- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
- Chương 41: Tên Osborne đi
Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
Chương 41: Tên Osborne đi
Editor: AmiLee
Louis nghĩ nghĩ sau đó nói:
"Tên Andrew như thế nào? Ý là dũng cảm không sợ hãi."
Kỷ Dao: "Được á."
"Ừm, tựa hồ không được tốt, dễ dàng làm người ta liên tưởng đến hữu dũng vô mưu."
Louis lại phủ định ý đó, "Arthur thì sao, ý là cao thượng cao quý."
Kỷ Dao: "Được ạ."
Louis: "Không được, anh nhớ tới đã từng có đầu lĩnh phản quân đã tên này, vẫn là bỏ đi. Tên Benjamin đi, con trai yêu quý nhất, đứa trẻ may mắn."
Kỷ Dao: "Dạ được."
Louis: "Tên này kỳ thật cũng rất bình thường, quá bình thường. Bảo bối, em cảm thấy cái tên nào tốt, bằng không cùng anh ngẫm lại."
Kỷ Dao cười tủm tỉm nói:
"Kỳ thật tên chỉ là cái ký hiệu, em thật sự cảm thấy đều không tồi, anh chọn một cái là được. Giống như A Long, tuy rằng rất bình thường, nhưng bởi vì người có được tên này bản thân không đơn giản, với em mà nói nó có ý nghĩa bất phàm."
Louis: "..."
Tai Đại đế thế nhưng khó gặp mà đỏ lên, nhịn không được lại đem người ôm hôn một cái.
Theo sau nghiêm túc mà suy xét một lát, Louis nói:
"Tên Osborne đi, người được chúc phúc và chiến binh thần thánh, hy vọng bé con của chúng ta có thể mang theo chúc phúc của mọi người bình an khỏe mạnh mà trưởng thành, tương lai có thể bảo vệ an toàn và hòa bình cho Đế quốc.
Hơn nữa ông của anh cũng tên này, tuy rằng ông sớm đã không còn ở nhân thế, nhưng nhất định sẽ ở trên trời phù hộ cho cháu trai của mình."
Kỷ Dao nhớ tới mình đã từng đọc được trong cuốn sách《 Long tộc cuối cùng 》có giới thiệu quan hệ của Louis và người ông nội này.
Tuy rằng không phải hoàng đế nhưng lại là một anh hùng truyền kỳ ngàn năm trước dân gian đều biết, ở trong chiến loạn bảo vệ vô số bá tánh an toàn, lập tức đáp:
"Được, vậy gọi Osborne."
Nghĩ nghĩ lại nói:
"Em đây cho bé con một cái nhũ danh gọi A Huyền đi, cùng biệt danh của hai chúng ta làm thành một cái hệ liệt."Huyền " ý là thâm ảo, kỳ diệu. Osborne sinh ra bản thân chính là một sự kiện thần kỳ, hơn nữa ở quê quán của em cái chữ này có nghĩa gốc là màu đen, có thể không?"
"Đương nhiên có thể, chữ này anh cũng rất thích!"
Louis không cần nghĩ ngợi nói, "Còn có thể dùng dòng họ " Kỷ " của em, về sau ở trường hợp đặc biệt nào đó sử dụng."
Kỷ Dao mắt sáng ngời, Kỷ Huyền sao? Vậy thật là tốt quá!
Sau đó Louis duỗi tay sờ sờ Trứng rồng trong ngực Kỷ Dao, như có chuyện lạ mà tự giới thiệu:
"Osborne, A Huyền, ta là Louis cha của con, nghe được không?"
Cũng không biết là trùng hợp hay là Kỷ Dao ngồi ở trên giường điều chỉnh một chút dáng ngồi, nguyên bản an an tĩnh tĩnh Trứng rồng thế nhưng hơi động đậy, Louis vui mừng khôn xiết nói:
"Bảo bối! Em mau nhìn! Con nghe hiểu, con đáp lại anh! Em nhìn thấy không?"
"Thấy được." Kỷ Dao cười nói, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.
"Bé con nếu gọi anh là cha, vậy gọi em là gì?"
Louis khóe môi khẽ nhếch, điều, tình giống nhau nói:
"Anh là cha của Osborne, em là mẹ ruột, đương nhiên phải gọi em là mẹ."
Kỷ Dao: "..."
Thấy cậu đỏ mặt thở phì phò mà trừng mắt mình, sợ đem người chọc tức giận, Louis lập tức sửa miệng:
"Bảo bối đừng tức giận, em cũng là một người cha khác của Osborne, cho bé con gọi em là ba ba được không?"
Kỷ Dao chuyển giận thành vui, đây cũng không kém nhiều lắm.
Louis từ mép giường đứng lên, sau đó bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, từ trong túi lấy ra hai chiếc nhẫn bạch kim kiểu nam đơn giản tao nhã, nhìn Kỷ Dao nói:
"Bảo bối, em hãy lấy anh nhé."
Kỷ Dao không kịp phòng bị mà ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhóm nữ hầu kích động đến không xong, mỗi người đều ôm ngực dậm chân, chỉ kém muốn thay Kỷ Dao trả lời.
"Ngày đầu tiên gặp lại em anh đã có ý tưởng này, sau đó chuẩn bị cặp nhẫn này, chỉ là bị đủ loại sự tình trì hoãn, hôm nay rốt cuộc cũng có thể dùng tới."
Louis thần sắc vô cùng trịnh trọng, giọng nói trầm thấp thuần hậu, cẩn thận nghe còn có chút hơi hơi phát run, làm lộ ra vị hoàng đế chí cao vô thượng thực lực mạnh mẽ tuyệt đối này kỳ thật đang hơi khẩn trương nói:
"A Dao, cảm ơn em đã đi vào cuộc đời anh, cảm ơn em đem Osborne đến thế gian này, em hãy lấy anh nha, anh yêu em."
Kỷ Dao vô cùng cảm động, mắt cũng nhòe đi, hít hít cái mũi nói:
"Em đồng ý, em cũng yêu anh."
Louis mặt giãn ra cười vui vẻ, đem một chiếc nhẫn nhỏ bên trong có khắc tên chữ cái đầu của mình đeo lên ngón giữa bên tay trái Kỷ Dao, ngay sau đó Kỷ Dao đem một chiếc khác đeo lên trên tay anh.
Giữa hai chiếc nhẫn có một chỗ thiết kế đan xen giống như bánh răng, nhìn từng chiếc giống như là đỉnh vương miện nhỏ, ráp vào nhau thì tạo thành một hình dạng, ở dưới ánh đèn giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, quang mang rạng rỡ.
Louis giống như lơ đãng hỏi:
"Bảo bối, có thích không?"
Kỷ Dao vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay mình, khẳng định gật gật đầu nói:
"Thích, đơn giản tao nhã lại tinh xảo rất đẹp."
Louis khóe miệng ức chế không được mà nhếch lên.
"Thích là tốt rồi, đây là anh tự mình thiết kế."
Kỷ Dao kinh ngạc lại cảm động, có chút áy náy nói:
"Nhưng em cũng chưa có chuẩn bị gì cho anh hết."
"Làm sao có thể như vậy, đây chỉ là một chút tâm ý nhỏ bé không đáng kể, mà em và Osborne mới chính là món quà lớn nhất anh sống hai trăm năm qua nhận được."
Louis nắm ngón tay Kỷ Dao hôn hôn, sau đó nói:
"Bảo bối, kế tiếp phải chuẩn bị hôn lễ chính thức, anh tính ấn định ở ba tháng sau, lúc ấy xuân về hoa nở, Osborne hẳn là cũng đã phá xác, em cảm thấy như thế nào?"
Kỷ Dao tự nhiên không có phản đối.
"Được ạ, hôn lễ không cần quá xa xỉ, tổ chức một cái nghi thức đơn giản là được."
Điểm này Louis không thể đồng ý nói:
"Khó mà làm được, anh độc thân đã hai trăm năm, bây giờ vất vả lắm mới tìm được bạn đời muốn kết hôn, hôn lễ sao có thể vô cùng đơn giản được, nhất định phải đủ long trọng và hoành tráng mới được!
Chuyện này để anh phụ trách chuẩn bị, em chỉ cần đem Osborne ấp ra là được rồi. Yên tâm, bạn đời của em có rất nhiều tiền, sẽ không lãng phí từ thuế thu của bá tánh đâu!"
Kỷ Dao trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, đành phải kệ anh vậy.
Buổi tối lúc đi ngủ, Kỷ Dao lại bắt đầu khẩn trương, không biết phải ấp trứng làm sao mới tốt, là muốn giống gà mái nằm trên giường đem Trứng rồng đặt ở dưới bụng mình sao? Cậu rất lo lắng sau khi mình ngủ say sẽ lộn xộn, không cẩn thận đem vỏ trứng ép bể mất.
Sophia an ủi cậu:
"Không sao đâu, chồng tôi thú hình là chim nhạn, tôi có hai đứa nhỏ đều là đẻ trứng, chỉ cần chú ý một chút sẽ không xuất hiện loại sự tình đem vỏ trứng ép bể này. Huống chi vỏ Trứng rồng tính chất cứng rắn so với chủng loại trứng khác thì mạnh hơn nhiều.
Ngự y Conrad vừa rồi cũng nói cho dù cơ thể mẹ dùng tới hình rồng trăm tấn ấp trứng cũng sẽ không bị ép bể.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
- Chương 41: Tên Osborne đi