Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Sinh Tiền Kiếp

Chương 52: Nam nhân của hoàng thượng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Hạo ở trong lòng Thanh Ca dãy dụa không ngừng, mãi đến khi trở về đến Bàng Thế điện mới có thể thoát khỏi. Tô Hạo dường như nhìn đến nàng liền sợ hãi, cũng không biết là do người này quá biếи ŧɦái vô lại, hay khí tức bức người từ đầu đã bắt chính mình phải khuất phục.

"Hoàng thượng nếu không có chuyện gì, vi thần xin cáo lui"

Tô Hạo tìm cách chuồng khỏi đây càng nhanh càng tốt, cúi đầu đưa tay hành lễ với nàng, xoay lưng chuẩn bị đi thì bị Thanh Ca một tay kéo lại. Thân thể vốn gầy yếu hơn, huống gì Thanh Ca đã từng ngày đêm luyện công tập võ, chỉ cần kéo một cái nhẹ liền khiến người kia chao đảo, ngã vào lòng mình.

"Hoàng thượng,...xin...xin người thận trọng!"

Tô Hạo đề cao thanh âm, thoát khỏi vòng tay nàng lập tức chạy đi mất. Thanh Ca nhìn một màn biểu diễn của Tô Hạo mà phì cười, thật sự tính cách so với An Linh của nàng cũng không khác a. Nàng trở lại long ỷ, tiếp tục lật tấu chương ra xem xét mà không ngờ rằng một màn thân mật khi nãy đã bị Nam phi hết thảy thu vào tầm mắt. Vốn dĩ sợ ái nhân mệt mỏi, Nam Cung Nguyệt đến ngự thiện phòng đích thân phân phó hạ nhân làm canh gà hầm nhân sâm bồi bổ, thật không ngờ đến đây liền thấy nàng cùng tên đại học sĩ tép riu thân mật. Quá sức tưởng tượng rồi. Tâm tình trở nên không tốt, Nam Cung Nguyệt bên ngoài bưng chén canh gà cũng không còn hứng thú nữa. Phân phó đem đến cho thái tử điện hạ bồi bổ. Chính mình đi tìm Hàn Tĩnh Chi.

Ngưng Sương cung

Hàn Tĩnh Chi uy nghi ngồi ở ghế lớn khắc phượng nạm vàng, tay cầm chiếc khăn tay đang mải miết xỏ từng đường chỉ. Thái giám bên ngoài chạy vào thông cáo liền biết Nguyệt muội muội đến thăm, cất đi khăn tay đang thêu dở, phất tay cho truyền người nọ vào.

"Tĩnh Chi tỷ tỷ!"

Nam Cung Nguyệt vừa chạy vào liền ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Chi không kiêng nể lễ nghi tiểu tiết. Nàng hướng Tĩnh Chi kể rõ mọi chuyện nhìn thấy ở Bàng Thế điện, xong xuôi tự rót một tách trà uống ừng ực.

"Lý nào là vậy. Thanh Ca chính là người so với thế gian khác biệt, nàng ấy sao có thể thích nam nhân"

Tĩnh Chi nghi vấn, đôi mày nhăn lại trong đầu hàng vạn suy nghĩ nổi lên. Nam Cung Nguyệt cũng lấy làm khó hiểu, liền uống thêm một tách nước nữa trấn định tinh thần rồi nói tiếp

"Tỷ tỷ lỡ như tâm tình Thanh Ca biến hóa, đột nhiên thích nam nhân...Vậy..vậy chúng ta phải làm sao?"

Nam Cung Nguyệt so với Tĩnh Chi khẩn trương hơn, nghĩ đến cảnh bị Thanh Ca lạnh nhạt liền cảm thấy buồn tủi đến phát khóc. Trước mắt đã đọng nước, Nam Cung Nguyệt gục đầu xuống bàn híc híc. Tĩnh Chi mặt mày nhăn nhó đến khó coi, tay thuận tiện vuốt vuốt mái tóc của Nam Cung Nguyệt an ủi.

"Không được, sao có thể để một nam nhân chiếm tiện nghi của Thanh Ca. Nguyệt muội, chúng ta là phi tử được sắc phong đàng hoàng. Về tình về lý so với tên học sĩ tép riu đó một trời một vực. Ta không tin Thanh Ca dám chống đối chúng ta. Muội đừng khóc, trước hết đến tìm Y Giang bàn bạc một chút"

Tĩnh Chi cho rằng quyết định của bản thân cực kỳ sáng suốt, đôi mày liễu cũng giản ra không ít, phân phó cung nữ đi đến Trường Xuân cung. Nam Cung Nguyệt như được khai sáng, lập tức không khóc nữa, học theo Tĩnh Chi kiên trì cao ngạo trở về chuẩn bị y phục đi đến chỗ Y Giang.

Trường Xuân cung

"Cái gì, tỷ nói...Thanh Ca nàng ấy cùng nam nhân viện học sĩ thân mật lôi kéo. Còn vì hắn mà đem Vũ nhi nhốt lại !!!"

Y Giang cả kinh, không tin được lỗ tai mình đã nghe được những điều đó, lập tức nhảy dựng. Chẳng trách mấy đêm nay Thanh Ca không đến cung nàng, các cung của tỷ tỷ cũng lạnh lẽo, nàng hoàn toàn không có ghé qua chỗ bất cứ ai.

"Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao. Thanh Ca thật sự sẽ đối chúng ta lạnh nhạt sao?"

Y Giang bất lực ngồi xuống ghế, nét mặt không còn sức sống hiện ra rõ ràng, Nam Cung Nguyệt thì một trận nức nở bù lu bù loa. Hình ảnh này so với nữ nhân kiên cường trước kia thật sự là một trời một vực. Chắc là do một thời gian dài sống trong nhung lụa, được ái nhân cưng chiều hiện tại tất cả đều sinh ra mềm yếu khó tả.

Tĩnh Chi nhíu mày, trong phút chốc đầu trở nên phi thường thông minh, cùng với lửa giận trong lòng đang dâng trào, liền hướng Y Giang và Nam Cung Nguyệt đề ra sách lược.

"Các muội yên lặng nghe ta nói. Chúng ta cái gì cũng cho nàng. Tình cảm thân xác đều như vậy. Bổn cung không cho phép nàng phụ tình, vĩnh viễn cũng không. Còn về tên tép riu đó ta có cách xử lý. Nguyệt muội nếu cần hãy gửi mật thư đến Cảnh Nguyên quốc, bổn cung không tin Cảnh Tịnh để nàng yên. Còn nữa Giang muội, Nhạc gia trang trong giang hồ chắc vẫn còn hoạt động. Nếu muội làm Giang Nam loạn thành một đàn, ta xem Thanh Ca làm sao còn tâm trí yêu thương hắn"

Tĩnh Chi vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi. Tức giận nắm chặt vạt áo đến muốn rách. Y Giang nghe xong liền tinh thần phấn chấn, lập tức cáo lui trở về điện gửi mật thư về cho mẫu thân ở Giang Nam. Nam Cung Nguyệt ngừng khóc, nghĩ đến chính mình còn có biểu muội Cảnh Nguyên đế, liền mượn muội muội này giáo huấn Thanh Ca một chút.

Buổi tối, Thanh Ca sau khi duyệt xong tấu chương và một số chính sự với đại thần thì đã khuya, nàng chợt nhớ ra mấy ngày nay không có ghé qua các cung của phi tử liền lập tức chạy đến Ngưng Sương cung. Hiện tại là mùa hạ, thời tiết không quá nóng bức nhưng về đêm thì trở nên lạnh hơn, trên người nàng chỉ có hai lớp áo, trung y và hoàng bào thêu rồng bên ngoài. Kiệu vừa dừng, Thanh Ca nhanh chóng bước xuống, chạy vào trong cung Tĩnh Chi.

"Kì lạ, hôm nay nàng ấy không đợi ta sao?"

Đi hết một vòng, toàn bộ đều đã tắt đèn. Chỉ thấy vài cung nữ thái giám lui cui dọn dẹp nhà bếp hay gánh nước tưới hoa. Thanh Ca tiện hỏi một cung nữ đang bưng chậu nước chạy đi.

"Này, Ngưng Sương cung hôm nay vì sao lại tối như vậy. Tĩnh phi ngủ rồi sao?"

Cung nữ kia thấy mặt hoàng đế liền mất mật quỳ xuống hành lễ. Sau đó liền cấp nàng câu trả lời mà khi nãy Tĩnh Chi đã dạy

"Hồi hoàng thượng, nương nương nói hôm nay người không được khỏe. Không thể hầu hạ hoàng thượng. Người sớm đã ngủ rồi"

Thanh Ca không có ý định truy cứu liền lên kiệu rời đi đến cung Nhàn phi. Trường Xuân cung hiện tại so với chỗ của Tĩnh Chi không khác, không thắp đèn, cũng yên tĩnh đến lạ. Thậm chí còn không thấy cả cung nữ đang làm việc hay thị vệ canh gác ban đêm.

"Này, Nhàn phi...?"

Thanh Ca vất vả lắm mới tìm được một tiểu nha đầu đang cằm đèn l*иg đi tuần quanh vườn hoa. Bất giác bị hoàng đế gọi làm nàng ta một chút nữa đã ngất xỉu.

"Hồi hoàng thượng, nương nương nói thân thể không khỏe, sớm đã ngủ. Người nói không thích ánh sáng nên tổng quản nội cung đã cho người tắt hết đèn l*иg"

Thanh Ca đã hiểu, gật đầu một cái rồi phất tay cho lui. Bản thân thơ thẫn bước ra ngoài, ngước mặt nhìn trăng một chút, liền thở dài.

Tiếp theo nàng hạ giá đến Vân Thường cung của Nam Cung Nguyệt. Chỗ này được thắp sáng, cửa cung cũng không đóng, nàng thiết nghĩ Nam Cung Nguyệt còn thức chờ mình, lòng liền hào hứng không thôi. Thanh Ca nhanh chân xuống kiệu, liền chạy đến cửa cung tìm Nam Cung Nguyệt, lại không nghĩ cảnh tượng hiếm có này đập vào mắt mình.

"Nguyệt nhi...nàng..."

Thanh Ca chỉ tay vào người đang gõ mỏ tụng kinh, y phục kính đáo màu lam, trang sức cũng bỏ xuống. Phút chốc một mỹ nhân quyền quý uy nghi biến thành tiên tử cửa Phật không nhiễm bụi trần. Nàng há hốc mồm cả kinh, chân rung rung bước vào, thân thể vô lực ngồi xuống cạnh Nam Cung Nguyệt, nhìn nàng chăm chăm.

"Nàng...nàng đang tụng kinh sao...Vì sao lại tụng kinh...Là cầu phước cho ta sao?"

Nhìn đến mỏi mắt cũng không nhận lại phản ứng của Nam Cung Nguyệt, Thanh Ca lớn mật đem cái mỏ kéo sang một bên, kéo Nam Cung Nguyệt đang tụng kinh vô thức trở về thực tại

"Hoàng thượng chớ quấy nhiễu thần thϊếp. Thứ lỗi thần thϊếp hôm nay không khỏe, cần an tịnh một chút"

Nam Cung Nguyệt cấp nàng một cái liếc mắt lạnh lẽo, đem mỏ đoạt lại, bàn tay duỗi thẳng để ở gần lòng ngực, một tay tiếp tục gõ mỏ. Mắt nhắm nghiền đem nàng bỏ qua một bên để tịnh tâm đọc kinh.

"Nàng trước giờ có đi lễ chùa tụng kinh bao giờ kia chứ. Nam Cung Nguyệt, hôm nay ta sẽ ngự ở cung nàng"

Một câu này làm Nam Cung Nguyệt đang tụng kinh thì dừng lại, chậm rãi mở mắt thở dài.

"Thứ lỗi thần thϊếp hôm nay không thể hầu hạ người. Mong hoàng thượng thứ tội"

Nói xong tiếp tục tụng kinh. Thanh Ca nghe ngữ điệu xa cách này liền không vừa lòng, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy ngồi xuống bàn trà.

"Ta xem ái phi làm sao từ chối!"

Nam Cung Nguyệt vẫn tụng kinh.

"Nguyệt nhi, thân thể ta thật nóng,...hôm nay ta cho nàng...nằm trên!"

Nam Cung Nguyệt không quan tâm tiếp tục tụng kinh

"Nguyệt nhi xem ta có đẹp không"

Vừa nói Thanh Ca vừa kéo hoàng bào cùng trung y, để lộ bờ vài trắng nõn. Vậy mà người nọ một chút cũng không có cảm giác, liền khiến nàng tức điên. Phất áo bỏ đi khỏi Vân Thường cung.

Ngồi trên kiệu, lòng buồn bực khó tả, nàng kéo tấm màng lên nhìn bầu trời một chút, trong đầu một trận suy nghĩ nổi lên. Liệu An Linh và Tô Hạo có phải cùng một người? Nàng thu phục Tô Hạo trở thành nữ nhân của mình là đúng hay sai? Nàng làm như vậy chính là yêu Tô Hạo hay chỉ ngộ nhận là An Linh? . Những câu hỏi đều liên quan đến bản thân nhưng có lẽ mãi mãi nàng cũng không thể tự trả lời. Thở dài một hơi nàng đành trở lại Bàng Thế điện qua đêm.

Buổi sáng, Thanh Ca đã thức từ rất sớm để thượng triều, sau đó thì di giá đến phủ Thừa tướng dự yến tiệc sinh thần của trưởng nữ hắn. Sau đó liền đến phủ quốc công thăm hỏi một chút. Chẳng trách thừa tướng và quốc công đều là đại trung thần, dù mới nhậm chức cách đây không lâu nhưng cống hiến của họ không tầm thường, lấy được lòng tin của nàng e là không đơn giản. Buổi sáng Thanh Ca không có trong cung, quyền lực chuyển về tay ba quý phi ở hậu cung. Thái tử điện hạ bị giam lỏng ở điện An Dương căn bản không có quyền hành gì.

An Dương điện

Khuynh Vũ trưng ra bộ mặt thảm thương ngồi ủ rũ ở cửa điện. Trên khuôn mặt phúng phính lộ rõ những đường nước mắt đã khô. Nàng chán nản nhìn cung nữ thái giám chạy tới chạy lui làm việc. Bất giác dụi dụi mắt, khuôn mặt lấm lem đáng thương ỉu xìu thiếu sức sống. Đột nhiên bên ngoài một nam nhân không tính là cao to nhưng so với phụ hoàng nàng mạnh mẽ hơn, thân vận quan phục màu lam đậm thêu hoa văn trắng. Hắn đưa tay sửa sửa ô quan đen tuyền rồi chậm rãi bước vào điện. Một tay còn cầm một cái túi giấy gói kĩ hướng cửa điện của nàng đi tới.

"Ngươi là?"

Không đợi hắn hành lễ, Khuynh Vũ đã sớm đứng dậy chỉ vào hắn nghi vấn. Làm gì có chuyện quân thần lại ngang nhiên trái phép xông vào điện của hoàng thân, huống chi đây là thái tử điện hạ.

"Vi thần Lâm Dương, ngũ phẩm đại học sĩ viện Nam Tuyên"

Nàng nhìn hắn một chút, trong lòng đánh giá. Nam nhân trước mặt bề ngoài cũng không tệ, chỉ là so với phụ hoàng nàng thì còn thua xa. Trên tay hắn cầm một túi giấy gói kĩ, không biết có phải đầu độc nàng hay không, vẫn nên đề phòng một chút. Vừa hay sáng nay phụ hoàng xuất cung, thời cơ ám hại thái tử rất tốt a.

"Ngươi...ngươi đến đây làn gì, tránh xa bản điện hạ ra ngay!"

Khuynh Vũ lùi lại vài bước, đem Lâm Dương như tội phạm mà chỉ chỏ xa lánh.

"Thái tử điện hạ không cần bận tâm vi thần chỉ đến nhờ người một số chuyện thôi"

Nghe được lời này của Lâm Dương, nàng đưa hai ngón tay xoa xoa chiếc cằm nhỏ nhắn. Bộ dáng cụ non liếc mắt nhìn hắn chăm chăm. Sau đó lập tức tri hô lớn.

"Các ngươi mau đến đây!"

Nghe vậy, thái giám cung nữ lập tức chạy lại đứng xung quanh nàng. Còn có cả thị vệ bao vây Lâm Dương.

"Được rồi, bây giờ ngươi có thể thương lượng cùng bản điện hạ!"

An toàn tuyệt đối, bên cạnh Khuynh Vũ đều có cận vệ võ công nhất đẳng mà phụ hoàng tuyển chọn cho nàng, cùng hàng hàng lớp lớp thị vệ bao vây, nếu Lâm Dương có ý xấu căn bản không thể rời đi toàn mạng. Hắn cảm thấy tiểu thái tử này có vẻ rất đa nghi, đúng là đại cụ non trong truyền thuyết mà nhân gian truyền tụng. Lâm Dương chảy mồ hôi hột, chỉ biết cuối đầu đem túi vải kia đưa cho Khuynh Vũ. Nàng nhận lấy, nhờ thị tỳ mở ra. Bên trong có rất nhiều túi nhỏ hơn. Có túi đựng kẹo hồ lô, túi thì đựng l*иg đèn xếp, còn có cả một tiểu miêu xinh xắn đang ngủ. Khuynh Vũ thích thú nhảy dựng lên, đem bao nhiêu thị vệ tỏa ra, ôm tiểu miêu đang ngủ vào lòng ngồi xổm xuống đất.

"Aaa hảo đáng yêu. Ngươi tặng nó cho ta sao?"

"Đúng vậy thái tử điện hạ"

Lâm Dương toàn thân như xụi lơ cố gắng cúi đầu hướng nàng đáp lại. Sau khi được các cận vệ cùng thị tỳ kiểm tra qua những thứ Lâm Dương đưa cho. Tất cả đều không có độc và an toàn thì mới để cho nàng chạm vào. Ngay sau đó được lệnh lui xuống, chỉ riêng một nàng và Lâm Dương ngồi xỏm ở trước cửa điện thương lượng.

"Thái tử điện hạ, người thích không?"

Lâm Dương hai tay nắm chặt sợ hãi. Hắn vốn nghĩ những món này so với thân phận của Khuynh Vũ thật sự quá tầm thường nhưng nhất định phải thử một lần. Khuynh Vũ mải mê vuốt ve tiểu miêu đang ngủ ngon liền không để ý, ngơ ngác nhìn Lâm Dương

"À haha. Đương nhiên thích. Ta vốn không được tham quan hết kinh thành. Món kẹo hồ lô này ta thích nhất. Còn có đèn l*иg con thỏ. So với ở chỗ trước kia đẹp hơn nhiều haha. Đặc biệt chính là tiểu miêu này, thật đáng yêu"

Lâm Dương nghe xong thở phào, trong lòng như mở hội, cười đến híp cả mắt.

"Điện hạ, vậy bây giờ người có thể giúp vi thần được chứ?"

Nàng đang vui vẻ bỗng trở nên cau mày, lập tức quay sang nhìn Lâm Dương. Vẻ mặt lạnh lùng khinh bỉ làm người nọ có chút sợ hãi.

"Thì ra là mua chuộc. Được thôi, ngươi muốn gì?"

Hắn nghe đến liền sáng rỡ mắt, nắm lấy tay Khuynh Vũ cười cười

"Điện hạ, thật ra...vi thần... vi thần có ái nhân trong lòng, ngày ngày đều nhớ mong. Khẩn xin điện hạ có thể tác hợp"

Nàng nghe xong thì kéo tay lại, nhìn hắn cả kinh. Sau một khắc liền giáng một cái tát xuống mặt hắn. Đau đớn vô cùng

"Hỗn xược, ai cho ngươi đυ.ng chạm bản điện hạ. Ta còn chưa xem ngươi là bằng hữu đâu!"

Lâm Dương cân nhắc liền quỳ xuống dập đầu tạ lỗi. Nhìn thấy bộ dáng vật vã của hắn, Khuynh Vũ không nhìn được cười thành tiếng.

"Nói đi là ai a?"

"Hồi điện hạ...là...là Tô đại nhân, Tô Hạo, đại học sĩ viện Bắc Tuyên"

Lời này như sét đánh ngang tai. Nàng đang nhai trong miệng kẹo hồ lô liền lập tức phun ra hết. Trợn mắt nhìn hắn

"Ngươi là nam nhân, Tô lão sư là nam nhân..."

Hắn chỉ cúi đầu, giọng nói trở nên nhỏ lại, như nghẹn ở cổ không thể thốt lên.

"Vi thần...vi thần"

"Không sao, ngươi cứ nói đi"

Khuynh Vũ khôi phục tinh thần trấn an hắn. Tay cầm cây kẹo hồ lô tiếp tục nhai một quả khác.

"Thái tử điện hạ sẽ không ghê tởm vi thần chứ. Thật ra thần cũng biết đây là nghịch luân phi lý. Nhưng thần không thể ngăn bản thân mình. Cảm giác Tô đại nhân chính là hi vọng của thần. Vi thần biết thái tử điện hạ rất hiểu chuyện lại cảm thông người khác nên mới mạo phạm tìm đến người giải bày. Nếu người không chấp nhận. Cũng không bắt ép vi thần bị tru di, có phải không"

Lâm Dương nói trong tiếng nấc, đầu gục xuống không dám ngẩn lên. Hắn biết tiểu thái tử này nhỏ tuổi. Nếu không cảm thông cho hắn cũng không nhất quyết dồn hắn vào chỗ chết nên mới gan trời đến đây mua chuộc. Khuynh Vũ trong lòng dâng lên một trận xót xa. Đưa tay xoa mặt hắn

"không. Bản điện hạ sẽ tác hợp cho ngươi, sẽ giúp ngươi. Tuy ta không biết cái gì là yêu mến, nhưng mẫu hậu nói nếu không cùng ái nhân một chỗ sẽ rất thuơng tâm. Đau khổ như chết đi sống lại. Haizz, từ ngày mai bản điện hạ sẽ tìm cách kéo ngươi và Tô lão sư lại gần. Được không?"

Nàng xoa xoa mặt hắn một hồi, sau đó đem một cái ngọc bội nhỏ hình trái tim đeo trên người giao cho hắn.

"Đây là ngọc bội mà ta nhặt được ở ngự hoa viên. Ta thấy có nhìn trái tim, chắc là ngọc bội lương duyên. Ngươi giữ lấy làm may mắn, hoặc là tặng cho Tô lão sư"

Lâm Dương như đóa hoa tìm được ánh sáng, vô cùng hạnh phúc ôm chằm lấy Khuynh Vũ, lại bị nàng đạp lăng ra đất. Nhận lấy ngọc bội do Khuynh Vũ tặng, hắn hớn hở trở về, trong lòng dự định buổi tối sẽ tặng cho Tô Hạo.

Bắc Tuyên viện đại môn

Tô Hạo vừa bước ra khỏi cửa viện đã bị một đám cung nữ chặn đường. Thoạt nhìn y phục chỉnh chu có hoa văn tinh tế, cũng biết đây là cung nữ nhất đẳng theo bên cạnh các phi tử công chúa.

"Tô đại nhân thỉnh đến Trường Xuân cung một chuyến. Nhàn phi nương nương bọn ta cần gặp"

Nói là thỉnh nhưng đám cung nữ này như áp giải tù nhân trợn mắt liếc hái thể như nếu Tô Hạo từ chối sẽ bị gϊếŧ chết. Không lâu sau liền bị đem đến Trường Xuân cung.

Trường Xuân cung

Cung của quý phi thật sự không tầm thường, Tô Hạo vừa đi vừa ngó đông ngó tây đến khi đυ.ng mặt nữ nhân cáu gắt ngồi ở phượng ỷ thì mới phát giác lập tức quỳ xuống cúi đầu.

"Vi thần Tô Hạo ngũ phẩm đại học sĩ viện Bắc Tuyên thỉnh an Nhàn phi nương nương, Tĩnh phi nương nương và Nam phi nương nương"

Trong đầu suy nghĩ không ổn,Tô Hạo trên trán giăng một tần mồ hôi, tay rung đến khó tả, mắt vĩnh viễn cũng không dám nhìn đến ba nữ nhân uy quyền ngồi trên kia.

"Tô đại nhân cần gì phải sợ như vậy. Chẳng phải ngươi là nam sủng của hoàng thượng hay sao?"

Tô Hạo nghe xong tim như rớt ra ngoài, lập tức tiếng đầu va chạm nền vang lên rôm rã.

"Nương nương bớt giận, xin nương nương suy xét. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn sao có thể cùng vi thần..."

Tĩnh Chi nhìn thấy màn quỳ lạy diễn kịch này phát chán, phất tay cho thị tỳ đem đến một tách trà, chậm rãi uống vào một ngụm

"Lần trước ngươi cùng hoàng thượng dây dưa ở Bàng Thế điện, bổn cung làm sao không biết. Còn vì ngươi mà hoàng thượng hạ lệnh cấm túc nhi tử độc tôn của bổn cung. Còn...cả ngày lẫn đêm đều triệu kiến ngươi. Đúng là...haizzz"

Tĩnh Chi đem những gì thu thập nghe ngóng được phơi bày làm cho người đang quỳ thêm một trận xanh mặt. Nam Cung Nguyệt nhỏ nhẹ bước xuống, đem mặt Tô Hạo kéo lên, nhìn rõ một chút, trong lòng không khỏi bất ngờ.

"Tỷ tỷ, thật không ngờ tên học sĩ tép riu này cũng có chút nhan sắc. Nhưng tiếc là ngươi dùng dung nhan câu dẫn hoàng thượng, mưu đồ bất chính làm hại vương triều"

Tô Hạo khóc không ra nước mắt chỉ biết cúi đầu khóc thầm trong lòng. Hai tay xụi lơ không còn sức lực vì quá sợ hãi. Nàng căn bản cái gì mưu đồ cũng chưa từng nghĩ tới. Nghĩ đến bản thân sắp tiêu tùng liền dùng mọi biện pháp phản bác

"Nương nương, hai nam nhân làm sao có thể...oan quá, nương nương xin hãy nghĩ lại..."

Tô Hạo gào khóc thảm thiết. Điều ngu xuẩn nhất nàng làm chính là vào triều làm quan. Ai biết được hoàng đế tại thượng như vậy là là một người đoạn tụ. Nếu đúng như vậy, cuộc sống sau này của nàng e là không dễ.

"Ngụy biện. Hiện tại người đoạn tụ cũng không ít, hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi một chút. Người đâu, đem Tô Hạo đánh năm mươi đại bản. Ta xem ngươi còn câu dẫn hoàng thượng hay không"

Nam Cung Nguyệt hung hăng trợn mắt. Sau một tiếng hô lớn liền có thị vệ chạy vào lôi Tô Hạo đi. Bất quá chưa kịp nâng lên thì kẻ khác xông vào.

"Vi thần Bành Tử Đồng đã mạo phạm ba vị nương nương"

Bành Tử Đồng như vị cứu tinh xông vào thật đúng lúc, Y Giang ngơ ngác không biết chuyện gì thì Tĩnh Chi đã nhanh chóng nhận ra được tình hình

"Ngươi là ai dám cả gan xong vào cung phi tử có biết tội gì không?"

Bành Tử Đồng mặc dù sợ đến mất mật nhưng vẫn cố gượng dậy phản bác. Cùng lắm là mấy chục bản trượng, không đến nổi chết.

"Nương nương, vi thần không biết Tô đại nhân đã làm gì sai trái thất kính với nương nương. Tại sao lại bị phạt nặng như vậy"

Tĩnh Chi nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào hắn

"Ở đây không có chuyện của ngươi"

"Nương nương người ngang nhiên bắt giữ mệnh quan triều đình đã là phạm quốc pháp. Hậu cung không được can thiệp vào triều chính...Nương nương vi thần đắt tội"

Nói xong liền muốn cướp người đi. Nhưng đâu dễ dàng như vậy. Một đoàn thị vệ bên ngoài cửa bao vây. Bành Tử Đồng lại có ngọc bội do Thanh Ca ban tặng lại càng hóng hách, tự động điều thị vệ trong cung bảo vệ chính mình. Tô Hạo bị quay như chong chóng. Tình thế cấp bách, lửa giận lại bùng phát, Y Giang đích thân ra tay đem Bành Tử Đồng trừng trị còn cấp Tô Hạo một cước văng ra xa. Vốn dĩ là thiếu chủ một gia trang lừng lẫy trong giang hồ, đã lâu không sử dụng bạo lực hôm nay liền đem hai người nọ đánh đến bầm dập. Một lúc sau Khuynh Vũ cùng Lâm Dương cũng chạy đến, Khuynh Vũ bị Tĩnh Chi nhéo đến muốn rời tai ra ngoài. Còn Lâm Dương vì bảo vệ Tô Hạo không từ nguy hiểm đắc tội với các quý phi.

Trong phút chốc Trường Xuân cung loạn thành một đàn. Toàn bộ chỉ nghe tiếng đánh nhau, chốc còn nghe thấy tiếng cổ vũ của Tĩnh Chi và Nam Cung

Nguyệt. Lại nghe tiếng dập đầu vang xin của một người nào đó đoán chắc là Tô Hạo. Bành Tử Đồng cùng Lâm Dương trong một khắc nhận ra chính là tình địch của nhau liền trở mặt. Bành Tử Đồng biết rõ Tô Hạo là nữ nên đã yêu thầm suốt mấy năm dài. Lâm Dương là tên đoạn tụ nhắm trúng Tô Hạo từ lúc còn ở vòng sơ khảo phủ đại học sĩ. Tiếng la hét âm ỉ, tiếng đánh nhau liên tục phát ra nhưng không ai dám ngăn cản. Bành Tử Đồng đánh Lâm Dương. Cả hai lại bị Nhàn phi đánh lại vì dám sỉ nhục các nàng. Còn Tô Hạo bị bắt trói ở một bên sợ hãi đến mất hồn. Đợi đến khi Thanh Ca hồi cung, mọi thứ mới được giải tỏa.

Đôi lời tác giả

Ai chèo Couple nào thì cmt dưới đây đi à há há
« Chương TrướcChương Tiếp »