Giọng Ân Dao rất nhẹ, ngữ khí cũng không nghiêm túc, thậm chí còn mang ý cười, nghe như là cố tình đùa anh.
Ân Dao tưởng Tiêu Việt sẽ tránh ánh mắt của cô, nhưng Tiêu Việt không làm thế. Tay anh lại miết nhẹ trên môi Ân Dao, lau đi chút phô mai dính trên khóe miệng cô. Ân Dao bắt lấy ngón tay anh, nhoẻn miệng cười, rồi không chút chần chừ cô lấy Ipad của anh đặt lên bàn trà, sau đó hôn anh.
Cô nào có nói đùa, cô thật sự tính toán như vậy.
Tiêu Việt không kịp trở tay, đợi đến khi anh phản ứng lại được thì trong miệng đã có vị béo ngậy của phô mai và bánh ngọt. Sau khi sực tỉnh, anh tránh né nụ hôn của Ân Dao, nhưng có vẻ cô quyết tâm rồi.
Tiêu Việt không muốn làm cô đau, nhưng không thể không dùng chút sức. Anh nắm lấy đôi vai gầy của Ân Dao: "Đừng có lộn xộn, sẽ lây cho em đấy."
Hơi thở anh rối loạn, đôi mắt tối tăm nhìn cô, anh nhíu mày nhắc nhở.
"Em mặc kệ". Ân Dao nằm sấp trong ngực anh: "Mình cùng bị bệnh được không..."
Hô hấp của cô cũng bất ổn, cả người mềm nhũn, cổ và tai đều đã ửng hồng, chẳng quan tâm trên người anh có bao nhiêu virus cảm cúm gì đó. Thật ra lúc sau Ân Dao cũng nói thêm rằng sức đề kháng của cô rất tốt, không dễ nhiễm bệnh đâu, bảo anh đừng lo. Nhưng Tiêu Việt cũng không nghe vào tai, bởi vì lúc này ánh mắt cô quá đỗi dịu dàng, cô nhìn anh như thể đang nhìn người mình yêu nhất. Ngực anh phập phồng, cơ thể dường như sinh ra sự xúc động khó mà kìm nén.
Trên TV đang phát quảng cáo l*иg bài hát thiếu nhi có giai điệu vui tươi. Bởi vì họ im lặng, nên âm thanh này đột nhiên càng thêm phóng đại.
Tiêu Việt nghiêng đầu cầm điều khiển từ xa, nhấn tắt TV. Anh cúi đầu hôn lên môi Ân Dao, bắt lấy tay cô, đặt cô nằm trên sô pha.
Cô vừa ý thân thể anh cũng được, xem anh như một công cụ giải trí cũng chẳng sao, đêm nay anh không muốn nghĩ nhiều nữa.
...
Hệ thống sưởi làm cho căn phòng ấm áp như ngày xuân.
Tiêu Việt từ trên lầu đi xuống, anh chỉ mặc quần dài, vừa đi vừa mặc áo thun màu xám.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vẫn vang lên không ngừng.
Tiêu Việt bước tới thu dọn đống bừa bộn trên sô pha, anh nhặt chiếc áσ ɭóŧ đen đặt một bên rồi đem khăn giấy và hộp bánh trên bàn trà ném cả vào thùng rác.
Lúc này, tiếng nước trong phòng vệ sinh đã ngừng. Ân Dao tắm xong, cô đứng sát cửa phòng tắm gọi anh: "Tiêu Việt?"
Anh nghe tiếng liền đi ra ban công, lấy qυầи ɭóŧ của cô từ trong máy sấy, lại cầm một chiếc áo thun sạch của mình đi tới cửa phòng tắm gõ nhẹ hai lần.
Ân Dao hé cửa, Tiêu Việt liền trông thấy cánh tay mảnh khảnh của cô. Bởi vì vừa tắm nước nóng xong nên làn da trắng nõn có hơi ửng hồng. Anh nhìn thoáng qua, yết hầu giật giật.
Ân Dao không cầm được quần áo, cô thò đầu qua khe cửa nhìn anh: "Sao không đưa em?"
Trên mặt cô toàn là nước, đôi mắt long lanh còn hàng mi đen thì ướŧ áŧ.
Tiêu Việt không đáp, anh nhẹ nhàng nắm ngón tay cô, rồi đưa quần áo. Ân Dao nhìn sang, anh đã quay người đi ra phòng khách.
Mặc xong quần áo, Ân Dao đứng trước gương sấy tóc, làn gió ấm nóng thổi lên mặt khiến cô nhớ tới một giờ trước, hơi thở nóng hổi của Tiêu Việt rơi trên cổ cô. Ân Dao ngước mặt lên, dấu vết trên cằm và cổ cô lộ rõ rành rành. Cô nhớ lúc anh cau mày thở dốc trên người cô, lúc anh hôn tai và cổ cô, lúc anh khàn khàn gọi tên cô.
Khi đó, dáng vẻ anh đẫm mồ hôi thật sự làm cho cõi lòng người ta phải xốn xang.
Nói thật thì, anh rất giỏi.
Ân Dao không đoán chắc có phải đây là lần đầu của anh hay không bởi trước đây cô chỉ có một người đàn ông là Lương Tân Nam. Nhưng cô cảm giác, có vẻ như Tiêu Việt không có bao nhiêu kinh nghiệm.
Tóc khô hơn phân nửa, chỉ còn lại đuôi tóc nên Ân Dao lười sấy, cô ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Việt ngồi trên sô pha nghiêng đầu nhìn cô. Cô mặc trên người chiếc áo thun đen của anh, vừa rộng lại vừa dài, phủ qua mông, chỉ lộ đôi chân thon dài trắng trẻo.
Ân Dao đi tới, ngồi xuống sô pha. Tiêu Việt cầm cái chăn len sau lưng, mở ra đắp lên đùi cô.
Trên bàn trà có nước anh mới rót, còn bốc hơi nóng.
Ân Dao bưng lên chậm rãi uống một ngụm, nhận thấy Tiêu Việt đang nhìn mình nên cô quay sang, cười nhìn anh: "Sao lại nhìn lén em?"
"Này mà tính là nhìn lén à?" Ý tứ rất rõ ràng, anh nhìn một cách quang minh chính đại nhé.
Đôi mắt Ân Dao cong cong, nụ cười càng đậm: "Vậy anh đang nhìn gì? Em có gì đẹp để nhìn sao?"
Môi anh khẽ mím, cũng không trả lời, nhưng mà ánh mắt vẫn ở trên người cô.
Ân Dao trông thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, lại nổi hứng trêu đùa, nhìn anh mấy giây rồi hỏi: "Có phải anh muốn làm thêm lần nữa không?"
Cứ ngỡ Tiêu Việt sẽ nín thinh, hoặc là quay mặt đi, nhưng không hề. Ngược lại anh nhướng mày hỏi cô một câu: "Em muốn không?"
Nhưng mà lỗ tai anh đã đỏ rần. Ân Dao cười rộ lên, cô bỏ ly nước xuống rồi nhào vào trong ngực anh.
"Nghỉ một chút rồi làm tiếp." Cô thầm thì, vừa cười vừa nói, giọng điệu lại có vẻ ũ rũ: "Vậy uổng công em đi tắm rồi."
Đuôi tóc ướt quét qua gáy anh, mang theo hương hoa hòe nhàn nhạt, Tiêu Việt ôm vai cô để cô dựa vào mình.
Khoảng cách cực kỳ gần, hai người nhìn nhau chăm chú, có thể nghe được tiếng thở của nhau. Tựa như đang so cao thấp, không ai tránh ánh mắt của đối phương. Lát sau, Ân Dao nhận thua trước, đơn giản là cô bị gương mặt của Tiêu Việt làm mê muội nên cạn kiệt ý chí. Cô giơ tay vuốt ve gò má anh: "Anh đẹp trai lắm luôn."
Vừa nói xong liền thấy được nụ cười trên mặt anh, không phải kiểu kiềm chế hay chừng mực, nói thế nào nhỉ... Hừm, rất rực rỡ.
Ân Dao ngắm anh. Môi đỏ răng trắng, càng nhìn càng thấy chỗ nào cũng vừa vặn, nhiều một phân hay thiếu một phân cũng sẽ không hợp thẩm mỹ của cô nữa.
Khoảnh khắc này Ân Dao nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Nếu như không quen Chu Thúc, liệu cô có thể gặp được Tiêu Việt hay không?
Nghe nói, trong xã hội học có định luật sáu người. Mối quan hệ giữa hai người xa lạ sẽ kéo theo khoảng sáu người nữa. Một người có thể thông qua sáu người đó để thiết lập liên hệ với bất kì người nào trên đời.
Nhưng Ân Dao nghĩ, nếu như cô không thông qua Chu Thúc, có thể sẽ phải cực kỳ lâu sau này mới gặp được Tiêu Việt. Khi đó, rất có thể anh đã là của người khác. Và lẽ dĩ nhiên cô không thể cướp đi. Tự dưng, trong lòng Ân Dao có chút đắc ý kỳ cục. Cô may mắn có được anh rồi.
Sự gần gũi thân thể dường như thật sự có thể khiến cho mối quan hệ phát triển rõ rệt, bất kể là Ân Dao hay là Tiêu Việt thì tâm trạng trong đêm nay đều vô cùng tốt. Họ cùng nhau ngồi trên sô pha, nói chút chuyện vu vơ hoặc là thân thể chạm vào nhau một cách bình thường thôi, nhưng cũng có vẻ khác biệt.
"Trước giờ anh luôn thế này sao, tính cách í?" Ân Dao hỏi.
Tiêu Việt hỏi lại: "Tính cách anh thế nào?"
"Thì lạnh nhạt, hướng nội nè...Ờ..." Ân Dao cân nhắc cách dùng từ, cô nói: "Em có tìm hiểu tâm lý học một chút, cá tính của con người bao gồm các kiểu khí chất. Thường thì có bốn loại, kiểu sôi nổi, kiểu linh hoạt, kiểu điềm tĩnh và kiểu ưu tư. Em cảm thấy có thể anh thuộc kiểu điềm tĩnh, anh tỉnh táo, trầm lặng, khắc chế, nhưng cũng rất kiên nhẫn..."
Cô ngưng lại rồi phì cười: "Lần đầu gặp nhau, em cảm giác hình như anh không ưa em lắm, lạnh lùng quá chừng."
Tiêu Việt: "Lúc đó anh không quen em, không thân."
"Vậy bây giờ thì sao?" Ân Dao hớn hở, gài bẫy anh: "Anh thích em không?"
"... Em biết mà." Giọng anh trầm trầm.
"Em không biết." Ân Dao cứ muốn hỏi cho được đáp án: "Anh gật đầu hoặc là lắc đầu đi."
Nhưng Tiêu Việt chẳng chiều theo ý cô, anh không lựa chọn gật hay lắc đầu. Làm thinh một lúc rồi anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Nếu không thích em, tại sao lại muốn làm chuyện đó với em?"
Bởi vì câu trả lời này mà Ân Dao ngẩn ngơ, không biết nói gì, ngoại trừ vòng tay qua ôm lấy anh.
Không thể không nói, có đôi khi thói quen thật đáng sợ. Dựa vào ngực Tiêu Việt chừng mười lăm phút đồng hồ, Ân Dao đã muốn chìm đắm. Cô thích mùi vị thanh sạch trên người anh, cũng thích l*иg ngực rắn chắc mà ấm áp của anh. Tiêu Việt định đi làm chút đồ ăn cho Ân Dao, nhưng cô lại chẳng nỡ buông tay.
Mãi đến lúc này Ân Dao mới nhận ra rằng cô có một chút cảm giác yêu đương như thuở trước. Thực tế, cuộc sống của cô mấy năm nay lạnh nhạt lại hờ hững, chưa từng nghĩ tới chuyện không muốn xa rời một người đàn ông nào. Nhưng dường như Tiêu Việt là một ngoại lệ.
Đêm đó, qua 12 giờ, Ân Dao được Tiêu Việt bế lên lầu.
Lần thứ hai của họ là ở trong phòng ngủ trên lầu.
Phòng không bật đèn, đêm hôm khuya khoắt tối mù khiến người ta mặc sức buông thả, chẳng buồn tiết chế nữa.
Quả thật Ân Dao đã uổng công tắm rửa, sau khi kết thúc cô gần như không muốn cử động nữa, cũng không còn hơi sức đi tắm lần hai. Cô bị Tiêu Việt ôm vào lòng, mới đầu còn lầm bầm nói: "Trên người em toàn là mồ hôi, bẩn muốn chết luôn...", chưa đầy hai phút sau đã ngủ thϊếp đi.
Thật sự là quá mệt mỏi. Sáng ngày hôm sau, bọn họ ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc.
Lúc Ân Dao thức dậy, trong đầu đặc quánh rối bời. Cô mở mắt nhưng vẫn nằm trùm chăn, thấy Tiêu Việt đang mặc quần áo.
"Hình như là điện thoại em reo". Anh mặc quần vào rồi quay đầu nhìn Ân Dao: "Em nằm đi, để anh lấy."
Đầu óc Ân Dao còn mơ màng, cô nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Việt xuống lầu, tiếp đó là lên lầu.
Anh nhẹ nhàng lật chăn ra, đưa điện thoại tới: "Là Tiết Phùng Phùng."
Ân Dao lập tức giật mình mở mắt, cầm điện thoại. Nhìn thấy giao diện cuộc gọi, cô khựng lại rồi ấn nghe. Đầu kia giọng Tiết Phùng Phùng như nả súng liên thanh: "Cô đâu rồi? Tới giờ rồi đó, xảy ra chuyện gì hả?!"
Chiều nay có một hạng mục ở Thiên Tân, hôm qua Tiết Phùng Phùng bảo đưa cô đi, hẹn buổi sáng xuất phát sớm một chút, lái xe đi. Buổi trưa có thể kịp thời gian chỉnh trang một chút.
Ân Dao nhanh chóng tỉnh táo lại: "Chuyện là, tự dưng tôi đổi ý rồi, tôi định đi tàu cao tốc. Có thể tiết kiệm chút thời gian, cũng không cần đi sớm, hôm nay chị cũng được nghỉ ngơi. Một công ba việc."
Tiết Phùng Phùng phì cười: "Chịu luôn, tôi cực khổ đưa cô đi cô còn không biết ơn. Được thôi, tôi cũng lười quản cô, cô tự hẹn thời gian với Đinh Đinh đi, kêu cô ấy ra nhà ga sớm, đừng tới trễ đó"
"Biết rồi." Ân Dao mặt không đổi sắc cúp điện thoại, lúc ngẩng đầu thì trông thấy biểu cảm của Tiêu Việt: "Anh đang xem trò vui sao?"
Tiêu Việt hơi nhăn mày: "Hôm nay em có việc hả?"
"Ờ, nhưng mà em lại để lỡ thời gian, nếu Tiết Phùng Phùng biết em vì đàn ông nên nhỡ việc, nói không chừng chị ấy sẽ khắc lên mặt em câu "vì mỹ nhân mà đánh mất giang sơn"".
Ân Dao dụi mắt, rồi nhìn anh: "Nếu anh mà làm mỹ nhân thì ở cổ đại đã được ban cho một khúc lụa trắng hay là một chung rượu độc rồi."
"..." Khóe miệng Tiêu Việt giật giật, có chút nghiêm túc bác bỏ: "Em mới là mỹ nhân í."
"Vậy anh là vua đần?"
"..."
Ân Dao cười ôm cổ của anh: "Không giỡn nữa, em phải đi rồi."
Anh gật đầu, nói nhỏ: "Được"
Ân Dao xuống lầu rửa mặt, thay quần áo, động tác Ân Dao rất mau lẹ.
Thu xếp ổn thỏa, Tiêu Việt tiễn cô xuống lầu.
Lấy xe xong, Ân Dao hạ cửa sổ xe xuống: "Lạnh lắm, anh mau lên đi."
Tiêu Việt đến gần, lấy từ trong túi ra một vật đưa cho cô.
Ân Dao ngạc nhiên nhận lấy, cúi đầu nhìn: "Sao tặng em cái này?"
"Mấy lần rồi em không đeo."
"Ừ" Ân Dao nói: "Bởi vì cái kia hỏng, em đem sửa rồi, anh đoán được đúng không?"
Tiêu Việt gật đầu.
Ân Dao vẫy tay tạm biệt, Tiêu Việt khom lưng, anh cúi đầu.
Giữa bãi đậu xe dưới tầng hầm vắng vẻ, cứ thế, họ hôn nhau.