Chương 37.1

Editor: Phong Ca | Beta: Hà Linh, Vũ Ngư Nhi

Từ lúc Thẩm Tranh công bố bài hịch phụng chỉ chinh phạt Tiết độ sứ Nhạc Hưng, các đội quân đang hướng về kinh thành đồng loạt dừng chân.

Có Tiết độ sứ bày tỏ trời mưa ẩm ướt không tiện hành quân, chuyện đến kinh thành tạm thời hoãn lại, chờ thời tiết chuyển biến tốt đẹp rồi tính sau.

Cũng có Tiết độ sứ thẳng thắn bày tỏ: Hoàng đế thật lợi hại! Vì để ép lui chúng thần mà ngài lại chịu gọi Thẩm Tranh tới, làm đối thủ tổn thất tám trăm, tự tổn hại một ngàn. Ngài thật sáng suốt, thật lợi hại. Chúng thần không trêu nổi Thẩm Tranh, đành quay về nơi đóng quân.

Tiết độ sứ Nhạc Hưng cũng không ngờ Hoàng đế lại cầu cứu Thẩm Tranh, nhất thời chỉ muốn quay ngựa trở về nơi đóng quân nhưng trước kia kiêu ngạo hống hách, ức hϊếp Hoàng đế, cảm giác được các Tiết độ sứ khác hâm mộ rất tuyệt, hắn ta không muốn từ bỏ.

Vì thế Tiết độ sứ Nhạc Hưng suy nghĩ, hô to: "Hoàng đế, ngài đừng tưởng mời quân đội Định Bắc là ta sẽ sợ. Nếu Thẩm Tranh tới, mười vạn tinh binh của Nhạc Hưng sẽ đánh cho hắn có đi mà không có về. Kinh thành này ta nhất định sẽ đến."

Tiếng la rung trời động đất. Các Tiết độ sứ khác vì tránh nổi bật mà đứng một bên xem náo nhiệt, khen ngợi Tiết độ sứ Nhạc Hưng can đảm: Là người đầu tiên dám khiêu chiến với Định Bắc, khen ngợi ngươi dám liều mạng với hắn. Nếu ngươi chết, bọn ta sẽ chăm sóc vợ và con gái của ngươi thật tốt.

Nếu đối thủ đã dám khiêu chiến, Thẩm Tranh cũng vui vẻ đi đến nơi hẹn: "Cũng can đảm đấy, chờ ta đến lấy cái mạng chó của nhà ngươi."

Nhạc Hưng có hơi sợ hãi khi thấy Thẩm Tranh thật sự đánh tới. Hơn nữa, bọn thuộc hạ đều không muốn chết, đều nói tướng quân ngài quá liều lĩnh. Chúng ta ở vùng đồng bằng, làm sao thắng được kỵ binh của Thẩm Tranh. Không bằng ngài cầu hòa với Hoàng đế, cầm danh hiệu Quận vương rồi trở về Nhạc Hưng vườn không nhà trống.

Rất có lí, mỹ nhân mất còn có thể tìm lại nhưng đầu chỉ có một mà thôi.

Tiết độ sứ Nhạc Hưng lập tức trình lên Hoàng thượng: "Thần suy nghĩ lại rồi, chuyện Triệu Hiền phi chết hãy cứ giao cho Hình bộ Đại lý tự tìm thủ phạm, thần chỉ xin danh hiệu Quận vương Giao Đông để quay về Nhạc Hưng, xin Hoàng thượng thành toàn."

Hoàng đế rất vui, không đánh là tốt nhất. Không cần động binh, không cần tốn kém lương thực đã có thể khiến Nhạc Hưng tự quay về nơi đóng quân, còn chuyện gì tốt hơn được nữa? Nếu sự việc được giải quyết, ta sẽ chơi đùa, ăn mừng, an ủi tâm hồn đã bị chuyện Hiền phi làm tan nát.

***

Gió xuân mát rười rượi, nhành hoa điểm xuyết trên nền xanh biếc, trăm hoa kiều diễm đua nở lấp lánh sắc màu. Trên hồ Thái Dịch, sóng nước dập dềnh một màu xanh ngắt, chiếc thuyền rồng từ từ cập bến.

Đứng trên bờ, Lô Thừa tướng được cháu trai Lô Sách Hải đỡ, run rẩy bước lên thuyền. Trong thuyền tràn ngập không khí vui vẻ, Hoàng đế rất có nhã hứng vẽ tranh viết chữ, hai thái giám bên cạnh không ngừng nịnh nọt. Lô Thừa tướng không còn hơi sức tức giận, chết lặng nói: "Thần có một câu muốn hỏi bệ hạ nhưng không biết có nên nói hay không?"

"Lô ái khanh, nếu là tin tức tốt thì tất nhiên nên nói, còn nếu là tin tức xấu thì ngươi tự nghĩ cách xử lý đi."

Chuyện của mình mà không biết lo, Lô Thừa tướng vô cùng tức giận: "Bệ hạ, chuyện Nhạc Hưng lui binh coi như đã xong nhưng chuyện sau đó ngài định giải quyết như thế nào?"

"Còn có chuyện gì nữa? Nhạc Hưng lui binh, các Tiết độ sứ khác cũng không còn gây chuyện, kinh thành được bảo vệ, đất nước thái bình."

Đột nhiên Lô Thừa tướng cảm thấy l*иg ngực đau xót, tay ông níu chặt vạt áo rồi nhìn Hoàng đế chằm chằm. Lô Sách Hải vội vàng nói thay lời tổ phụ: "Bệ hạ, Nhạc Hưng rút binh nhưng quân Định Bắc vẫn đang tiến tới kinh thành." Chính xác là triều đình không tốn một người nào, cũng không hao tốn lương thực. Nhưng quân Định Bắc vừa tốn người vừa tốn lương thảo. Chẳng lẽ bây giờ bảo Thẩm ái khanh mau quay về đi, nơi này không còn chuyện gì nữa là có thể đuổi người đi?

Nhưng Hoàng đế lại chẳng thèm quan tâm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trẫm dùng biện pháp y như lần trước, nhờ quận chúa đi cầu tình là được."

Ngài đã đào được một cái hố rồi nhỉ, không dùng hết công dụng thì không chịu dừng tay, ngài đã bao giờ nghĩ cho quận chúa chưa? Lô Sách Hải nuốt nước miếng, lạnh nhạt nói: "Lần này Thẩm Tranh có cho quận chúa thể diện nữa hay không? Chỉ sợ Thẩm Tranh tức giận thì ngay cả quận chúa cũng gặp nguy."

"Không biết nhưng trẫm nhìn ra được Thẩm Tranh rất nghe lời quận chúa, hắn sẽ không cãi lại nàng đâu."

Thảo nào không chịu nghe lời khuyên bảo, cứ khăng khăng muốn Thẩm Tranh xả thân vì triều đình, hóa ra là nghĩ rằng quận chúa có thể kiềm chế hắn, Lô Sách Hải nói: "Thế nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, lần này trẫm sẽ nghiêm túc thảo luận với quận chúa chuyện này." Hoàng đế cực kì tự tin nói: "Vanh Vương và trẫm là người nhà, quận chúa chắc chắn sẽ không phản bội trẫm."

Ngài quá lạc quan rồi đấy! - Lô Sách Hải nói không nên lời.

Cháu trai cạn lời không nói nổi đương nhiên tổ phụ như ông cũng chẳng nói nổi. Lô Thừa tướng thở phì phò, ông tuổi cao sức yếu, cuối cùng trong giờ khắc này cũng chịu không nổi nữa nên lên tiếng: "Bệ hạ, hôm nay thần đến đây còn có việc muốn nhờ. Thần đã lớn tuổi, xử lí việc nội bộ và ngoại giao rất mệt. Nếu cứ như vậy thì không còn ích với xã tắc, xin ngài cho phép thần cáo lão từ quan."

Lô Sách Hải kinh hoảng.

Lông mày Hoàng đế nhíu lại, lão già ngươi chạy thì ta phải làm sao bây giờ? Đột nhiên ngươi quẳng gánh mặc kệ, nhất định cả triều đình sẽ chấn động.

"Thừa tướng đừng nói như vậy. Bây giờ đất nước đang đứng trước nguy cơ tồn vong, chỉ có Thừa tướng mới có thể cứu từ trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Trẫm nhờ có ngươi giúp đỡ mới có kết quả như ngày hôm nay. Ngươi đi rồi... trẫm... trẫm... như mất đi một người phụ tá đắc lực, tuyệt đối không được."

Lô Thừa tướng thật sự không muốn làm nữa, Hoàng đế được đỡ mà không thèm dậy, gây sức ép cũng chỉ phí công. Lô Sách Hải từ trong khϊếp sợ khôi phục lại, hắn không dám nghĩ đến việc tổ phụ từ quan. Hắn vất vả diệt trừ Triệu phủ, nhóm hoạn quan đang yếu thế, triều thần hơi nghiêng về một hướng. Lúc này, tổ phụ từ quan, chẳng khác gì cho hoạn quan thêm cơ hội.

"Hoàng thượng nói không sai. Bây giờ liên quan đến thời khắc sống còn, tổ phụ không nên thoát áo từ quan. Chúng ta nên giúp đất nước vượt qua khó khăn này."

Hoàng đế khuyên, cháu trai cũng khuyên. Hơn nữa, Lô Thừa tướng biết Hoàng đế sẽ vắt kiệt lão, không cho lão về quê nhàn rỗi dưỡng già nên đành phải nói: "Xin bệ hạ tha thứ cho thần ngu dốt, liều lĩnh. Thần sẽ vì quốc gia cúc cung tận tụy."

Hoàng đế cười nói: "Không sao, ngươi là nguyên lão tam triều, trẫm cần có ngươi giúp đỡ."

Lão thần tam triều là vì một đám Hoàng đế quá đoản mệnh, Lô Thừa tướng không thể từ quan chỉ đành giúp Hoàng đế làm việc.

"Nếu Hoàng thượng nhờ Quận chúa xin Thẩm Tranh lui binh thì Hoàng thượng nên nhanh chóng gặp mặt Quận chúa. Nếu không kị binh Định Bắc một ngày đi được trăm dặm, chẳng mấy chốc sẽ đến kinh thành. Chuyện này không thể chậm trễ."

Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm đã gọi Thế tử và Quận chúa tiến cung, các ngươi cùng trẫm thưởng thức cảnh đẹp hồ Thái Dịch, cùng chờ đợi tin tốt được không?" Nói xong, kêu cung tì bưng điểm tâm.

Lô Thừa tướng cảm tạ ân huệ của Hoàng đế, tiện tay cầm một khối bánh hoa quế, nhai chậm rì rì, nhai kĩ nuốt chậm sợ cằm trật khớp. Thế tử tới rất chậm, khác xa thời gian ngày thường tiến cung.

Từ rất xa, thái giám nhìn thấy chỉ có một mình Thế tử, buồn bực báo cáo Hoàng đế: "Bệ hạ, chỉ có một mình Thế tử, vẫn chưa nhìn thấy Quận chúa."

Hoàng đế nói: "Kỳ lạ."

Hằng năm, quận chúa đều tiến cung chúc Tết Thái hoàng Thái hậu. Năm nay, vì chuyện Triệu Hiền phi bị ám sát mà không để người ngoài tiến cung, cả nhà Vanh Vương cũng chưa từng xuất hiện nên hắn cảm thấy bình thường. Hiện tại, Hoàng đế hơi hoảng sợ khi không thấy Quận chúa.

Thế tử xuất hiện, Hoàng đế gấp đến nỗi không chờ được hỏi: "Quận chúa đâu?" Thế tử chậm trễ như vậy vì ở phủ cùng phụ vương và mẫu phi thương lượng làm thế nào ứng phó việc Hoàng đế dò hỏi, việc đã đến nước này dù có yêu thương thế nào cũng đành ăn ngay nói thật.

"... Chuyện này..."

Thế tử nhìn vào mắt Hoàng đế, tâm rối một nùi, nhắm mắt nói: "Năm trước, nàng đi khuyên Thẩm Tranh lui binh một lần, đã bị hắn cướp đi khỏi kinh thành. Chúng thần vì bảo vệ danh tiếng của nàng nên luôn giấu giếm."

"Cái gì?" Lô Thừa tướng hô to một tiếng sau đó tiếng "Rắc" vang lên, cằm ông đã rơi xuống rồi. Lô Sách Hải, thái giám và nô tỳ vây quanh: "Ngài đừng lo."

Hoàng đế mặc kệ chuyện lão già kia rớt cằm, tóm lấy vạt áo Thế tử: "Tại sao không nói? Che giấu không báo là tội khi quân!"

Thế tử nén giận, người lừa gạt muội muội một lần không đủ, còn muốn lần thứ hai. Nàng may mắn bị Thẩm Tranh bắt đi nếu không ở lại vẫn bị người làm hại: "Người không hỏi qua ý Quận chúa thì ta việc gì phải bẩm báo." Thế tử thầm nghĩ: "Cưỡng từ đoạt lý!"

Hoàng đế đam mê môn cưỡi ngựa đánh bóng nên không phải kiểu tay trói gà không chặt. Lúc này, hắn ta tức tới mức lục phủ ngũ tạng muốn nổ tung, bắt đầu tung nắm đấm: "Trẫm đánh chết ngươi!"

Mọi người nhìn Lô Thừa tướng rồi nhao nhao quay quanh can ngăn Hoàng đế: "Không được, Hoàng thượng, xin ngài bớt giận."

Lô Sách Hải cúi đầu, cắn chặt răng, kiềm chế toàn bộ tức giận. Cuối cùng gã cũng tìm về lý trí từ trong trò hề, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, bây giờ không phải là lúc tranh luận cùng Thế tử, ngài mau suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. Nếu quận chúa bên cạnh Thẩm Tranh, cảm tình với hắn càng sâu đậm. Bây giờ chúng ta mà phái người thương lượng với nàng, kêu nàng bảo Thẩm Tranh lui binh, có lẽ sẽ không có kết quả tốt."

Quận chúa bị Thẩm Tranh bắt sao?

Tính bằng ngón tay thì ba tháng gần đây, Lô Sách Hải không còn hiểu rõ tình cảm của mình. Khi còn nhỏ, hắn hay chơi với quận chúa nhưng lớn lên lại không gặp nữa, cũng chưa từng có tình cảm nam nữ. Nhưng vì sao nghe tin này, trong lòng lại phát sinh ra cảm giác? Hắn từng thề, không lập nghiệp không lập gia đình, không cứu quốc, không cưới vợ. Bây giờ suy nghĩ lại, hắn thấy mình quá ngây thơ, mất thời gian vào chuyện quốc gia mà chậm trễ việc của bản thân.

Hoàng đế nghe được lời hắn nói nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đồ: "Trẫm đánh tên nhóc con này một khắc, sau đó bàn chuyện chính sự cũng không muộn."

Nói xong vẫn xắn tay muốn đánh Thế tử. Tuy Thế tử không dám động tay với Hoàng đế nhưng cũng dám bắt thái giám che chở trước mặt. Trong lòng thì mắng Hoàng đế, người có bản lĩnh đi đánh Thẩm Tranh, đánh người nhà làm chi. Mặc dù Hoàng đế đánh không tới Thế tử nhưng nắm đấm rơi trên người bọn thái giám không ít. Sau một lúc lâu, hắn trở lại long ỷ, mệt mỏi nói: "Trẫm tự chuẩn bị một lá thư tay, phái người đưa cho Quận chúa, nói nàng khuyên bảo Thẩm Tranh rút quân. Lô Học sĩ nói rất đúng, Quận chúa bên hắn bầu bạn mấy tháng, có lẽ tình cảm đã sâu đậm. Chỉ cần bàn bạc cùng nàng, nhất định có thể làm hắn rút binh."

Lô Thừa tướng lại vuốt cằm: "Thần có một ý kiến. Lúc này, chúng ta không thể để Thế tử đi truyền tin, chúng ta không nên sử dụng cùng một con đường như lần lui binh trước, nếu không sẽ khiến hắn nhớ đến lần đó sau đó sẽ trút giận lên triều đình, cảm thấy triều đình cần thì vẫy tay, không thì xua tay. Phủ Vanh Vương chỉ cần phái một người hầu bên cạnh Quận chúa mang theo mật hàm để nàng lặng lẽ khuyên nhủ Thẩm Tranh. Thẩm Tranh sẽ thấy xuất binh không có lợi, tự rút lui trở về, không cần trút giận lên triều đình."

Ngụ ý chính là nàng thổi gió bên tai làm Thẩm Tranh mơ màng tự mình lui binh. Triều đình hoàn toàn đứng ngoài cuộc, không phải hứng chịu lửa giận. Thế tử nghe xong bất mãn hỏi: "Nói như vậy chẳng phải đẩy quận chúa vào dầu sôi lửa bỏng, nàng làm sao khuyên Thẩm Tranh được?"

"Lời này của Thế tử sai rồi. Cao Hán Tổ Lưu Ban bị nhốt trong bạch đăng, an toàn chỉ trong một chiều. Thê tử Yên thị đút lót Thiền Vu, Yên thị khuyên bảo Thiền Vu rút lui. Đã có tấm gương của thời xưa, Thế tử không cần suy nghĩ nhiều."

Hoàng đế gõ nhịp: "Dựa theo lời Lô Thừa tướng nói, Thế tử về phủ tìm một người hầu đi truyền tin. Bắt buộc không thể để Thẩm Tranh biết, chỉ được thông báo cho quận chúa."

Thế tử không còn biện pháp nào: "... Bệ hạ."

"Ngươi làm tốt việc này, tội khi quân trẫm không so đo nữa."

Trong tâm Thế tử, nếu muội muội có thể khuyên Thẩm Tranh lui binh lần nữa thì cũng có thể vì ta bị làm hại mà khuyên hắn xuất binh. Ngươi chỉ hù dọa thôi, gϊếŧ ta thật thử xem. Tuy nói như vậy nhưng sự việc không tới nỗi không thể xoay trở, Thế tử vẫn nghe lệnh Hoàng đế. Chờ Hoàng đế viết thư tay xong, hắn liền cuộn lại mang về phủ Vanh Vương.