Chương V
"Tiểu Lưu —— "
Lâm Thành Đạt nhìn thấy Giang Viễn Lưu bình yên vô sự xuất hiện tại lớp học, liền lập tức chạy đến. "Ngươi có sao không? Ngày hôm qua sau khi tên con trai kia giúp chúng ta giải nguy, ngươi lại đột nhiên biến mất, ta còn chạy về nhà tìm ngươi."
Sắc mặt Giang Viễn Lưu rất không tốt, cậu bị tên con trai xấu xa kia kéo vào mật phòng, mọi việc sau đó đều là ác mộng, hại cậu tối hôm qua tức giận đến mức thiếu chút nữa lại không ngủ được. "Không sao cả..."
Lâm Thành Đạt ngồi trên bàn cậu, ngoài lớp càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến, dựa vào cửa sổ, hơn nữa đều là con trai, Lâm Thành Đạt cúi đầu nói bên tai Giang Viễn Lưu: "Tiểu Lưu, ngươi có phát hiện được chuyện lạ hay không?"
"Chuyện lạ gì? Hiện tại ta chỉ gặp phải một đống chuyện xui xẻo thôi!" Cậu đang mắng cái tên sắc ma chết tiệt kia, tên biếи ŧɦái chết tiệt, dám mở miệng bảo cậu liếm cái thứ kia, ghê tởm muốn chết.
"Tiểu Lưu, đừng tự dưng suy nghĩ miên man như vậy! Ngươi nhìn những người ở ngoài cửa sổ lớp chúng ta kìa, nhiều tên con trai tụ tập ở đó, bọn họ đều đang nhìn ngươi..."
Ngu ngốc, làm sao có thể, từ nhỏ đến lớn cậu đã bị con trai dây dưa, nhưng bình thường đều là phải đi tới đi lui trước mặt bọn họ mới có thể thu hút sự chú ý, còn chuyện chỉ cần cậu ngồi trong lớp học liền có con trai tập trung lại giống như tác dụng của nam châm thì chưa từng xảy ra.
Giang Viễn Lưu ngẩng đầu, không cam nguyện nhìn về phía cửa sổ, nguyên lai cậu cho rằng Lâm Thành Đạt cố ý hù dọa mình, nhưng ngoài cửa sổ lớp thật sự tập trung rất nhiều người cậu hoàn toàn không quen biết, hơn nữa ánh mắt mỗi người đều nhìn về phía cậu, bộ dáng giống như bọn họ đang đói, mà cậu chính là bữa sáng ngon miệng nhất.
Lâm Thành Đạt luôn thích đùa giỡn cũng nhịn không được mà lo lắng, thể hiện một chút quan tâm với thân phận bạn tốt. "Tiểu Lưu, ngươi có cảm thấy hay không, gần đây uy lực hấp dẫn nam giới của ngươi càng ngày càng mạnh, trước kia không có khoa trương như vậy, gần đây ngươi gặp phải chuyện gì sao?"
"Đáng giận, tên ôn thần chết tiệt!"
Đều là sau khi gặp tên sắc ma kia thì bỗng nhiên trở nên mạnh hơn, trước kia dù bị rơi vào tình trạng nguy cấp thế nào cũng không khoa trương như bây giờ.
"Tiểu Lưu, ngươi muốn thuê vệ sĩ hay không a, ta thấy ngươi như vậy sẽ rất nguy hiểm."
Sớm hiểu rõ mị lực của Giang Viễn Lưu với nam giới, nhưng sau tối hôm qua, Lâm Thành Đạt đã hiểu được tình trạng càng ngày càng trở nên nguy hiểm, lỡ như tối hôm qua không có ai giúp đỡ, Tiểu Lưu rất có thể đã bị tên đàn ông có hình xăm kia bắt đi.
"Không sao đâu, ta sẽ tự bảo vệ chính mình, từ nhỏ những tên biếи ŧɦái muốn động tới ta, làm có kẻ nào không bị ta đánh đến mức phải kêu lên."
Lâm Thành Đạt tin tưởng Giang Viễn Lưu có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng đó là bởi vì những người muốn thân cận cậu đều không thật sự muốn tổn thương cậu, ai bảo Tiểu Lưu rất đáng yêu.
"Tiểu Lưu a, ta nghĩ làm thế này sẽ tốt hơn, nếu như ngươi gặp phải tình trạng nguy hiểm thì liền rơi lệ đi, ta nghĩ chiêu này chắc sẽ rất hữu hiệu."
"Dẹp đi, nam nhi thà đổ máu chứ quyết không đổ lệ, ta tại sao lại phải khóc lóc."
Đây là phương pháp thối nát gì, Giang Viễn Lưu không thèm nghe theo, lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên những âm thanh nhỏ vụn, là giọng nói của nữ sinh, hơn nữa càng nói càng lớn tiếng, còn mang đầy cảm giác hưng phấn.
"Học trưởng đến đây!" Người vừa nói chạy từ ngoài phòng học vào, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Hôm nay Bạch học trưởng đi học ..."
"Lúc ta nhìn thấy anh ấy thiếu chút nữa liền ngất xỉu, học trưởng siêu đẹp trai a..."
"Anh ấy muốn đi đến lớp học của mình thì sẽ phải đi ngang qua lớp chúng ta ..."
Khóe miệng Giang Viễn Lưu không ngừng run lên, tâm tình của cậu rất không tốt, cậu không thể tưởng tượng có người lại được nữ sinh hoan nghênh như vậy. "Học trưởng gì chứ, con gái phản ứng thật quá mức..."
Lâm Thành Đạt ghé vào lỗ tai cậu, cười nói: "Chính là học trưởng siêu giàu có mà trước đây ta đã từng đề cập đến đó. Tiểu Lưu, nhà hắn hình như rất có thế lực, ngươi muốn nhìn thử hay không, nói không chừng với uy lực hiện tại của ngươi, hắn sẽ lập tức quỳ gối dưới chân ngươi."
"Ta làm gì lại phải đi nhìn con trai, đúng rồi, người mà bạn lớp trưởng kia thích chính là học trưởng này phải không?" Chợt nhớ tới lúc tỏ tình, nữ sinh kia nói mình thích học trưởng.
Lâm Thành Đạt gãi gãi đầu, "Chắc là vậy, nghe nói học trưởng này rất đẹp trai, nhưng lại rất ít khi đi học, nhà hắn ta hay quyên tiền cho trường học, vì thế trường này không khác gì sân sau nhà hắn, cũng không có thầy giáo nào dám đụng đến hắn, bởi vì hắn rất ít đến trường nên ta cũng chưa thấy qua, nhưng theo lời đồn thì chỉ cần hắn vừa xuất hiện, tất cả nữ sinh đều giống như bị bỏ bùa mê, nhìn chằm chằm vào hắn, nghe có vẻ giống với lời nguyền trên người ngươi, chỉ bất quá hắn thu hút nữ sinh, ngươi lại thu hút nam sinh."
Giang Viễn Lưu siết chặt nắm tay, "Nguyên lai là tình địch a."
Trong lòng cậu thật ra không xem trọng điểm này, mà là tại sao người ta có lực hấp dẫn với nữ sinh, còn cậu chỉ có lực hấp dẫn nam sinh, thật sự là muốn nôn chết cho rồi, số phận thật sự không công bằng.
"Học... Học trưởng đến đây..." Đám nữ sinh hít thở thật sâu, chạy đến hành lang nghênh đón.
Toàn thân Giang Viễn Lưu cứng đờ, cậu lại ngửi được mùi hương kia, chẳng lẽ học trưởng này chính là ...chính là... tên biếи ŧɦái chết tiệt kia?
"Oa, học trưởng đứng ở cửa lớp chúng ta! Anh ấy thật đẹp, thật đẹp trai quá, hơn nữa thân người thật cao, lần đầu tiên ta được nhìn thấy anh ấy gần như vậy ..."
"Ừ, siêu —— hạnh phúc a."
"A, học trưởng đi vào..."
Tiếng hoan hô của nữ sinh như sấm dậy, mặt Giang Viễn Lưu trở nên nhăn nhó, bởi vì Bạch Vũ Tuyệt đang đứng ngoài hành lang, lại bỗng nhiên bước vào lớp cậu, sau đó dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn cậu chằm chằm, không phải phòng học đầy mùi hương, mà là tên tiểu quỷ ốm yếu chết tiệt kia ngồi ở chỗ này, tỏa mùi hương thơm chết người trên thân thể cậu ra, trách không được hắn càng đến gần phòng học này, mùi hương kia lại càng thơm.
"Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi sao lại học cùng trường với ta?"
"Tên biếи ŧɦái ngươi làm sao có thể là học sinh trung học? Lấy thẻ học sinh cho ta xem, ngươi nhất định đã sửa tuổi để vào học, muốn dụ dỗ nữ sinh trong trường, đúng không?"
Hai người vừa gặp mặt liền lập tức mắng chửi nhau, nhất là Giang Viễn Lưu mắng những câu thật dài, càng mắng cậu càng khát nước, còn Lâm Thành Đạt thì hai mắt tỏa sáng đứng bên cạnh, cậu ta phát hiện cơ hội kiếm tiền lại đến rồi.
Không hổ là Tiểu Lưu a, ngay cả người đẹp trai đến như vậy cũng hấp dẫn được, nhìn biểu tình trên mặt học trưởng giống như muốn đem Giang Viễn Lưu "ăn sạch", rõ ràng là đã bị mê chết rồi, trách không được tối hôm qua hắn không nói hai lời liền một đấm đánh bay kẻ muốn quấy rầy Tiểu Lưu.
Ha hả, Lâm Thành Đạt tà ác nghĩ lại, tối hôm qua Tiểu Lưu còn biến mất cùng học trưởng này, siêu đáng nghi a.
"Tên tiểu quỷ này, đi ra đây cho ta. Hiểu Minh, thay ta điểm danh!"
Bạch Vũ Tuyệt lôi kéo Giang Viễn Lưu, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Người luôn đi theo Bạch Vũ Tuyệt, Tiền Hiểu Minh âm trầm để lộ gương mặt, khẽ gật đầu, cả ánh mắt và kiểu tóc của hắn đều thể hiện vẻ âm trầm như vậy, làm cho Lâm Thành Đạt có hứng thú theo dõi hắn, một người có thể âm trầm đến mức này, quả thật không dễ dàng a.
Tiền Hiểu Minh lạnh lùng trừng mắt đáp lại ánh mắt nhiệt tình của cậu ta, Lâm Thành Đạt cười hì hì, cũng không biết sợ ôm lấy vai đối phương, "Thực xin lỗi a, học trưởng vừa rồi là cậu chủ nhà ngươi phải không? Chúng ta có thể thảo luận vài chuyện làm ăn..."
Ngay sau đó, Lâm Thành Đạt bị ném xuống đất, thần kinh vận động của Lâm Thành Đạt rất tốt, tối hôm qua bởi vì bị một đám đàn ông ba chân bốn cẳng ngăn chận, bằng không cậu ta đã sớm chạy thoát, nhưng còn một chọi một mà bị quật ngã, đối với cậu ta quả thực là chuyện không thể nào.
Vai Lâm Thành Đạt siêu đau, hơn nữa dường như từ hồi một tuổi tập đi bị ngã sấp đến giờ, cậu ta chưa từng bị té đau như thế, sau khi Tiền Hiểu Minh đánh ngã Lâm Thành Đạt, liền không để ý đến sự tồn tại của cậu ta, đi giúp cậu chủ nhà hắn điểm danh, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc cậu ta một cái.
Lâm Thành Đạt bị người đánh ngã, cậu ta xoa xoa bả vai bị đau, khóe miệng lại nhịn không được nở nụ cười, người có thể đánh ngã cậu, trên thế giới này hẳn là không có nhiều, hơn nữa lại còn để kiểu tóc âm trầm như vậy, Lâm Thành Đạt cảm thấy người này siêu đặc biệt a.
~~~
"Ngươi lại dùng mùi hương gì đó, muốn câu dẫn con trai cũng không cần phải đến trường học câu dẫn..."
Bạch Vũ Tuyệt kéo Giang Viễn Lưu ra khỏi phòng học, liếc nhìn đám con trai ở ngoài cửa sổ nhìn lén Giang Viễn Lưu bằng ánh mắt giống như muốn lấy đầu bọn họ, hàm ý chứa đựng trong ánh mắt chính là: lần sau dám để cho ta nhìn thấy các ngươi xuất hiện ở đây, các ngươi nhất định sẽ chết.
Đương nhiên đám con trai này vì an toàn tính mạng của chính mình, lập tức nhanh chóng biến mất, ngay cả dư quang trong khóe mắt cũng không dám liếc nhìn Giang Viễn Lưu một chút trước khi chạy đi.
"Chính ngươi mới lại sức thứ nước hoa khó ngửi."
Cánh tay Giang Viễn Lưu bị hắn nắm lại bắt đầu nóng lên, một dòng nhiệt truyền đến ngực, Bạch Vũ Tuyệt kéo cậu đến phòng khách chuyên dụng của hiệu trưởng rồi đóng cửa phòng lại, chỉ có hai người họ ở bên trong.
"Ngươi có bệnh sao, đây là phòng chuyên dụng của hiệu trưởng, vào đây có thể bị đuổi học hay không?"
"Hiệu trưởng là thủ hạ của cha ta, cậu chủ ta ở trong này, hắn không dám bước vào, nếu thật sự có lá gan lớn như vậy, ngày mai hắn cũng không cần đến trường làm việc."
"Đây là thái độ gì, hơn nữa, làm sao ngươi có thể là học sinh trung học?"
Vẻ mặt Bạch Vũ Tuyệt giống nhự bị chịu đả kích nặng nề. "Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi càng nói càng quá lời, ta đến Nam Phi một năm, nhưng cũng đâu quá khác học sinh trung học."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Vũ Tuyệt, hắn mặc quần áo hàng ngày, thoạt nhìn giống như sinh viên, tuổi lớn hơn bọn họ một chút, mức độ đẹp trai cũng cao hơn bọn họ rất nhiều.
Giang Viễn Lưu quay mặt đi, chính mình tại sao luôn ở trong lòng khen hắn đẹp, thật đáng ghét, hắn ta không đẹp chút nào. "Chán ghét, ngươi đừng nắm tay ta, đau quá a..."
Bàn tay của hắn rất to, gắt gao nắm lấy cánh tay Giang Viễn Lưu, Giang Viễn Lưu kêu đau, Bạch Vũ Tuyệt liền thả lỏng tay, Giang Viễn Lưu lại đỏ mặt, vừa rồi ngữ điệu mà bản thân mình dùng nghe giống như giọng điệu ngọt ngào [+sến súa] mà mấy đứa con gái hay làm nũng với người yêu.
"Ngươi đỏ mặt làm gì a?"
Bạch Vũ Tuyệt nhìn chằm chằm hai má hồng hồng trên mặt Giang Viễn Lưu, thật sự là vô cùng đáng yêu, làm cho hắn nhớ...muốn... liếʍ liếʍ hai khối hồng phấn, không chỉ liếʍ, còn muốn cắn, không chỉ cắn, mà còn muốn... Ác ác... , hắn thiếu chút nữa muốn đánh bay chính mình, hắn lại động dục với tiểu quỷ chết tiệt này, trong đầu còn chứa đầy chuyện ảo tưởng.
Mặt Giang Viễn Lưu càng đỏ hơn. "Ta không có đỏ mặt, ngươi đừng nói bậy..."
Nhìn bộ dáng cậu đỏ mặt thật đáng yêu, dục vọng của Bạch Vũ Tuyệt càng tăng lên, ai bảo tiểu quỷ chết tiệt này đỏ mặt giống như trái cà chua nhỏ bé, vô cùng đáng yêu, Bạch Vũ Tuyệt kéo cậu lại, hôn lên môi cậu, tận tình tàn sát bừa bãi, tối hôm qua hắn rất muốn nụ hôn ngọt đến mức không chịu được này, hại hắn tối qua ở trên giường lại dùng hai tay mình tự làm thêm một lần.
"Không... Không cần... Ngô... Ân..."
Một bên phát ra âm thanh yêu kiều, một bên nho nhỏ chống cự, nghe tiếng chống cự lại giống như đang hoan nghênh nồng nhiệt, Bạch Vũ Tuyệt phát hiện quần mình cũng sắp bạo mở, mỗi lần hôn tiểu quỷ chết tiệt này đều cảm nhận được hương vị ngọt ngào động lòng người, khiến người khác hôn không chán, hơn nữa thanh âm này của cậu căn bản là đang khıêυ khí©h người khác.
"Tiểu tử thối này, kêu cái loại âm thanh gì." Kêu đến mức cậu chủ ta đây càng lúc càng nóng, quả thực là đáng giận đến cực điểm, dù sao đem tất cả tội lỗi tính sổ trên người thối tiểu quỷ này là được rồi.
Một bên rống giận, một bên lại nhanh tay đặt Giang Viễn Lưu trên ghế sa lông, cởi quần áo của cậu, toàn thân cậu trần trụi dưới ánh mặt trời vàng nhạt, thật giống như một pho tượng xinh đẹp sống động.
Bạch Vũ Tuyệt cơ hồ nhìn ngắm đến mức choáng váng, thân thể phái nữ luôn khiến hắn chỉ nhìn một chút liền thấy chán ghét, nhưng khi nhìn thấy thân thể động lòng người khẽ run này, ngực mảnh mai bởi vì bị kích thích mà
cố sức hô hấp, một đường đỏ ửng từ trên mặt kéo dài đến vai, hai mắt ngấn lệ vô cùng điềm đạm đáng yêu, đôi môi anh đào mềm mại bị hắn hôn đến mức sưng đỏ, lúc thở không nổi phải thở dốc thì lộ ra lưỡi hồng, càng thêm khiến người khác yêu thích.
Mà ngay cả đầu ngực hồng phấn cũng đĩnh lên, giống như đang cầu xin hắn yêu thương.
"Mẹ nó, hôm nay ta thật sự phải cùng con trai làm."
Miệng Bạch Vũ Tuyệt đầy khẩu khí chán ghét , nhưng tối hôm qua hắn giống như bị bệnh thần kinh, tìm hiểu với con trai thì làm như thế nào, lại còn mua một lọ dầu bôi trơn tùy thân mang theo người, hắn mở nắp ra, đổ một ít lên ngón tay của mình, mở cánh hoa nơi mông Giang Viễn Lưu, vẽ loạn ở lối vào.
"Không... Không cần, hảo mất mặt..., mau dừng lại đi!"
Giang Viễn Lưu liều mạng muốn khép hai chân lại, hai chân mở ra vòng qua thân thể con trai, chính cậu cũng cảm thấy mất mặt đến cực điểm, nhưng thân thể lại vừa nóng vừa khó chịu, nhất là những chỗ bị tên sắc ma này chạm đến đều trở nên rất nóng, rồi lại thật thoải mái, cậu không hiểu thân thể của chính mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lửa nóng trong thân thể mình cần nhiệt độ thân thể của đối phương.
"Ngươi ngoan ngoãn đi, chờ một chút sẽ làm ngươi thực thoải mái."
Ngón tay Bạch Vũ Tuyệt không dừng lại, môi khẽ hôn nhẹ Giang Viễn Lưu, giống như đang an ủi sự khẩn trương bất an vì là lần đầu của cậu, Giang Viễn Lưu bị hắn hôn đến mức mơ mơ màng màng, khi ngón tay hắn xuyên vào khiến cậu vừa thấy thẹn vừa đau đớn, lại giống như thân thể bị đốt cháy, khuấy động thần kinh của cậu.
"Ta... Ta..." Hai chân Giang Viễn Lưu rung lên, khiến ngón tay Bạch Vũ Tuyệt thâm nhập sâu đến mức gây kích động, hắn liền cố gắng thở.
"Hư, hư, ta sẽ không để cho ngươi bị đau, ngoan..."
Hắn càng triền miên hôn Giang Viễn Lưu, chỗ bị ngón tay hắn xuyên vào bởi vì có dầu bôi trơn nên truyền đến từng đợt âm thanh dính ngấy, hơn nữa cảm giác nóng bức dường như tăng lên gấp trăm lần, giống như đang không ngừng khuếch đại.
"Ngô... A a... A..."
Phía trước cậu dính đầy chất lỏng do chính mình chảy ra, Bạch Vũ Tuyệt cởi quần, rút ngón tay ra, nhắm ngay huyệt động đâm vào.
"Oa, đau quá... Đau quá..." Vật lớn như vậy làm sao có thể đi vào.
Thân thể giống như bị xé rách, nước mắt Giang Viễn Lưu lập tức chảy ra, cậu giãy giụa nhưng không địch lại sức Bạch Vũ Tuyệt kéo cậu đến gần.
Bạch Vũ Tuyệt thô thanh rêи ɾỉ, bên trong Giang Viễn Lưu vừa chặt vừa nóng, vừa trơn vừa mềm, hắn có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng không có ai có thể so sánh với tiểu quỷ đang khóc và kêu đau trước mặt.
Hơn nữa cậu vừa khóc liền khiến tim Bạch Vũ Tuyệt cũng run lên theo.
Mẹ nó, hắn chưa từng trải qua loại tình cảm quỷ dị này, Bạch Vũ Tuyệt không được tự nhiên lau nước mắt Giang Viễn Lưu, những giọt lệ ướt đẫm hai mắt cậu, giống như một con vật nhỏ đáng yêu lại muốn khóc lên, hại tim của hắn cảm thấy đau đớn một chút, hắn không phải cố ý muốn làm cậu đau, ai bảo chỗ kia của cậu lại nhỏ như vậy, huống hồ hắn chưa từng cùng con trai làm.
Con gái cùng hắn làm bình thường đều kêu đến muốn chết, cũng không có ai khóc lóc giống như Giang Viễn Lưu, Bạch Vũ Tuyệt dùng nụ hôn an ủi cậu, điểm nhẹ đầu lưỡi cậu, ôn nhu, nhiệt tình hôn, sau đó mới cực thong thả di chuyển thắt lưng, hắn cố đối xử ôn nhu, bằng không với cá tính trước kia của hắn thì đã không thèm qua tâm cậu có đau hay không, hắn muốn làm thì liền làm.
Cảm giác đau đớn khi thân thể bị xé rách dường như dần dần bị những nụ hôn xoa dịu, Bạch Vũ Tuyệt di chuyển nhanh hơn, mỗi lần hắn đều chạm đến chỗ sâu bên trong, chất lỏng phía trước Giang Viễn Lưu chảy ra càng nhiều, cũng sắp đạt đến cao trào.
Cậu thở dồn dập, mồ hôi trên mặt lăn dài xuống cổ, đau đớn vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác sảng khoái, hơn nữa thân thể càng ngày càng nhẹ, giống như kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể đang điên cuồng khuấy động.
"A... A a... A... , hảo... thật thoải mái..."
Cậu ngâm khẽ cảm giác trong cơ thể, nhất là mỗi lần bị đâm vào, vách tường mềm mại bị đυ.ng chạm liên tục dâng lên kɧoáı ©ảʍ, không ngừng đích co rút lại, cậu ôm chặt người trước mắt, chỉ sợ đang lúc tình cảm mãnh liệt như vậy lại bị đẩy ra.
Bạch Vũ Tuyệt cũng thở một cách khó khăn, hắn vỗ đùi Giang Viễn Lưu: "Ta cũng siêu thích, đừng co lại chặt như vậy, ta nhịn không được ..."
Giang Viễn Lưu không biết cái gì gọi là đừng co lại chặt như vậy, cậu chỉ biết thần trí mình dường như tan ra, dường như sắp bay đến thiên đường, tiếng rêи ɾỉ của cậu càng lúc càng lớn, kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ nơi đang không ngừng ma sát kia, càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng kịch liệt...
"A ——" cậu thét chói tai.
Cậu phía trước tới đỉnh, bắn ra chất lỏng dính dính, mà Bạch Vũ Tuyệt cũng kêu lên một tiếng, thân thể cậu lập tức tràn ngập dâʍ ɖị©ɧ.
Cả người Giang Viễn Lưu toàn là mồ hôi, khi mơ màng tỉnh lại sau cao trào, ánh nắng chiếu trên bụng cậu, mà trên bụng cũng lưu lại chất lỏng của chính mình, cậu xấu hổ, nhanh chóng lau đi.
Bạch Vũ Tuyệt kéo quần lên, Giang Viễn Lưu mới phát hiện vừa rồi chính mình toàn thân trần trụi, còn Bạch Vũ Tuyệt chỉ kéo quần xuống đến dưới gối mà thôi, bỗng dưng cảm giác bản thân có chút giống như một con điếm rẻ mạt.
Cậu cầm lấy quần áo muốn mặc vào, nhưng giữa hai chân rất đau, thật khó chịu, động một chút liền đau đến mức không chịu nổi.
Bạch Vũ Tuyệt đưa lưng về phía cậu, sửa sang quần áo, Giang Viễn Lưu bỗng nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc, hắn vì sao lại không nói gì với cậu, cậu không biết người khác sau khi làm xong sẽ làm gì, nhưng ít nhất có thể nói chuyện phải không?!
"Ngươi... Ngươi..."
Giang Viễn Lưu ngạc nhiên phát hiện, ngay cả tên đối phương cậu cũng không biết thế nhưng liền thất thân cho đối phương.
Bạch Vũ Tuyệt rốt cục quay đầu lại, hắn lãnh đạm nhìn Giang Viễn Lưu, nói: "Tốt lắm, cứ như vậy, tạm biệt."
"Cái gì?" Giang Viễn Lưu mở to mắt, liền đơn giản nói tạm biệt như vậy sao? Vừa rồi bọn họ cùng nhau làʍ t̠ìиɦ mà! Không phải là uống một ly nước mười lăm đồng mà thôi.
Bạch Vũ Tuyệt phủi phủi bụi trên quần áo mình. "Ý của ta là ta đã làm một lần với ngươi, lời nguyền cũng đã được giải trừ, từ nay về sau ngươi xem như không quen biết ta, ta không cùng con trai trên giường."
Giang Viễn Lưu sắp tức chết rồi, cậu cầm lấy hộp giấy bên cạnh, hướng Bạch Vũ Tuyệt chọi qua, người kia vừa mới làm tình với cậu xong liền muốn trở mặt, hỗn đản, Giang Viễn Lưu cậu lần đầu tiên gặp phải loại siêu cấp đại hỗn đản này, quả thực là thối nát đến mức không chịu được.
"Ngươi là tên cưỡиɠ ɠiαи sắc ma, ta muốn tố cáo ngươi —— cáo ngươi —— oa a —— "
Giang Viễn Lưu khóc lớn thành tiếng, chỉ cảm thấy chính mình thật sự vô cùng ủy khuất, bị một tên con trai xâm phạm thất thân, sau đó đối phương còn nói không cùng con trai trên giường, sau này giả vờ như không biết.
Tim Bạch Vũ Tuyệt đập mạnh, hơn nữa còn đập mạnh hơn vừa nãy, loại tình cảm quỷ dị này khiến cho hắn không thoải mái khẽ lắc đầu, hắn nghĩ muốn đến gần, nhẹ nhàng vỗ vai Giang Viễn Lưu, nói cậu đừng khóc, nhưng hắn đường đường là Bạch đại thiếu gia, chưa từng ôn nhu săn sóc bất cứ kẻ nào, ngay cả đối với con gái cũng không như vậy, hắn làm gì lại phải đối xử với một tên thối tiểu quỷ như thế.
Hắn chính là Bạch Vũ Tuyệt, là người vô cùng nam tính, con người rắn rỏi, tuyệt đối không phải chỉ vì vài giọt nước mắt mà phải ngu ngốc đi lấy lòng nữ nhân.
Đúng, đúng vậy, đối phương là con trai, hơn nữa còn không thịt không mông không ngực, nên lại càng không thể.
"Đừng... Đừng khóc ..." Giọng nói Bạch Vũ Tuyệt trở nên thô bạo, "Ngươi là con trai thì đừng khóc sướt mướt như vậy chứ." Câu nói đầu tiên nói cho cùng giống như hắn rất miễn cưỡng, cố tình tăng thêm mức độ chỉ trích ở câu thứ hai, để tránh bản thân quá mức ôn nhu.
"Tên hỗn đản này —— hỗn đản —— ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, thối hỗn đản!"
Bạch Vũ Tuyệt bắt đầu tránh né hàng đống hộp giấy, chặn giấy, đệm ghế sô pha bay về phía mặt mình, cuối cùng là qυầи ɭóŧ. Bạch Vũ Tuyệt muốn nhanh chóng rời đi, nhưng hắn có chút lo lắng. Giang Viễn Lưu chắc là không có bị thương, tuy rằng vừa rồi càng về sau hắn càng thích tới mức hoành hướng mạnh mẽ, đã sớm quên cẩn thận , ngay cả "mũ bảo hiểm" [bcs-tự hiểu] đều đã quên dùng.
Giang Viễn Lưu giận dữ nhìn hắn, giơ ngón giữa, uất hận gào lên: "Ta muốn cho ngươi hối hận cả đời!"
Bạch Vũ Tuyệt đóng cửa, lại thấy Giang Viễn Lưu đem gối đệm trên sô pha ném mạnh về phía cửa, khiến cho cánh cửa không ngừng rung động.
Tính tình tiểu quỷ này thật dễ thương*, vừa quật cường lại có điểm hung dữ, thật thích hợp làm lão bà của đại ca hắc đạo a, nếu sau này Bạch Vũ Tuyệt hắn kế thừa sự nghiệp của cha mình thì...........
Trời ạh, hắn đang suy nghĩ gì a!
Đối phương là con trai, còn là một tiểu quỉ tính tình siêu kém. Hắn sao lại cảm thấy tiểu quỉ này thích hợp làm lão bà của đại ca hắc đạo, chính mình quả thật là có bệnh rồi!
Bạch Vũ Tuyệt lắc đầu, nhanh chóng dẹp đi ý tưởng khủng bố của mình, lại lầm bầm nguyền rủa trong miệng. Không cần suy nghĩ đến chuyện vớ vẩn này nữa, tối nay phải đi tìm cô bé Hàn Quốc lần trước!