Một tháng trôi qua, không một tung tích nào về Diệp khâm sai. Sau một tuần nữa sẽ là đại lễ thành hôn của Hàn Tĩnh Chi cùng Diệp Thanh Hải - ngũ hoàng tử. Hoàng đế vô cùng lo lắng, tin tức của Thanh Ca hắn cũng không biết, như thế làm sao có thể ngăn cản đại lễ thành hôn của ngũ hoàng tử, vã lại trước đây tiên hoàng đã hứa sẽ kết thông gia cùng Hàn lễ bộ.
Nếu hiện giờ có cửu hoàng tử, nhất định có thể gả Tĩnh Chi cho nàng mà không cần tính toán gì. Diệp Thanh Ca đến Giang Nam cũng đã một tháng, lẽ nào lại không xử lý được gì. Hơn nữa, tấu sớ từ các quan viên cứ chồng đống, nhắc về giặc Nam Hạ ở biên ải, cửu hoàng tử thật sự là vô dụng sao. Hoàng đế hắn đã ngoài 60, cộng thêm việc của Thanh Ca, hắn không khỏi ngã bệnh. Hoàng hậu bận chăm sóc cũng như quản lý hậu cung yên ổn, nàng sinh được cửu hoàng tử, tất nhiên đã có quyền lực trong tay. Thái hậu thì lo việc triều chính giúp hoàng đế, trong cung hiện giờ cực kỳ rối loạn. Đã vậy, các hoàng tử cứ thi nhau săn bắn, rồi hạ độc, làm đủ thủ đoạn để diệt trừ các huynh đệ, thu thiên hạ vào trong tay, cứ như thế các hoàng tử đấu đá nhau ngày càng gây gắt.Mặc khác, Thanh Ca với thân phận là Vũ Ngọc cô nương thì yên ổn sống nơi mộc mạc ấm áp này.
Nàng ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài khuôn viên nhỏ của Mạc gia. Nàng không biết vì sao lại buồn như thế. Trong đêm khuya vắng, khóe mắt nàng dáy đỏ, không biết lúc nào đã rơi ra hai hàng lệ lăn dài xuống má. Nàng lau đi nước mắt, lặng lẽ đi về phía giường mà ngủ.
"Diệp Thanh Ca, nàng là đồ khốn, nàng đã hứa, nàng đã hứa sẽ chăm sóc ta, nàng đã hứa sẽ thú ta, tại sao, tại sao nàng lại dám.."
"Diệp công tử, nàng chẳng phải nói là dùng cả đời để bồi ta, nàng vì ta mà bị đả thương, bây giờ lại bỏ ta, nàng...nàng"
"Cửu nhi, là phụ hoàng, ngươi mau cứu Đại Tuyên, mau cứu mẫu hậu, bọn chúng muốn gϊếŧ mẫu hậu, bọn chúng muốn độc chiếm Đại Tuyên, cửu nhi...cửu nhi"
Thanh Ca từng giọt mồ hôi chảy ra như suối, cuối cùng, nàng hét lên rồi tỉnh dậy. Thì ra là mộng. Người trong mộng, nàng có cảm giác rất quen thuộc, rất thương nhớ. Phải chăng đây là ký ức khi xưa của nàng. Mạc Dung đi loanh quanh ở trước hiên thì lại nghe tiếng hét lớn nên chạy vào, thấy nàng một thân mồ hôi như tấm, thở hồng hộc như vừa bị ma đuổi, hắn vội đến gần nàng, đưa khăn lau đi mồ hôi trên trán
"Vũ nhi, nàng gặp ác mộng sao?"
Mạc Dung ôn nhu hỏi nàng. Nàng giật mình, hắn gọi nàng là Vũ nhi, sao...sao lại. Nàng gạt tay hắn ra rồi đứng lên đi về phía bàn trà ngồi xuống, rót trà, uống ừng ực.
"Ta không sao, Mạc công tử nếu không có gì thì xin về cho"
Nàng căn bản không có tình cảm với tên này, nàng hết lần này đến lần khác tìm lý do từ chối, ai ngờ hắn lại dai như đỉa, đeo bám hết ngày này qua tháng nọ. Mạc Dung có vẻ hơi u sầu, đứng lên rồi rời phòng của nàng, có lẽ nàng thật sự không thích hắn.
"Vậy, ta xin cáo từ, nàng nghỉ ngơi sớm đi"
Hắn đưa tay hành lễ rồi rời khỏi.
Sáng hôm sau, Mạc Dung đưa nàng vào thành Giang Nam chơi. Cả hai vào hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, cuối cùng dừng lại ở quán mì ven đường. Nàng cùng Mạc Dung đang ngồi ăn thì có mấy tên bàn bên xì xầm
"Này này, các ngươi biết gì không, thiên kim của lễ bộ đại nhân là Hàn Tĩnh Chi tiểu thư sắp thành hôn cùng ngũ hoàng tử rồi đấy"
Một tên ra vẻ hiểu biết nói. Mấy tên còn lại thì lần lượt tiếp chuyện
"Aizz, ta nghe nói, vị tiểu thư này là bị phụ thân ép gả, nàng thật sự là thương cửu hoàng tử a"
"Cửu hoàng tử bị hoàng thượng trách phạt, bây giờ không rõ tung tích, hắn chỉ là tên yếu đuối, Hàn tiểu thư thật sự.....haizz"
"Sao các ngươi biết được chuyện trong kinh chứ, ta đang sống ở Giang Nam, đừng lo chuyện của hoàng thất làm cái gì"
"Huynh đệ của ta mua bán ở Tuyên thành, đương nhiên ta biết chứ"
"Nào nào, cạn ly tiếp nào, haha"
Thanh Ca nghe thoáng qua, Tĩnh Chi, Tĩnh Chi, cái tên này tại sao lại quen đến thế. Tại sao vừa nghe đến tên này, lòng nàng lại đau đến thế. Mơ màng một lúc, nàng cùng Mạc Dung đan tay đi về Ngân Bích thôn. Đêm ấy, nàng vẫn không thể nào ngủ được, giấc mộng đêm qua, còn có cả cái tên Tĩnh Chi kia nữa. Nàng suy tư một hồi, nàng thϊếp đi lúc nào không hay.
"Thanh Ca, ta nguyện trao thân cho nàng, ta yêu nàng"
"Thanh Ca, ta không chịu nổi nữa, ta...ta...mau vào điii..."
"Nàng hãy đợi ta, ta sẽ thú nàng. Ta yêu nàng"
Quá khứ khi trước đều hiện lên rõ ràng, nàng là cửu hoàng tử, nàng là ái nhân của Tĩnh Chi, nàng là người hi sinh thân mình cứu lấy Y Giang, nàng...nàng... Tất cả những gì trải qua đều tái hiện trong mộng tưởng. Nàng bừng tỉnh dậy, khi đó trời đã lên đến đỉnh đầu. Nàng đã hoàn toàn nhớ lại, nàng đã nhớ hết tất cả.
"Tĩnh Chi...Tĩnh Chi, ta, ta phải cứu nàng" Nàng tìm kiếm được một bộ nam trang trong tủ, nàng nhanh chóng khoác vào rồi rời khỏi phòng. Nửa đường thì đυ.ng mặt Mạc Dung, hắn thấy nàng mặc nam trang, tò mò hỏi
"Vũ nhi, nàng hôm nay vận nam trang ra đường sao"
Thanh Ca không quan tâm hắn
"Vũ nhi, vũ nhi gì chứ, ta là Thanh Ca, đây là đâu, kinh thành đi hướng nào?"
Mạc Dung ngơ ngác, người này đang nói gì vậy, hắn liền đưa tay sờ trán của nàng
"Ngươi bị điên sao, ta là D...à không là Sở Thanh Ca, mấy ngày qua xảy ra chuyện gì?"
Đại Tuyên người mang họ Diệp rất ít, nếu là họ Diệp chắc chắn là hoàng thân quốc thích. Nàng nhất định không được để lộ thân phận cho bất cứ ai. Mạc Dung ngơ ngác, lẽ nào nàng đã hồi phục
"Vũ...à không, Sở cô nương đã hồi phục rồi sao?"
Thanh Ca liếc hắn một cái rồi ra lệnh
"Mau đưa ta đi đến Giang Nam thành"
Khí chất cao ngạo khinh người của nàng bây giờ đã bộc phát. Chốc lát, Mạc Dung đưa nàng đến Giang Nam, nàng không cho hắn theo, một thân một mình đi tìm Địch Long cũng như Tiểu Lý Tử. Chẳng may, Tả Thương Lang từ trong thanh lâu bước ra, hắn thoáng thấy nàng đang chạy hồng hộc. Hắn dụi mắt nhìn lại, lẽ nào Diệp khâm sai chưa chết. Hắn thoáng lấy lại ý thức, kêu thuộc hạ theo dõi nơi ở của Thanh Ca.
Nàng chạy từ lúc trưa đến chiều, vẫn chẳng biết Địch Long ở nơi nào. Nàng đành quay về Ngân Bích thôn nghĩ tạm vài hôm, sau đó tìm bọn họ cũng chưa muộn. Giang Nam thành rộng lớn như vậy, tìm một ngày e là không được. Thuộc hạ của Tả Thương Lang cũng đi đến Ngân Bích thôn, hắn đã chắc chắn được chỗ ở của nàng, liền nhanh chóng chạy về báo.
"Tả đại nhân, mạc tướng đã tìm được nơi cư ngụ của Diệp khâm sai, hắn hiện tại đang ngụ ở gần chân núi Thương Khung, là Ngân Bích thôn, bước tiếp theo xin ngài chỉ giáo"
Hắn quỳ xuống đưa tay chắp thành quyền báo cáo cho Tả thống đốc.
"Haha, tên này đúng thật là mạng lớn, hắn mang họ Diệp, nếu không phải người thuộc hoàng thất thì cũng là đại phú quý. Chúng ta nên ra tay cẩn thận, đừng để hậu hoạn sau này. Truyền lệnh của ta, đêm nay phóng hỏa, gϊếŧ sạch thôn Ngân Bích, nếu được thì bắt sống hắn, còn không thì mang đầu hắn về đây. Lục hoàng tử sẽ trọng thưởng haha"
Tả Thương Lang cười lớn, mặt đầy sát khí nói. Tên thuộc hạ dưới trướng chắp tay tuân lệnh rồi lui ra.
Thanh Ca đang trằn trọc không ngủ được, nằm trên giường, lăn qua lộn lại. Bây giờ đã là canh Hợi, cả thôn ai cũng say giấc, ngoài nhà chỉ là một khối đen kịch. Bổng nhiên, tiếng la thất thanh của ai đó làm nàng giật mình.
"Cháy rồi, cháy lớn rồi mau dập lửa"
Nàng nghe thấy vội mặc trường bào xanh ngọc trước kia đã được giặt sạch, chạy ra ngoài xem. Người trong thôn ai nấy đều xoay quanh căn nhà lớn đang bị cháy để mang nước dập lửa. Từ đâu, một cơn mưa tên bắn tới, nàng chưa kịp chạy đến thì các thôn dân đang dập lửa đều gục xuống đất. Nàng tái mặt, chuyện này là gì, lẽ nào...chuyện trong giấc mơ là thật sao. Nàng vốn nghĩ đó chỉ là quá khứ trước kia, nào ngờ....Mạc Dung thấy nàng đang đứng thơ thẩn trước đám thi thể đầy cung tên. Hắn chạy đến ôm lấy nàng rồi kéo nàng nắp vào trong một căn nhà nhỏ gần đấy. Bên ngoài hắn y nhân đã xông vào thôn hơn 20 người, bọn chúng mang đao chém gϊếŧ hết tất cả người mà bọn chúng thấy, kể cả phụ nữ, trẻ con. Nàng nắp trong căn nhà, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, cảnh tàn khốc đau thuơng này, là do nàng, là chính nàng gây hại cho họ.
Lúc này, một đội quân gồm có gần 10 người chạy tới chiến đấu cùng hắc y nhân, Mạc Dung không thể nấp mãi, hắn buông nàng ra rồi xông ra ngoài chém gϊếŧ. Thi thể trẻ con, phụ nữ, người già, trai tráng trải đầy đường của Ngân Bích thôn. Thanh Ca cắn chặt răng, một thân xông ra. Tiểu Lý Tử có mặt trong đội quân kia nhìn thấy nàng, hắn chạy tới bảo vệ nàng. Nàng giật lấy kiếm của Tiểu Lý Tử xông lên cùng đánh với đội quân. Hắc y nhân lực lượng đông hơn, giao chiến khá lâu nhưng chỉ mất đi vài người. Ngược lại đội quân của Thanh Ca nàng thì chỉ còn vẻn vẹn 4 người bao gồm cả Tiểu Lý Tử. Mạc Dung một thân cầm đao đánh tới, ngang cản hắc y nhân tiến đánh nàng. Hắn quát lớn
"Chạy mau, ta cả đời này chỉ thương nàng, Vũ nhi chạy mau"
Nói xong, hắn một chưởng đẩy Thanh Ca về Tiểu Lý Tử, nàng nhất quyết không đi, nhưng bị Tiểu Lý Tử bắt lấy, đánh ngất rồi mang đi, hắn quay lại nhìn Mạc Dung nước mắt tuôn ra thốt lên.
"Đa tạ"
Tiểu Lý Tử cùng Thanh Ca đi được một đoạn thì bên đây, Mạc Dung đã gục xuống, hàng chục vết thuơng trên người, cuối cùng hắn không trụ nổi mà hi sinh.
Đêm ấy, cả thôn Ngân Bích đều trở nên hoang tàn, thây nằm đầy đống, máu chảy thành sông.