Chương 1: Đυ.ng vào thứ không nên đυ.ng

Chu Bạch năm nay 17, bình thường. Cha mẹ đều li hôn cùng tái hôn có mình cuộc sống riêng!

Hai bên đều không muốn mang một cái con chồng/vợ trước. Vậy nên Chu Bạch đành phải sống cùng ông bà! Ông bà cũng sống chẳng bao lâu, Chu Bạch 12 tuổi liền đã sống một mình.

Ba mẹ hắn ngược lại không nuôi cậu, nhưng cũng không phải không thương cậu, tiền tài cuộc sống đều trợ cấp đủ cả! Duy độc thiếu tình cảm! Ba đi theo một người phụ nữ giàu có, không dám mang cậu sống cùng. Mẹ cũng luôn nói yêu cậu, nhưng có con còn phải chăm sóc! Cậu ở cùng sẽ không tốt, cuối cùng chốt câu là cậu cũng phải nghĩ cho bọn họ.

Chu Bạch là ba mẹ yêu nhau mà có, lúc bé cậu cũng là hai người chân bảo. Nhưng tình yêu đối hiện thực sống thiếu tiền tài là không thể duy trì được. Cảm tình dần mất đi, cuối cùng li hôn vậy thôi!

Nhưng hai người mỗi cuộc tranh cãi cậu đều rõ ràng, bởi vậy làm cậu sợ hãi! Cũng không tin tình yêu.

Nhưng mà cậu thật sự quá thông minh cái gì cũng hiểu lại không nói, giống một cái người bình thường! Cậu phát hiện mình thích nam nhân, tâm lí kiêu ngạo là chán ghét thân thể lại rất thành thực.

Một lần cậu tự đưa tay sử lí đâm ra nghiện, thoải mãi xong bình tĩnh lại chính là cảm giác chán ghét! Vậy nên cậu ngụy trang mình thật bình phàm không có gì nổi bật!

Cho tới hôm nay! Cậu năm nay học lớp 12, hôm nay là lễ tốt nghiệp. Mọi người trong lớp chơi thoả thích từ chụp ảnh, đi ăn, đi hát. Lẽ tốt nghiệp cấp 3 rất là long trọng!

Chu Bạch trong lớp không gì nổi bật, như người tàn hình vậy hôm nay cả lớp lại rất là cảm xúc. Kéo bằng được cậu đi!

Đi hát, mọi người tỏ tình. Hát hò, cậu ngồi trong góc tối chỗ. Nhàm chán không nói!

Cấp ba, đại học tri thức cậu đều học qua rồi. Toyota nghiệp mọi người đau lòng cũng được vui vẻ cũng thế cùng cậu lại có gì liên quan đâu!

Đại học cậu cũng không có dự định lên, định viết tiểu thuyết kiếm chút tiền sinh hoạt thôi. Cậu sắp đối thế giới không có lưu luyến, hai thật nhàm chán!

Trong lòng đang nghĩ vậy. Cậu đột nhiên bị một đám nữ sinh kéo tay: "Đây đây, lớp chúng ta còn có một người tỉnh đây!"

"Đúng vậy, thầy Định say rồi không lái được xe đâu." Khác nữ sinh nói.

"Thầy có biết uống rượu đâu, ai bảo bọn mày chuốc!" Đám nam sinh cái lại!

À quên nói, lớp này của bọn họ nữ sinh đều là bạo lực nữ! Vậy nên đám con trai trong lớp không hề có đối nữ sinh ôn nhu. Tốt nghiệp, khối A, B, C đi hát cùng nhau!

Thầy Định, là bọn họ lớp chủ nhiệm! Rất là trẻ tuổi, mới đi dạy năm thứ nhất. Cậu cùng thầy không nói chuyện nhiều!

Mọi người cũng không ai say, nhưng mà không ai ngờ tới thầy Định thật không uống được rượu. Lại không ai muốn về nhanh nên ánh mắt nhìn tới trong góc không gì tồn tại cảm Chu Bạch!

Chu Bạch nhíu mày: "Tôi không biết nhà thầy."

"Thầy ở nhà trọ gần trường mình đấy!"

... Đám người ồn ào, Chu Bạch bất đắc dĩ nâng lên đã say thầy Định đi tập ngoài.

"Trên đường cẩn thận nha." Phía sau còn có bạn học hô, câu không để ý. Nhìn thầy Định như vậy gầy, nhưng thật mẹ nó nặng a!

"Thầy nặng chết mất! Lên xe." Trời tối, gọi cái xe taxi

Thầy Định thật không ăn ổn, hơi thở nhiệt khí đều ở Chu Bạch cổ, lại ngứa lại tê dại! Ép xuống đáy lòng không biết gì hoả, Chu Bạch nhắm mắt. Không nhìn tâm không phiền!

Nhưng mà thầy Định thật không an phận, không biết nhớ tới ai mà cọ trên thân Chu Bạch không ngừng! Trong lòng phiền thật sự. Mở mắt nhìn thây.

Thầy Định tên thật gọi Hoàng Duy Định, vẻ ngoài văn nhược thư sinh. Rất là cao ráo đẹp trai, ngày thường hắn đều lên dạy mà không hề để ý! Hiện tại nhìn mới thấy thầy thật sự đẹp thật, không hổ bị đám nam sinh coi là tình địch cấp một.

Tài xế xe taxi đỗ ở ven đường, sự thật là bên này ai cũng biết thầy, chỉ cần hỏi một tiếng. Nói hắn đưa thầy Định say trở về, mọi người chỉ tận nơi cho! Cậu cũng phải công nhận hắn này nhân duyên tốt thật.

"Thầy, chìa khóa đâu?"

Hoàng duy Định tỉnh tỉnh mê mê nghe vậy nói: "Trong túi quần"

Nhíu mày, Chu Bạch vấn vươn tay đi tìm, lục không ra chìa khoá nhưng thật đυ.ng vào thứ không nên đυ.ng.

Ps: Thật có h, lần đầu viết. Cầu mọi người ủng hộ