- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
- Chương 42: Gọi cha đi
Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
Chương 42: Gọi cha đi
Editor: AmiLee
Trên tinh cầu Alpha có rồng sao? Có, gần hai trăm năm tuy rằng rất nhiều bá tánh đều cho rằng chủng tộc này đã bị diệt sạch.
Nhưng ngày hôm qua đài truyền hình Hoàng Gia mới tuyên bố video Louis đại đế hóa thân thành rồng bắt phản tặc, bây giờ bá tánh toàn đế quốc đều biết Hoàng đế bệ hạ chính là một con rồng thực sự, hơn nữa rất có thể chỉ có một.
Đây là giống loài trân quý và hiếm có cỡ nào ah!
Hơn nữa Đại đế mỗi ngày vì nước làm lụng vất vả, trăm công ngàn việc, nghe nói một ngày thường bận rộn chỉ ngủ có bốn năm tiếng đồng hồ, sao có thể là một người nhàn đến không có việc gì ở trên mạng bình luận dạo được đúng không!
Cho nên dân mạng cũng chưa đem "Louis không dễ dàng" cùng Louis đại đế anh minh thần võ liên hệ với nhau, nhìn thấy anh sau khi bình luận câu nói kia thì lười đến châm chọc, trực tiếp không thú vị mà tan.
- - Anh chàng này cố bày ra bộ dáng huyền bí "Mọi người đều say độc mình ta tỉnh" cho người khác một ánh mắt đều là dư thừa.
Kỷ Dao vừa thấy nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng, không nghĩ tới người đàn ông kia khí phách uy vũ cơ hồ không gì làm không được lúc giận dỗi cũng giống như đứa trẻ nhỏ.
Nếu ngày nào đó tài khoản phụ của Louis bị đưa ra ánh sáng, không biết dân mạng sẽ là có tâm tình cùng phản ứng gì.
Thời gian điều chỉnh nửa giờ, lúc chín rưỡi, trong phòng đại hội nghị hoàng cung, Đại đế còn chưa tới, các đại thần uống cà phê nói chuyện phiếm, kiện cáo, một mảnh ồn ào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mọi người đồng thời cảm nhận được uy áp cùng dĩ vãng càng thêm rõ ràng cường đại, trong lòng tất cả đều nghiêm nghị, nhanh một giây dừng lại các loại biểu tình, ưỡn ngực ngẩng đầu tập thể đứng dậy.
Một đôi chân dài bước vào phòng họp, Louis xuân phong mãn diện* mà nói:
"Chư vị chào buổi sáng."
*Xuân phong mãn diện: Vẻ mặt vui vẻ phơi phới
Phong cách này so với dĩ vãng thật sự là quá mức mới lạ độc đáo, các đại thần chậm nửa nhịp mới đáp lại:
"Bệ hạ chào buổi sáng."
Hơn phân nửa là bởi vì vừa mới bình định một hồi phản loạn, Bệ hạ ở trước mặt bá tánh toàn tinh cầu chứng minh mình có thực lực siêu mạnh bất khả chiến bại, cho nên tâm tình phá lệ sung sướиɠ đi.
Louis ngồi xuống một lúc không giống ngày thường trực tiếp tiến vào đề tài thảo luận, mà là lưu loát tiêu sái nhấc tay trái lên.
Mọi người không hẹn mà cùng bị động tác của Hoàng đế bệ hạ hấp dẫn tầm mắt, động tác nhất trí mà nhìn về phía tay trái Louis.
Vâng, trên cổ tay cường tráng hữu lực vẫn mang vòng tay màu đen đặc chế, cùng phong thái uy vũ khí phách của Hoàng đế rất xứng đôi, nhưng thường ngày cũng là như thế, Bệ hạ hôm nay đột nhiên làm ra hành động này có dụng ý đặc biệt gì sao?
Từ từ, xác thật là có.
Trước mắt bao người, Louis dường như không có việc gì mà bưng lên ly cà phê người hầu vừa mới đưa vào, uống một ngụm nhỏ.
Nhất cử nhất động để lộ trên ngón giữa tay trái có thêm một chiếc nhẫn đơn giản chiết xạ ra một đường ánh sáng bạc, thiếu chút nữa lóe mù mắt những người ở đây.
Mọi người: "..."
Đại thần bảo vệ môi trường lão Eric nhịn không được hỏi:
"Bệ hạ, ngài đã đính hôn rồi sao?"
Louis bình tĩnh đáp:
"Đúng vậy, mới ngày hôm qua."
Trong phòng hội nghị tức khắc vang lên một mảnh tiếng hút khí.
Mỗi người đang ngồi đều quyền cao chức trọng, tin tức linh thông, đương nhiên nghe nói Hoàng đế bệ hạ lần trước mang một người tiến cung, chỉ là người trong cung đều giữ kín như bưng.
Bởi vậy đối với tình huống cụ thể của người trẻ tuổi thần bí kia là gì đều không hiểu rõ, trên cơ bản đối với chuyện này đều là thái độ quan sát.
Nhưng mà hiện tại nhẫn đính hôn đều đã đeo, Đại đế lại trong tối ngoài sáng cố ý nói, đó chính là ván đã đóng thuyền không chạy được,
Lão Eric phản ứng rất nhanh, lập tức ủng hộ nói:
"Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, đây là chuyện vui mừng lớn nhất tinh cầu Alpha hai trăm năm nay đó ạ!"
Các đại thần còn lại không cam lòng lạc hậu, từng người tới một tiếng chúc phúc đầy tình cảm phong phú.
Louis khóe miệng khẽ nhếch, lễ phép mà đáp lại nói:
"Cảm ơn, hôn lễ dự tính cử hành ở ba tháng sau, các vị không phải đã sớm ngóng trông ngày này đến muốn đưa lên cho ta một phần đại lễ sao? Hiện tại có thể chuẩn bị rồi đó."
Anh cũng đã sớm ngóng trông ngày này, một hai trăm năm qua các đại thần kết hôn đưa ra không ít tiền mừng, cộng lại đều đủ cho A Dao mở thêm vài tiệm thú cưng.
Bây giờ cuối cùng đến phiên mình rồi thì có thể quang minh chính đại mà phải thảo luận về vấn đề kia, vậy đương nhiên không cần khách khí!
Chúng đại thần: "..."
Thảo luận đến giữa chừng tới thời gian nghỉ mười phút uống trà, Louis thói quen tính lên siêu A.
Sau đó thấy được Kỷ Dao đăng bài đề cử truyện tranh cổ tích con dơi, cùng với dân mạng nói Kỷ Dao thiên vị con dơi linh tinh, vì thế vào bình luận đính chính một chút.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra mà bị dân mạng làm dỗi một hồi.
Louis tức giận sao? Không tức giận, Bổn Đại đế là người không bao lâu nữa sẽ kết hôn, mới không thèm so đo với đám cẩu độc thân nhàn rỗi chỉ có thể lên mạng tìm kiếm cảm giác tồn tại, ha hả!
* * *
Buổi chiều Kỷ Dao ngủ trưa tỉnh lại, cảm thấy có chút khát nước.
Máy lọc nước ở một góc phòng ngủ, cách giường chỉ có ba mét, cho nên cậu không tính rung chuông kêu nữ hầu tiến vào hầu hạ, chuẩn bị tự mình rời giường đi lấy nước uống.
Không ngờ vừa mới di chuyển vị trí đã có chút choáng váng, lại lần nữa ngã ngồi hồi trên giường, dưới thân ẩn ẩn đau xót.
Louis vừa lúc đẩy cửa tiến vào, thấy thế liền chạy đến, vội hỏi:
"Bảo bối, xảy ra chuyện gì? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Kỷ Dao hoãn hoãn nói:
"Không có, chính là lúc đứng dậy có vội, có chút choáng váng đầu."
Louis đau lòng nói:
"Em muốn rời giường làm gì? Lúc em sinh Osborne mất không ít máu, thân thể suy yếu, tốt nhất nằm trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, Conrad không phải đã nói rồi sao?"
Kỷ Dao dựa vào trong ngực anh, không có nắm chắc mà giải thích:
"Em biết nha, bất quá chỉ muốn lấy chén nước uống mà thôi, em cho rằng không quan trọng. Buổi sáng em còn tự mình vào phòng vệ sinh được mà không có chuyện gì."
"Vậy cũng không được, vạn nhất không cẩn thận té ngã làm sao bây giờ, miệng vết thương sẽ vỡ ra. Về sau không được cậy mạnh, những việc này chỉ cần phân phó những người khác tới làm, em vừa mới sinh bé con xong, đó là phúc lợi em nên được."
Louis đỡ cậu ở trên giường nằm ổn, sau đó tự mình lấy cho cậu chén nước, uy hϊếp nói:
"Bảo bối, nếu em không nghe lời, anh sẽ không đi làm nữa, ở lại đây hầu hạ riêng em đó."
Kỷ Dao bất đắc dĩ dành phải dỗ anh:
"Được, em nghe lời, xin Bệ hạ không cần lo lắng."
Louis lúc này mới buông tha cậu, ngược lại cầm lấy trứng rồng bên cạnh cậu.
"Con hôm nay như thế nào, có ngoan hay không?"
"Có nha."
Tiếp theo Louis nghiêm trang mà nói với trứng rồng:
"Osborne, gọi cha đi."
Trứng rồng: "..."
Kỷ Dao phụt một tiếng cười rộ lên.
"Còn lâu mà."
Louis cũng hơi cong môi nói:
"Anh luyện tập trước một chút."
Như thế cũng không tồi, hai người đều là gà mờ, cần phải làm quen và học tập rất nhiều chỗ nữa.
* * *
Vì nhường đường dễ an tâm, Kỷ Dao kế tiếp cẩn thận mà tuân thủ lời dặn của bác sĩ, phần lớn thời gian đều ở nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Ngoại trừ có hơi buồn một chút những phương diện khác đều khỏe mạnh, người chung quanh đều cẩn thận từng ly từng tý mà chiếu cố cậu.
Tuy rằng không thể nào hoạt động, nhưng Kỷ Dao mỗi ngày đều rất bận rộn.
Phải học kiến thức nuôi dạy trẻ, phải hiểu biết về việc mua đồ dùng cho trẻ, phải kể chuyện xưa và ca hát cho Osborne, còn phải trả lời Louis đưa ra đủ loại ý tưởng điên cuồng về hôn lễ một cách lý trí.
Hiện tại cường độ làm việc của Louis so với trước ít hơn một chút, ban ngày thì thường xuyên gửi tin nhắn lại đây dò hỏi tình trạng của Kỷ Dao và Osborne, buổi tối nhất định sẽ cùng hai cha con bọn họ đi ngủ.
Cho dù chờ sau khi Kỷ Dao ngủ rồi quay lại bàn tiếp tục tăng ca thêm hai tiếng, buổi sáng cũng sẽ cùng Kỷ Dao dùng xong bữa sáng rồi mới đi làm.
Nhoáng một cái đã qua bảy ngày, rốt cuộc Kỷ Dao nằm ở trên giường không chịu được nữa.
Nhiều ngày như vậy cơ hồ không thể nhúc nhích, cậu cảm thấy khớp xương toàn thân đều cứng lại rồi, hơn nữa nhìn lại thấy mập lên, cứ tiếp tục như vậy là không được.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
- Chương 42: Gọi cha đi