Ái Thần Thiên Thác Tuyến

7.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 5 Tầm Tâm Hệ Liệt
Edit: Nguyệt Nhi Beta: Anh Tử Giang Viễn Lưu bị đuổi học tới chín lần chỉ vì đánh kẻ định quấy rối tìиɧ ɖu͙© mình. Cuối cùng trong nhà liền ra lệnh cấm ba điều đối với cậu. Thứ nhất, không được động t …
Xem Thêm

Chương VII
Bữa sáng là cháo hoa, trên bàn chỉ có dưa muối*, Bạch Đoạn Hổ vừa ăn vừa phát ra tiếng động ồn ào, lấy đũa gõ vào chén đĩa, ân cần quan tâm Tiểu Lưu nói: "Cái này ăn ngon, ăn nhiều một chút."

"Ba, bây giờ phổ biến việc tất cả mọi người đều tới quán ăn dùng bữa sáng ..."

"Ngươi có muốn ăn hay không cũng không ai quan tâm, ai thèm nói chuyện với ngươi. Xú tiểu tử, bảo ngươi đi học ngươi không đi, muốn làm ta phiền lòng, hiện tại ngay cả bữa sáng cũng muốn đối nghịch với cha ngươi, cha của ngươi chỉ thích ăn những món này, cái gì mà Hambuger, sandwich, đó là thứ cho những tên Mafia chết tiệt kia ăn, không phải là món để người Trung Quốc ăn." Đôi đũa trong tay Bạch Đoạn Hổ bị ném về phía Bạch Vũ Tuyệt, mới sáng sớm đã thể hiện "tình thương mến thương" thế này, những người làm nhìn thấy, không ai không kinh ngạc, cũng không ai dám đi khuyên can để tự mình chuốc lấy cực khổ.

Cha tranh cãi với con trai, giọng nói của hai người đều lớn như nhau, bất quá ở trước mặt cha mình, Bạch Vũ Tuyệt vẫn chừa lại mặt mũi cho Bạch Đoạn Hổ, rất ít phản kháng thật, nhiều lắm chỉ là tức giận đến mức không chịu nổi, trừng mắt nhìn cha hắn mà thôi.

Bạch Đoạn Hổ nghiêng mặt, quay sang nhìn Giang Viễn Lưu, lắc đầu nói: "Tiểu bảo bối, ngươi không hiểu được đứa con của ta vô dụng đến mức nào đâu, trên đời này chỉ có người cha như ta đây mới có thể dễ dàng tha thứ cho nó, những người khác đã sớm chặt nó thành mười bảy mười tám khối rồi."Nói cho cùng chính là bản thân mình là một người cha vô cùng tốt, còn Bạch Vũ Tuyệt là một đứa con không nên thân.

Giang Viễn Lưu ăn cháo, cậu có chút sợ nóng, cho nên đưa đầu lưỡi liếʍ vành chén, Bạch Vũ Tuyệt thấy thế, trong lòng bỗng có ý nghĩ muốn đem đầu lưỡi hồng hồng của cậu cuốn vào trong miệng mình.

Vẻ mặt hắn mang đầy dục vọng, Bạch Đoạn Hổ nhìn thấy, liền lập tức đưa chân đá chiếc ghế dựa của hắn một cái, khiến Bạch Vũ Tuyệt thiếu chút nữa bị ngã xuống đất, hắn cả giận nói: "Ba, ngươi làm gì vậy? Ta bị phạt quỳ đã lâu như thế, ngươi còn chưa hết tức giận sao?"

"Tiểu tử chết tiệt, ai bảo ngươi dám nhìn ngắm không đúng mực, ngươi cẩn thận cái cây phía dưới của ngươi, một ngày nào đó sẽ bị phụ nữ chém."

Bạch Đoạn Hổ nói chuyện thẳng thắng, cho dù đang ở trên bàn cơm vẫn không thay đổi bản tính, mới sáng sớm mà hai người đã bắt đầu nói đến nửa người dưới, Bạch Vũ Tuyệt kiêu ngạo, nghiêm mặt nói: "Đều là nữ giới yêu thương nhung nhớ. Cha, ngươi hâm mộ hay là ghen tị?"

"Đứa con chết tiệt này, ghen tị cái gì, không có cha sinh ngươi, ngươi sẽ có cái cây kia sao?"

Bạch Đoạn Hổ nhìn Bạch Vũ Tuyệt rống lớn đến mức thô lỗ, quay sang Giang Viễn Lưu kêu khổ thấu trời, nói: "Đứa con này học hành không giỏi, mẹ nó lại chết sớm, khi đó ta bận rộn công việc, không có thời gian quan tâm đến nó, để nó cho cấp dưới nuôi dưỡng, kết quả đã nuôi dưỡng thành bộ dáng này, chỉ có thân người cao, không có đầu óc, hồi lớp sáu tiểu học đã mang bộ dáng học sinh trung học, sau đó lại dám cùng vợ của người làm nhà ta lên giường, thật sự là làm ta tức chết."

Khóe miệng Giang Viễn Lưu khẽ run lên vài cái, vợ của người làm? Mới chỉ học lớp sáu? Người này cũng quá khoa trương rồi.

Bạch Đoạn Hổ còn chưa nói xong, "Lúc học trung học càng khoa trương hơn, mọi người ở nơi làm ăn đều gọi nó là cậu chủ, không đến mấy ngày liền gọi một tiểu thư đến, những cô gái đó cũng không phải loại hiền lành dễ chọc, nhưng lại thương nó, yêu nó muốn chết, mỗi lần nó đều đổi một người, ta còn sợ nó sẽ bị nhiễm bệnh gì đó không tốt, cho người giúp ta nhìn, kết quả vợ của người đó vốn có nhiệm vụ giúp nấu ăn cho nó, lại giúp nó đến tận trên giường, quả thực là muốn chọc ta giận chết mà."

Bạch Đoạn Hổ nói đến mức chùy hung dậm chân, "Chỉ vợ thôi thì còn đỡ, ngay cả con gái của người ta... Nga nga... , nếu nó không phải con ta, ta đã sớm đem tên hỗn đản chuyên môn gây chuyện này làm thịt!"

Khóe miệng Giang Viễn Lưu không chỉ phát run mà ngay cả khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó, hắn còn muốn làm mẹ con cùng nhạc hội... , người này căn bản không hề biết thẹn là gì.

Bạch Đoạn Hổ nói tiếp, "Đã vậy cũng không chịu hảo hảo đọc sách, Phi Sầu đại sư nói đây chính là nghiệp chướng của nó, nữ giới nhìn thấy nó liền say mê choáng váng, nó lại chẳng bao giờ từ chối, lệ khí quá nặng, vì muốn nó hảo hảo tỉnh lại, ta còn làm theo lời của đại sư, đưa nó đến Nam Phi, ta cũng không tin là ngôn ngữ bất đồng, nó còn có thể làm ra trò gì, kết quả... ngay cả phụ nữ ngoại quốc cũng không buông tha, không chỉ vậy, một lần còn làm vài người, thực khiến ta hâm mộ..."

Bạch Đoạn Hổ vội vàng sửa lại, "A a, không phải, tiểu bảo bối, ta là người đàng hoàng, không thích phụ nữ ngoại quốc, ý ta là nó thực sự khiến ta tức chết."

Bạch Vũ Tuyệt nhìn Giang Viễn Lưu một chút, bàn tay đang cầm chén của Giang Viễn Lưu khẽ run lên, hắn lộ ra nụ cười dào dạt đắc ý, tổng nên để cho tên tiểu quỷ này biết rằng, Bạch Vũ Tuyệt hắn rất phong lưu, nếu không có sai sót ngẫu nhiên, hắn sẽ không coi trọng cậu, vậy nên có thể cùng hắn hôn môi, lên giường, cậu hẳn là phải cảm tạ liệt tổ liệt tông đã phù hộ.

"Rồi sao nữa?"

Giang Viễn Lưu thấp giọng hỏi, Bạch Đoạn Hổ lại tiếp tục kể vô cùng sinh động. "Hồi trung học nó cũng không thèm học hành gì cả, lại được nữ sinh trong trường ái mộ nên luôn cùng vài đứa con gái chơi bời lêu lổng, hơn nữa nếu không phải loại ngực to eo nhỏ thì đừng mong lên được giường của nó, một ít cô gái ở nơi làm ăn của ta còn thường vì nó mà tranh giành với nhau, tiểu bảo bối, nó lúc nào cũng ăn chơi bay nhảy, căn bản không hề giống học sinh trung học, tuy rằng làm lão Đại hắc đạo mà không đào hoa thì rất kỳ quái, nhưng đào hoa giống như nó thì thật ..."

"Ân..."

Cháo trở nên nguội lạnh, Giang Viễn Lưu chầm chậm ăn hết chén cháo, Bạch Đoạn Hổ vẫn thao thao bất tuyệt nói xú tiểu tử Bạch Vũ Tuyệt này khó dạy như thế nào, còn Bạch Vũ Tuyệt thì trưng ra vẻ mặt tự hào như đó chính là sự nghiệp lớn lao, vô cùng thành công của hắn.

"Ta muốn đi học." Giang Viễn Lưu đeo cặp sách lên vai.

"Tiểu tử thối này cũng phải đến trường, kêu nó bảo hộ ngươi đi, ngươi đáng yêu như vậy, lỡ như bị những tên đàn ông bên ngoài bắt giữ, làm những chuyện xấu thì không tốt."

Bạch Vũ Tuyệt hoàn toàn đã quên hắn chính là người từng làm "chuyện xấu" với Giang Viễn Lưu, cười ha ha nói: "Ba, yên tâm đi, hắn là con trai, không có người nào khác muốn hắn đâu."

Bạch Đoạn Hổ đánh lên đầu hắn một cái. "Ít nói nhảm đi, ngươi hộ tống tiểu bảo bối đến trường, vạn nhất tiểu bảo bối mất một sợi tóc, ta sẽ bắt ngươi ở trong sân quỳ đến chết."

Bạch Vũ Tuyệt thu lại nụ cười, cầm lấy cặp sách, một trước một sau cùng Tiểu Lưu rời đi, Giang Viễn Lưu thực trầm mặc, Bạch Vũ Tuyệt bắt lấy cặp sách của cậu, kéo cậu lại.

"Ngươi sao lại không nói lời nào?"

"Ta không biết phải nói gì cả!" Giang Viễn Lưu quay lại, đẩy bàn tay đang kéo lấy cặp sách của cậu ra.

Bạch Vũ Tuyệt ngạo nghễ cười, "Ta biết ngươi thực phiền não vì không biết ngươi xếp hạng thứ mấy, hừ, ta vốn không "chơi" con trai, nhưng ngươi vì ta mà đuổi đến tận nhà, xem như cũng có lòng. Như vậy đi, ta xếp ngươi vào trong danh sách mười người thường lên giường cùng ta, ta thấy chúng ta không cần đi học nữa, ta dẫn ngươi đến khách sạn."

Câu trả lời của Giang Viễn Lưu là cầm cặp sách đánh vào mặt hắn, hơn nữa cặp sách của cậu cũng không trống không như hắn, trong cặp chứa đầy sách vở của những môn học hôm nay, khiến cho Bạch Vũ Tuyệt đau muốn chết.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Bạch Vũ Tuyệt giận dữ, thiếu chút nữa liền vung nắm đấm lên.

Bất quá khi nắm tay hắn sắp đánh lên mặt Giang Viễn Lưu thì liền tự động dừng lại, bởi vì hốc mắt Giang Viễn Lưu hồng hồng, như thể cậu sắp không nhịn được mà bật khóc, hắn sửng sốt, Giang Viễn Lưu lại không giải thích gì cả, cầm lấy cặp sách đánh lên người hắn, đánh đến mức khiến Bạch Vũ Tuyệt bừng bừng lửa giận.

"Ta nhịn ngươi, không phải là sợ ngươi, ta chỉ dùng một đấm là có thể đánh ngươi, ngươi còn không mau dừng tay!"

Giang Viễn Lưu không dừng tay, ngược lại còn đánh mạnh hơn, cậu vừa đánh vừa mắng: "Ta không cần ngươi xếp vào danh sách mười người, ta không phải vì ngươi mà đuổi đến tận nhà, không phải... không phải..."

Bạch Vũ Tuyệt bắt được tay cậu, rống giận: "Ngươi làm cái gì! Đêm qua khi hôn còn tỏ vẻ như một con mèo nhỏ, lúc đó không phải ngươi chuẩn bị tự nguyện hiến thân cho ta sao? Bằng không tối hôm qua trưng ra bộ dáng muốn câu dẫn người lên giường làm gì? Ta xếp ngươi vào danh sách mười người đầu tiên đã là đối xử rất tốt với ngươi, tên con trai khác cởϊ qυầи muốn ta làm, ta còn một cước đá bay!"

[ Ta thực lòng mong Tuyệt ca bị bò đá tới chết =""=]

Nói như vậy, giống như việc Bạch Vũ Tuyệt muốn thân thể cậu là ân huệ mà hắn rộng lượng ban cho, Giang Viễn Lưu khóc lớn, tên con trai vô liêm sỉ, không có chút đạo đức này, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp thì căn bản chỉ là loại bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong vô cùng thối rữa.[ a.ka đũa mốc mà nạm vàng son]

Gặp một người liền thượng một người, tuổi còn nhỏ mà ngay cả vợ cùng con gái của người ta cũng không buông tha, ngay cả gái điếm cũng không hề cự tuyệt, nếu sớm biết mối tình đầu của mình sẽ như thế này, cậu tình nguyện thất thân cho Lâm Thành Đạt, kẻ chỉ biết yêu tiền.

"Ngươi đừng chạm vào ta, ngươi dơ bẩn muốn chết, ngươi không được chạm vào ta —— "

Bạch Vũ Tuyệt tức giận. "Cái gì gọi là dơ bẩn muốn chết? Loại xử nam như ngươi mới vô dụng, giá trị của nam giới phụ thuộc vào việc ăn nằm với bao nhiêu phụ nữ."

"Vậy ngươi đi tìm đứa con gái khác đi, ta không cần ở cùng một chỗ với ngươi."

Lần nào cũng bị tên thối tiểu quỷ này cự tuyệt mà chẳng biết tại sao, hắn không phải là người không có lòng tự trọng, hơn nữa có hàng trăm ngàn cô gái luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, hắn sao lại phải nhịn tiểu quỷ chết tiệt này, Bạch Vũ Tuyệt tức giận đến mức cái gì cũng có thể nói được.

"Không ai hiếm lạ ngươi, ngươi cho là ngươi nói mấy câu, cha ta sẽ cùng một chỗ với ngươi? Ngươi nằm mơ đi! Nói cho ngươi biết, tốc độ đứng núi này trông núi nọ của cha ta còn nhanh hơn ta, chỉ ba tháng sau ông ấy chắc chắn sẽ quên bộ dạng ngươi tròn méo ra sao, hơn nữa ta đã thấy qua công phu trên giường của ngươi, thối nát muốn chết, ta khuyên ngươi nên xem AV nhiều một chút, học thêm cách câu dẫn đàn ông đi."

"Ngươi siêu ghê tởm, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi..." Giang Viễn Lưu bật khóc, sự ghê tởm của người này hoàn toàn không có giới hạn, lại còn có thể nói ra những lời khiến người khác bị tổn thương thế này.

"Ngươi mới ghê tởm, là con trai mà lại khóc lóc sướt mướt, tuy ba của ta muốn ăn nhưng ta không thèm !"

Bạch Vũ Tuyệt đẩy cậu một cái, khiến cậu ngã nhào trên mặt đất đầy cát bụi, Giang Viễn Lưu dùng tay áo lau nước mắt, tự mình đứng dậy rời đi, Bạch Vũ Tuyệt khoanh tay, dùng vẻ mặt lãnh đạm nhìn cậu, thấy cậu đi còn cố nói với theo: "Lần sau ngươi còn đến tìm ta cũng vô dụng, cậu chủ ta không có hứng thú với ngươi."

Tiền Hiểu Minh lái xe đến cạnh Bạch Vũ Tuyệt. "Cậu chủ, có đi học không?"

Bạch Vũ Tuyệt đá vào cửa của chiếc xé giá trị tới vài trăm vạn tạo thành một vết lõm sâu, hắn khó chịu nói: "Ngươi không xem sắc mặt sao? Hôm nay không đi học, ta muốn đi ra ngoài chơi đến điên, dù sao đi nữa ta là người thuộc hắc đạo, đọc sách để làm cái gì, làm lão Đại thì được rồi."

Tiền Hiểu Minh liếc mắt nhìn dáng người nhỏ bé ở phía trước."Còn Giang Viễn Lưu, không để ý tới cậu ta sao? Từ đây đến bến xe công cộng rất xa."

Nhắc đến Giang Viễn Lưu, Bạch Vũ Tuyệt liền lửa giận đầy mình, cậu ta dám nghĩ hắn là loại người không biết xấu hổ sao? "Để hắn đi bộ đến chết càng tốt, muốn câu dẫn đàn ông, với khuôn mặt của hắn..."

Tiền Hiểu Minh nhìn về phía trước, nói: "Người kia không phải là lão Đại muốn đến họp bàn công việc cùng lão Đại chúng ta sao?"

"Ông ta sẽ không để ý đến hắn đâu, Nghĩa lão bá từ trước đến nay không có hứng thú với phụ nữ, ông ta cũng đã quá già rồi, trong mắt của ổng chỉ có tiền thôi!"

Phía trước có một chiếc limousine cao cấp dừng lại, chủ nhân ngồi phía sau kéo cửa kính xe xuống, Giang Viễn Lưu vẫn đang dụi mắt, hạt cát rơi vào đôi mắt cậu, hơn nữa còn bị đau lòng cho nên cậu khóc đến mức hai mắt sưng lên, có một lão bá thân thiết hỏi cậu vì sao lại khóc, cậu cố gắng không rơi nước mắt trả lời ông ta, nhưng đôi mắt chứa đầy những giọt lệ trong suốt của cậu càng mang vẻ ủy khuất hơn.

Bạch Vũ Tuyệt ngây ra như phỗng nhìn cửa xe được mở ra, Giang Viễn Lưu ngồi lên, chiếc xe liền lăn bánh rời khỏi cửa nhà hắn, ngay lập tức có tiếng chuông điện thoại vang lên, từ nơi này cũng nghe được giọng nói hô tô gọi nhỏ của cha hắn.

"Cái gì? Ngươi nói có chuyện gấp, muốn đưa một đứa trẻ đến trường? Hảo hảo, dù sao chỉ cần nửa giờ tới ngươi đến đây là được rồi, ta biết, nửa tiếng sau gặp lại."

Cha hắn cúp điện thoại, lầm bầm lầu bầu: "Cháu nội của ông già này hình như đang ở nước ngoài, con trai cũng không có ở đây, ông ta đưa người nào đến trường a?"

Bang một tiếng, Bạch Vũ Tuyệt lại đá vào xe nhà mình, chiếc xe của lão đầu kia là loại xe cỗ mà trên thế giới không còn mấy chiếc, lúc bình thường đừng nói là ngồi lên, mà ngay cả chạm cũng không thể chạm đến. Lúc trước hắn tò mò sờ soạng một chút, liền bị cha hắn bắt xin lỗi Nghĩa lão bá, thế nhưng cái tên tiểu quỷ chết tiệt kia lại đơn giản ngồi lên như vậy, người ta còn đưa đến tận cửa trường học, đây là cái thế giới gì! [thế giới "ta đẹp ta có quyền" ah~]

"Cậu chủ, có đi học không?" Tiền Hiểu Minh hỏi lại một lần nữa.

"Vô nghĩa, đến trường, đi theo chiếc xe đó cho ta, tiểu quỷ chết tiệt kia cũng không biết lão già đó chính là nhân vật nổi danh ngoan độc, dám tùy tiện leo lên xe người khác, rốt cuộc có đầu óc hay không?" Bạch Vũ Tuyệt rống giận vài tiếng, lên xe, bắt đầu đuổi theo chiếc xe phía trước.

"Tiểu Lưu, ngươi làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì ..."

Lâm Thành Đạt khẽ cau mày, buông cặp sách xuống, hốc mắt Giang Viễn Lưu hơi đỏ, bộ dáng giống như vừa mới khóc, hơn nữa trên quần áo của cậu còn có đất cát cùng bụi bậm, theo cậu ta biết, ngoại trừ lúc trước tham gia đội bóng chày, Giang Viễn Lưu vô cùng yêu thích sạch sẽ, tuyệt đối không thể để chính mình lăn qua lăn lại dưới đất.

"Trên quần áo ngươi toàn là đất cát, ta giúp ngươi phủi."

Cảm thấy Tiểu Lưu có điểm gì đó không thích hợp, Lâm Thành Đạt nhẹ nhàng phủi quần áo của cậu, phủi hết tất cả bụi đất, chỉ còn lại một chút dấu vết. Ngoại trừ hành động này, cậu ta không hề hỏi gì cả, với giao tình từ nhỏ đến lớn của cậu ta cùng Giang Viễn Lưu, Lâm Thành Đạt hiểu được rằng những lúc Giang Viễn Lưu không muốn nói, cho dù ép cậu mở miệng, cậu cũng sẽ không phát ra một âm thanh nào cả.

Khi cậu muốn nói ra, ít nhất sẽ luôn có người bạn này ở bên cạnh cậu, lắng nghe cậu nói.

Giang Viễn Lưu cắn chặt răng, thiếu chút nữa bật khóc, cậu cùng Lâm Thành Đạt là bạn bè tốt đã nhiều năm, cho dù Lâm Thành Đạt luôn lợi dụng cậu để chụp ảnh, lấy những vật nhỏ của cậu như bút viết để bán, nhưng ít nhất Lâm Thành Đạt luôn phi thường quan tâm đến cậu.

Ngay cả lần trước lúc xảy ra chuyện ở trong quán rượu, Lâm Thành Đạt cũng bảo cậu nhanh chạy đi, muốn tự lực đem mọi người lưu lại, khiến cho những tên đàn ông kia không gây phiền toái cho cậu; đến chuyện của Bạch Đoạn Hổ, Lâm Thành Đạt cũng hết sức quan tâm đến an nguy của cậu, hoàn toàn không giống với "người kia".

"A Đạt... , ta... ta bị thất thân cho con trai." Giang Viễn Lưu nhỏ giọng nói, nhưng giọng nói của cậu lại giống như tiếng khóc, thể hiện sự hối hận trong lòng cậu.

Theo cá tính thích đùa giỡn của Lâm Thành Đạt, có thể cậu ta sẽ nói mình đã đoán được lâu rồi, nhưng khi nghe được giọng nói giống như tiếng khóc của Giang Viễn Lưu, cậu ta biết Tiểu Lưu không chỉ thất thân mà thôi, có thể trong tim cũng đã bị thương tổn sâu nặng rồi. Cậu ta nghiêm túc gật đầu, thể hiện rằng mình đã nghe được, nhưng cũng không biểu lộ gì cả, chỉ vỗ nhẹ lên vai Giang Viễn Lưu để tỏ vẻ an ủi.

"Ta... Ta thực ngu ngốc đúng không? Khi đó căn bản ngay cả tên hắn là gì cũng không biết, liền... liền phát sinh quan hệ ..."

Những giọt lệ chầm chậm chảy xuống từ đôi mắt của cậu, giọng nói có chút ngây dại, khẽ nói: "Hắn nói có thể xếp ta vào danh sách mười người đầu tiên thường được lên giường cùng hắn, ta nói không cần, hắn liền đẩy ngã ta, ta ngã xuống đất, quần áo mới bị bẩn..."

Chỉ là đơn giản kể lại cũng đủ để thể hiện nguyên nhân vì sao Giang Viễn Lưu đau lòng, người kia chẳng những đã nói ra những lời tổn thương trái tim cậu mà còn tuyệt đối không chút quý trọng, nhẫn tâm đẩy ngã cậu.

Lâm Thành Đạt dùng hai tay ôm lấy vai Giang Viễn Lưu, để cho cậu khóc trên vai mình, Lâm Thành Đạt vỗ vỗ vai cậu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lưu, ngày mai ta sẽ mang ngươi đi ăn một bữa thật ngon, sau đó sẽ đi xem phim, được không? Đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa."

Đối với kẻ xem tiền là mạng sống như Lâm Thành Đạt mà nói, có thể nói ra những lời nói như thế này đã chứng minh được rằng cậu ta quan tâm Giang Viễn Lưu nhiều như thế nào.

"A Đạt, tại sao người ta thích không phải là ngươi?" Giang Viễn Lưu thật sự rất khó hiểu, so sánh người kia với Lâm Thành Đạt, Lâm Thành Đạt có nhân tính hơn hắn nhiều.

Lâm Thành Đạt nhẹ nhàng vỗ về đôi vai Giang Viễn Lưu vì khóc mà trở nên run rẩy, cậu ta cam tâm tình nguyện, vì hữu tình cùng Tiểu Lưu, cậu ta có thể hy sinh.

"Vậy sau này ngươi cứ thích ta là được, ta có thể cho ngươi thích. Đừng đau khổ nữa, hãy quên cái loại người giống như học trưởng kia đi! Nếu ngươi thích nam, ta phụng bồi, cho đến khi ngươi quên đi chuyện này mới thôi; nếu ngươi thích nữ, ta giúp ngươi tìm một cô bé đáng yêu nhất."

Không cần nhiều lời, theo tính tình kỳ quái của Giang Viễn Lưu trong mấy ngày gần đây mà phán đoán, với sự thông minh tài trí của mình, Lâm Thành Đạt đã sớm đoán được người Giang Viễn Lưu muốn gây chuyện chính là Bạch Vũ Tuyệt của Bạch gia, Tiểu Lưu chưa từng theo đuổi không từ bỏ với bất cứ tên con trai nào như vậy, hiện tại cậu ta cũng tự nhiên đoán được mọi chuyện.

Bên cạnh đó, sau khi Lâm Thành Đạt tìm hiểu tất cả về học trưởng, từ lâu đã biết được học trưởng rất được nữ giới hoan nghênh, hơn nữa còn thực khoa trương, có đủ cái loại chuyện khiến người ta kinh ngạc đến mức líu lưỡi. Tuy rằng Tiểu Lưu có chút trưởng thành, nhưng trên cơ bản, cậu vẫn ngây thơ thuần trắng về vấn đề tình cảm, học trưởng hoàn toàn không xứng với Tiểu Lưu.

"Ngươi cứ xem như bị chó cắn một cái đi! Đừng khóc, không có gì phải khóc cả."

Giang Viễn Lưu nấc lên, nghẹn ngào khóc đến mức không thể thở. "Ta hảo ngu ngốc... Hảo dốt nát, như thế nào lại cùng loại người này phát sinh quan hệ..."

Lâm Thành Đạt thấy Giang Viễn Lưu thương tâm như vậy, cũng có chút đau lòng, bản tính của Giang Viễn Lưu luôn luôn vui vẻ yêu đời, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu ta trong suốt nhiều năm như thế, dù sao cũng không ai dễ dàng chấp nhận việc có người luôn đem những tạp vật nhỏ bé của mình bán lấy tiền. Cậu thương tâm như vậy, chỉ thể hiện một điều rằng cậu không chỉ thất thân, mà còn thật sự yêu Bạch Vũ Tuyệt.

"Ngươi không ngu ngốc, Tiểu Lưu, dù sao ngươi cứ xem như bị chó cắn, cắn xong thì thôi..."

"Các ngươi đang làm gì đó?"

Giọng nói giận dữ vang tận mây xanh, Bạch Vũ Tuyệt sải bước tiến vào, đôi mắt hắn ngập tràn lửa giận, hai người kia ở cùng một chỗ, lại còn ôm ấp nhau, như vậy là có ý gì?

Giang Viễn Lưu vừa nhìn thấy hắn, càng khóc lợi hại thêm. Lâm Thành Đạt nhíu mày, kéo cậu ra sau lưng mình, dùng thanh âm nghiêm khắc, nói: "Học trưởng, ngươi đi nhầm phòng học sao? Hay là bị đuổi xuống học năm nhất?"

Lửa giận cháy bừng bừng trên đầu Bạch Vũ Tuyệt, tình cảnh trước mắt giống như là vai nam chính đang bảo hộ âu yếm cô gái mà mình yêu, còn hắn chính là vai phản diện trong phim truyền hình.

"Giang Viễn Lưu, ngươi lại đâycho ta!" [láoX(]

Bạch Vũ Tuyệt nhìn về phía Giang Viễn Lưu ở phía sau Lâm Thành Đạt, bàn tay cậu đang nắm thật chặc áo sơmi của Lâm Thành Đạt, khiến hắn cảm thấy siêu khó chịu, hơn nữa cậu còn dám leo lên xe của người khác, nếu hắn không quan tâm cho sự an nguy của cậu, sao lại đuổi theo đến trường học, trường học cùng học bài là những thứ cuối cùng trong cuộc sống mà Bạch Vũ Tuyệt lựa chọn.

"Cậu ấy sẽ không qua."

Lâm Thành Đạt bảo vệ Giang Viễn Lưu, vốn là kẻ luôn luôn sợ chết, nhưng vì Giang Viễn Lưu, cậu ta cố lấy dũng khí đương đầu.

Nhìn thấy Lâm Thành Đạt bảo hộ Giang Viễn Lưu, hơn nữa Giang Viễn Lưu còn tình nguyện để Lâm Thành Đạt bảo hộ, khiến cho cơn tức của Bạch Vũ Tuyệt càng lúc càng lớn, Lâm Thành Đạt mặc dù không bằng mình, nhưng nếu so sánh cùng những đứa con trai khác, cậu ta cũng không hề tệ, hơn nữa còn mang trên người một cỗ anh khí, bình thường khuôn mặt luôn tươi cười đùa giỡn, giờ phút này lại tỏ vẻ nghiêm túc, khiến cho khí chất anh tuấn của cậu ta càng tăng thêm, khiến hắn thấy vô cùng chướng mắt.

"Ai nói chuyện với ngươi, cút ngay cho ta!"

Bạch Vũ Tuyệt ra sức đẩy Lâm Thành Đạt, Lâm Thành Đạt lay động một chút, nhưng không chịu rời đi, Bạch Vũ Tuyệt tức giận đến phát run, bình thường chỉ cần hắn trừng mắt nhìn, tuyệt đối sẽ không có bất cứ kẻ nào hay là loại người ngu ngốc nào muốn đối đầu với hắn, bởi vì những loại ngu ngốc này đều bị hắn đánh cho nằm viện.

"Ta kêu ngươi cút, ngươi bị điếc sao?" Bạch Vũ Tuyệt tức giận rống to.

Giang Viễn Lưu muốn bước lên trước, Lâm Thành Đạt liền kéo cậu về sau lưng, thể hiện rằng cậu ta tuyệt đối sẽ không giao Tiểu Lưu cho Bạch Vũ Tuyệt. Trong phòng học không còn một ai, mọi người chỉ dám vây ở bên ngoài xem trộm, rất nhiều người đều đã nghe qua thanh danh của Bạch Vũ Tuyệt, ngay cả ở bên ngoài xem cũng không dám, bầu không khí trong phòng học vô cùng căng thẳng.

Khi ở quán bar, Bạch Vũ Tuyệt chỉ dùng một đấm đã có thể đánh bay một người đàn ông cao lớn lên vách tường, hiện tại hắn đang chuẩn bị động thủ đánh Lâm Thành Đạt, Giang Viễn Lưu lắc đầu, muốn từ sau lưng Lâm Thành Đạt đi ra, cậu không muốn khiến cho Lâm Thành Đạt bị thương.

"Đừng lo, A Đạt, để ta nói chuyện với hắn."

Với cá tính của Giang Viễn Lưu, căn bản sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy kẻ đã làm tổn thương trái tim cậu nữa, là cậu sợ Lâm Thành Đạt sẽ bị đánh nên mới nguyện ý nói chuyện với Bạch Vũ Tuyệt. Từ nhỏ Lâm Thành Đạt đã cùng cậu lớn lên, sao lại không biết tính cách của cậu, cậu ta vươn một tay ôm lấy Giang Viễn Lưu, không cho cậu tiếp tục đi về phía Bạch Vũ Tuyệt.

"Không cần, Tiểu Lưu, từ hôm nay trở đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi xem như bạn gái của ta đi."

Thật lâu trước kia, Lâm Thành Đạt đã từng nói với Giang Viễn Lưu rằng cậu ta không có hứng thú với con trai, càng không có hứng thú đi quen bạn gái, hôm nay cậu ta lại nói như vậy, khiến cho Giang Viễn Lưu phi thường cảm động, cậu biết cậu ta rất thực lòng quan tâm mình.

"A Đạt..."

Những giọt lệ nóng hổi dâng đầy trong đôi mắt, mặc kệ Lâm Thành Đạt bán bao nhiêu ảnh của cậu, thay cậu tìm bao nhiêu phiền toái, cũng không quan tâm đến việc Lâm Thành Đạt chỉ yêu A tiền của cậu ta, chỉ lo làm thế nào để tiền tiêu vặt của cậu ta lúc nào cũng đầy ắp, vào thời khắc này, Giang Viễn Lưu cảm động đến cực điểm, cậu ôm lấy cánh tay Lâm Thành Đạt, gương mặt trắng nõn đáng yêu ướt đẫm nước mắt khẽ dựa vào vai Lâm Thành Đạt.

"Tên hỗn đản này, ta gϊếŧ ngươi!"

Vừa nhìn thấy Giang Viễn Lưu rưng rưng cảm động tựa vào vai Lâm Thành Đạt, tim Bạch Vũ Tuyệt bỗng nhiên nhói đau, hắn cảm thấy máu trong cơ thể mình không ngừng nghịch lưu, cố gắng điều chỉnh khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng, loại cảm giác này hắn chưa từng có, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn có thể dùng bản năng mà lý giải, Giang Viễn Lưu không có khả năng sẽ trở về bên cạnh hắn nữa, thậm chí cậu sẽ ở bên Lâm Thành Đạt.

Hắn đã mất đi Giang Viễn Lưu, hoàn toàn mất đi, hắn đột nhiên lại có cảm giác dường như cả thế giới đang sụp đổ trước mặt mình.

Thêm Bình Luận