Chương 1: Hiện đại có gì vui?

Sở Thanh Vân - tiểu thư duy nhất của Sở gia, tương lai thừa kế tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì Bắc Kinh. Nàng vừa tròn mười tám tuổi, vẫn còn đang theo học ở một trường đại học kinh tế. Tương lai rộng mở, vẻ đẹp động lòng người, khiến không ít chàng trai si mê nàng.Trong đó còn có cả Trần Minh - con trai nhà đầu tư lớn ở Mĩ.

Thanh Vân tuy xinh đẹp, giàu có và có mặt trong hầu hết các hội ăn chơi số một Bắc Kinh. Từ nhỏ, nàng đã thân thiết, cảm mến phái nữ hơn, nàng theo đuổi không ít cô gái, nhưng dù thế nào, đến giờ nàng vẫn một mình

Sở Thanh Vân có trí tưởng tượng cực kì phi thường, cùng với ham mê tiểu thuyết về bách hợp, nàng còn trẻ đã là tác giả của nhiều tiểu thuyết hay.

Trong một buổi chiều tà cuối đông, gió mang sự lạnh lẽo cũng khô khan đi xuyên qua thành phố đông đúc và những tòa nhà cao tầng. Sở Thanh Vân nằm dài trên ghế sofa, gấp cuốn tiểu thuyết đang đọc lại, uể oải than thở

"Giá như em được một lần xuyên không cổ đại, biết được kiếp trước của em, chị nhỉ?"

Nàng ngước mặt lên trần nhà nói suy nghĩ của mình cho Sở Tuyết Hoa - một người chị họ của nàng

"Sáng nào đi học, cũng gặp mấy tên háo sắc bám lấy. Em không muốn sống ở đây nữa"

Tuyết Hoa trầm ngâm đọc sách, vẫn không để ý tới người kia. Tiếp đó, Sở Thanh Vân lại bò đến bên cạnh, hỏi thêm

"Chị có muốn biết kiếp trước của mình thế nào không?"

Tuyết Hoa trợn tròn mắt. Lúc nãy giờ vẫn không chú ý, bây giờ nàng đột nhiên hỏi, chỉ ngơ ngác gật gù

"Có, nhưng đấy chỉ có trong tiểu thuyết, làm sao có thể biết kiếp trước của mình được. Chị vẫn nghĩ em nên tập trung vào việc học, nếu không, cha em nhất định sẽ không tha cho em đâu"

Nói xong, Tuyết Hoa tỏ ý cười. Lúc này Thanh Vân vẫn bình thản, nàng đáp

"Em tự biết bản thân em muốn gì, em không nghĩ mình sẽ có cảm xúc với đàn ông. Em vẫn sẽ theo đuổi các cô gái em thích, dù gì bây giờ em vẫn chưa thể quản công ty được, cha sẽ không làm gì được em"

Sở Thanh Vân cười cười, tựa lưng vào ghế, tiếp tục mở cuốn tiểu thuyết ra đọc

"Em đó, đã 18 tuổi vẫn là trẻ con, chị khuyên em nên tập trung học tập, tránh xa lũ bạn hư đó đi"

Tuyết Hoa hơi giận liếc nhìn Thanh Vân. Chỉ biết cười trừ cho qua, thật sự không có biện pháp khuyên cô em họ này

Buổi tối hôm đó, sau khi thành phố Bắc Kinh bận rộn lần lượt lên đèn sáng rực, khung cảnh thành phố về đêm, vừa sa hoa vừa đẹp đẽ, khiến người ta mê mệt và tham muốn cuộc sống sa hoa như vậy. Hai người đi đến nhà hàng gần nhà ăn tối. Trên đường đi thì gặp Trần Minh, hắn đến đứng kế Thanh Vân cười nói

"Aiya hai người đi ăn tối, sao không rủ anh đi với chứ"

Trước giờ ai cũng biết tên Trần Minh này ỷ vào tiền của, trêu chọc nhân viên, còn cực kỳ đểu cán. Căn bản hắn trong mắt Thanh Vân không phải người. Thanh Vân liếc hắn, rồi dắt tay Tuyết Hoa ngồi xuống bàn gần đó, vẻ mặt vô cùng khó chịu

"Tôi cùng chị tôi đi ăn thì liên quan gì đến anh, đừng ỷ vào cha tôi mà trêu chọc tôi đấy nhé"

Cha Trần Minh là đối tác hợp đồng với tập đoàn của cha nàng, nên cha nàng hết sức muốn nàng hòa hợp với Trần Minh, sau này đôi bên cùng phát triển. Trần Minh xoa đầu cười ha hả, cố ra dáng một công tử đẹp trai, tự nhiên ngồi xuống bàn hai nàng

"Được rồi được rồi, hôm nay anh mời hai người nhé"

Cả ba người đều ngồi đợi phục vụ đến. Lúc này Thanh Vân chỉ chăm chú vào điện thoại. Đột nhiên, một tiếng nói thanh thoát, yêu mị của ai đó vang lên, làm Thanh Vân ngẩng mặt lên nhìn

Đó có phải là tiên nữ đi lạc vào nhà hàng không?

Nàng ngẩn người, đến khi Tuyết Hoa lây lây người nàng mới hoàn hồn.

"Các vị dùng gì"

Cô phục vụ lộng lẫy ấy cất tiếng hỏi cả ba người.

"À...à...cho em...cho em...xin số điện thoại nhé"

Thanh Vân liều lĩnh xin cô gái tiên nữ kia số điện thoại. Cô gái đỏ mặt, liền cầm lấy điện thoại của Thanh Vân rồi bấm số gọi mình

Ra về, Thanh Vân hào hứng liền chở Tuyết Hoa đi đến night club của mình.Đi trên đoạn đường vắng nàng thầm nghĩ.

Lẽ nào người tình kiếp trước mà nàng nợ đã xuất hiện chăng?

Từ ngày xuất hiện An Linh - cô phục vụ khi ấy. Thanh Vân như một người khác, chuyên tâm học hành, lại rất ngoan ngoãn. Chiều hôm ấy, Thanh Vân chở An Linh đi ăn. Như dự tính, Thanh Vân sẽ tặng An Linh cặp nhẫn nàng vừa mới mua, nghĩ đến tâm trạng thực hạnh phúc, cứ như kẻ điên lâu lâu lại cười một mình. Chiếc xe vẫn đang chạy trên đường, bên trong là hai cô gái đang vui đùa, cười nói.

Đến một ngã rẽ ba, phía trước là đèn đỏ, còn bên làn đường này là đèn xanh, các nàng được quyền đi tiếp. Thế nhưng số phận trêu người, chiếc ô tô bên kia có lẽ quá gấp đi, chỉ thấy nó bất chấp đèn giao thông mà lao về phía trước, vừa hay đến chiếc ô tô của hai nàng.

Rầm!!!!!!

Tiếng xe va chạm vào nhau cất lên, như tiếng đau thương xé tan lòng người. Buổi chiều ấy, người ta chỉ thấy hai cô gái người đẫm máu trong chiếc ô tô đắt tiền. Bên cạnh một cô gái kia, người ta còn thấy một hộp nhẫn vốn dĩ màu trắng, nay lại nhuộm đỏ màu máu. Chiếc nhẫn cũng vỡ tan nát, viên kim cương sáng lóa cũng bị nghiền nát rớt ra mặt đường lạnh ngắt