẩm Tranh nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Được, nàng nghỉ ngơi đi."

"Chàng không ngủ à?"

"Ta còn phải đi tuần đêm nên chưa ngủ. Nàng mệt thì cứ ngủ trước đi, ta ngồi đây nhìn nàng. Tới lúc kiểm tra, ta sẽ đi." Thẩm Tranh đắp chăn cho nàng, ấm áp nói.

Mộ Thiền nắm lấy tay hắn, cười nói: "Uống rượu làm ta thấy mệt nên ta đi ngủ trước đây. Chờ chàng đi kiểm tra trở về thì ổ chăn đã được ta ủ ấm."

Hắn cúi người, chóp mũi cọ cọ lên má nàng, cười nói bên tai nàng: "Được, đến lúc đó thì đừng có trách ta sờ nàng."

Nàng thẹn thùng cúi đầu, mím môi nhắm hai mắt lại.

Đợi nàng nhắm mắt, Thẩm Tranh đau khổ nhăn mày, lòng tức muốn hộc máu.

Vì chuyện tốt đẹp đêm này nên hắn không sắp xếp công việc, chuyện đi tuần chỉ là giả dối.

Hắn ngồi đây vì không ngủ được.

Mọi kế hoạch đều sụp đổ chỉ vì giọt nước mắt của nàng.

Đương nhiên là hắn muốn làm chuyện đó, cùng nàng hòa thành một thể và thậm chí mãnh liệt lại là đằng khác, đó là điều tất nhiên.

Nhưng hắn giả mạo thư của Hoàng đế, hy vọng nàng chủ động viên phòng là vì: Một khi vào kinh thành, nàng sẽ biết phu quân nàng không phải anh hùng cứu quốc mà muốn mưu tính cưỡng ép vua, loạn thần tặc tử mưu đồ giành quyền lực soán vị.

Mọi tình cảm của Mộ Thiền dành cho hắn đều do hắn dựng nên chuyện có công cứu giá bảo vệ đất nước.

Nếu lớp ngụy trang bị vạch trần, một Thẩm Tranh chân chính xuất hiện trước mặt nàng, nàng có còn thích không?

Chồng của mình muốn làm phản ở chính đất nước của mình, thân là Quận chúa chỉ sợ nàng không chấp nhận được.

Vừa rồi nàng còn nói chờ khi quay về Định Bắc thì sẽ sinh con cho chàng nhưng nàng đâu biết lần này vào kinh hắn sẽ không đơn giản trở về.

Một khi đã vậy thì làm thế nào để có thể giữ nàng lại đây? Đó là trước lúc vào kinh, bọn họ viên phòng, tốt nhất là làm nàng có thai. Đến lúc nàng phát hiện hắn là loạn thần tặc tử, sẽ phải chấp nhận sự thực, ít nhất lúc đó bọn họ có sự ràng buộc sâu hơn nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Kế sách này tuy rằng hèn hạ thật nhưng đây cũng là cách cuối cùng hắn có thể nghĩ ra được.

Hắn không muốn mình bị vứt bỏ một lần nữa, mặc kệ thế nào cũng muốn ở bên nàng.

Thế nhưng kế hoạch hỏng hết rồi, nàng vào trận rồi lại đổi ý nhưng hắn cũng không dám ép buộc nàng.

Thẩm Tranh rơi vào tận cùng của đau khổ.

Sớm biết vậy không giả làm trung thần rồi, nếu vậy sẽ chẳng sợ bị vạch trần.

Vương triều diệt vong này, Thẩm Tranh hắn sao có thể để lỡ mất cơ hội vào kinh thành, nắm giữ triều chính, tiếp đó xuất binh đánh xuống phía nam, thống nhất toàn vẹn lãnh thổ.

Nhưng nàng là Quận chúa... Nếu người hoàng thất có chuyện thì nàng sẽ phải cắt đứt quan hệ với họ.

Không bằng ép Vanh Vương làm chứng, nói Quận chúa không phải con gái ruột. Nói như vậy nàng sẽ không đau buồn khi không phải người hoàng tộc.

Không được, chuyện mất đi người thân còn khó chịu hơn so với chuyện mất nước. Ý này cũng không thể dùng được.

Ngay khi Thẩm Tranh đang đau khổ suy nghĩ thì bỗng phát hiện Mộ Thiền mê man đang nhìn hắn: "Tranh lang, chàng sao vậy? Trông như có tâm sự."

"Ừ... Ta suy nghĩ... Nàng vẫn luôn nói ta tốt, ta muốn thử nghĩ đến khi nàng không để ý tới ta, đối xử lạnh nhạt với ta, nội tâm chán ghét ta." Thẩm Tranh quanh co nói: "Nàng mắng ta một câu đi."

"Hả?" Yêu cầu thật kì quái: "Ta không muốn dùng lời nói làm tổn thương chàng."

"Nàng cứ nói đi, coi như là để cho ta tự kiểm điểm lại bản thân, để sau này tỉnh táo không chọc nàng tức giận."

Thẩm Tranh muốn chuẩn bị tâm lý cho mình, nếu có lúc nàng thực sự chán ghét hắn thì hắn còn có thể tiếp nhận được. Từ lúc sống lại, không có ai chửi hắn, nên cũng không biết trong lòng còn sức chống chịu như kiếp trước nữa không.

"Không được."

"Nàng nói đi, một câu thôi! Ta không đùa đâu, ta thật sự muốn nghe."

Mộ Thiền uống rượu, cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, nhưng cứ bị hắn dính lấy không còn cách nào: "Được rồi, được rồi, chàng thật kì quái, còn muốn bị nghe mắng. Vậy ta nói... Ừm... Chàng thật đáng ghét."

"Không được, như vậy là liếc mắt đưa tình rồi."

Mộ Thiền khó xử, nàng không ghét Thẩm Tranh nhưng nghĩ đến vị Hoàng đế là hoàng huynh của mình thì không hiểu sao lại thấy hơi ghét, "Thật sự không ngờ chàng lại là người như vậy, ta không muốn gặp chàng nữa." Vừa nói xong, Thẩm Tranh giống như bị người ta định thân không nhúc nhích, vành mắt hơi hồng, trông lạnh lẽo, nắm chặt vạt áo như thể bị tổn thương sâu sắc.

Nàng bị dọa vội ngồi dậy: "Tranh lang, chàng có sao không? Là chàng bảo ta nói mà, tất cả đều là giả thôi mà, chàng đừng để bụng."

Thẩm Tranh nuốt nước miếng, hít thở khó khăn nói: "Ta không sao hết, nàng nói tốt lắm..."

Được rồi, ta đã chuẩn bị cho tương lai của mình.

Thôi, để Thẩm Tranh ta chịu khổ là được còn hơn là để cho nàng mang thai rồi tổn thương.

Thẩm Tranh đau khổ nói: "Nàng mau nói hai câu dễ nghe làm lòng ta dễ chịu hơn đi."

Mộ Thiền bám vào hắn, nói nhỏ bên tai: "Thực ra ta đã nghĩ ra tên cho con rồi nhưng mà đều là nhũ danh. Tên con tất nhiên do chàng đặt rồi nhưng chàng có muốn nghe không?"

"Thật ư?" Thẩm Tranh như sống lại ngay lập tức: "Nàng nói nhanh lên."

"Lừa chàng đó, chàng muốn nghe ta nói mấy câu dễ nghe mà."

"Sao nàng lại như vậy chứ." Thẩm Tranh nản lòng, lại buồn bực nhưng mắt thấy nàng cười tủm tỉm, nghi ngờ nói: "Thực sự là nàng đã nghĩ đến chuyện đó phải không? Nói không có để gạt ta."

Mộ Thiền cười khanh khách: "Xem biểu cảm của chàng kìa, thật thú vị."

"Nàng đùa ta?" Thẩm Tranh nhào qua cù nàng: "Mau nói, nàng học tật xấu này của ai hử? Học từ tướng công là ta đây phải không?"

Mộ Thiền cười, trốn vào góc giường, náo loạn một hồi, hai người cười đủ rồi nàng mới nói: "Tâm trạng của chàng bây giờ không còn khó chịu nữa, vui hơn rồi kìa."

Bấy giờ, Thẩm Tranh mới biết nàng đang chọc cho mình vui vẻ. Hắn ôm nàng vào lòng, thầm nghĩ dù có chuyện gì cũng không thể mất nàng.