Chương 46: Đối diện thực tại

“Xuống máy bay nhất định phải báo cho tôi biết.”

Mảnh giấy được cắt gọn gàng kẹp vào bìa quyển sách yêu thích của Diệp Linh, hệt như trong chuyến bay khởi hành đi Paris. Bất quá độ cong khóe môi của Diệp Linh tựa hồ chưa bao giờ giảm đi, ngược lại có phần khoa trương hơn lúc trước gấp mấy lần.

Bởi vì chuyến du lịch tới Pháp của nàng nguyên bản chỉ đi có bốn ngày, nhưng tính đến hiện tại đã hơn năm ngày rồi, không khỏi gấp rút trở về Bắc Kinh. Mà Khuất Lạc Giang, đương nhiên với lí do đi Đức công tác cũng không thể tình cờ về cùng chuyến bay với nàng. Cả hai tách ra ở cửa khẩu cách li lên hai chiếc máy bay khác nhau trở về.

Thời điểm máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, Khuất Dĩ Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa sân bay. Nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ của Diệp Linh đi tới, con ngươi sắc bén của anh hạ xuống vài phần khí thế, nhu hòa tiến lên.

“Diệp Linh, chuyến đi thuận lợi chứ?”

Một tay giúp vợ xách túi, tay còn lại thân sĩ mở cửa ghế phụ lái, anh hướng bên má Diệp Linh đặt lên đó nụ hôn thâm tình để bù lại nhung nhớ mấy ngày nay. Mặc dù biết thái độ Diệp Linh sau nụ hôn sẽ kiên quyết duy trì đến cùng sự điềm nhiên, nhưng anh lại không kìm được cảm giác mong chờ trong tuyệt vọng.

Tóc dài của Diệp Linh bị ai đó cột lên cao phía sau, thoạt nhìn liền đem đến chút tươi trẻ cho nữ nhân sắp chạm ngõ ba tuần trăng. May mắn Khuất Lạc Giang vẫn còn gĩư lại vài tia lý trí mới không càn rỡ lưu lại ấn ký lên vùng cổ, vì thế đơn giản dùng áo cổ lọ đã có thể che khuất triệt để dư vị hoan ái.

“Cũng tốt.”

Nhàn nhạt đáp lại, Diệp Linh đảo mắt đã phát hiện Khuất Dĩ Phong gầy đi không ít. Cỗ vô vị chợt ùa tới, khiến nàng lười đôi co với vạn sự biến thay. Sau khi ngồi an vị vào ghế lái, Khuất Dĩ Phong thuần thục giúp vợ mình thắt lại dây an toàn chỉnh tề, sau đó mới phóng xe trở về biệt thự Khuất gia.

Khuất Dĩ Phong cố đem mình thoát khỏi linh cảm hư thoát về nữ nhân bên cạnh. Rõ ràng dung nhan ấy vẫn kinh động lòng người, thế nhưng ở đáy mắt kia lại thoáng dâng lên sức sống vô hạn như đang kiềm nén hạnh phúc phát tiết. Diệp Linh như vậy quả nhiên rất đẹp, xinh đẹp đến cổ quái.

“Tối nay Khuất gia tổ chức bữa tiệc mừng khánh thành chi nhánh mới, em có muốn cùng anh tham gia không?”

Khuất Dĩ Phong cuối cùng vẫn muốn thỉnh qua ý kiếm của vợ mình một phen. Chỉ là nhìn vào dáng vẻ mệt mỏi của Diệp Linh, anh có chút hối hận bản thân đưa ra đề nghị vô tâm.

“Em mệt mỏi, anh tự mình chủ trì được chứ?”

Nàng không nói dối, thực sự quá mệt rồi. Dù sao ngày mai là ngày hằng năm mong chờ, tuyệt đối nàng sẽ không để tia tiều tụy nào được phép tồn tại trên ngũ quan thanh tú.

Tựa đầu vào cổ kính xe suy ngẫm, Diệp Linh bất giác rơi xuống đáy vực thẳm của tâm khảm với hàng ngàn âm vang. Mấy ngày ở Pháp tuy nói là sống trong hạnh phúc thế nhưng đến tột cùng vẫn là tự nàng gồng lưng phủ nhận tất thảy mới có được giây phút hiếm hoi bên nhau. Tình yêu cần nhiều sức lực như vậy, đôi khi Diệp Linh rất hoài nghi bản thân liệu có đủ nghị lực để bước tiếp hay không?

———-

Chiếc xe hơi màu bạc chậm rãi tiến vào khuôn viên hoa lệ của tòa biệt thự núp bóng dưới rừng cây bạt ngàn.

“Tiểu thư, cô đã về!”

Người ra đón tiếp Âu Dương Vũ Tình lúc này là một cô bé với gương mặt ngây thơ, khóe mắt rút đi vài phần khờ khạo của đứa nhỏ mồ côi ngày đó. Hiện tại đã trổ mã thành tiểu cô nương xinh xân, không khỏi khiến ánh mắt nàng dịu đi.

“Tiểu Triệt, mẹ ta đâu?”

Tùy tiện đóng cửa xe lại, Âu Dương Vũ Tình hiếm hoi để lộ ra độ cong nhàn nhạt nơi đầu môi, ngữ khí nhu hòa lên tiếng hỏi thăm tin tức từ tiểu Triệt. Nếu không phải vì mẹ nàng độ nhiên phát sốt, có lẽ vĩnh viễn nàng cũng không nguyện ý trở về biệt thự xa hoa này.

Tiểu Triệt dẫn Âu Dương Vũ Tình lên lầu hai, tới căn phòng nhỏ của Âu Dương phu nhân đang dưỡng bệnh.

‘Tiểu thư, phu nhân không sao đâu!”

Chút trấn định của tiểu Triệt khiến cho tâm Âu Dương Vũ Tình vững vàng hơn rất nhiều. Đến tột cùng đã bao lâu không tương ngộ cùng mẹ, nàng hoàn toàn không nhớ rõ. Giờ đây căn phòng ngày xưa đã không còn bảo trì được độ ấm vốn có, ngón tay chạm lên tay nắm cửa vì thế mà nhiễm phải tia lạnh lẽo thương tâm.

Âu Dương gia tộc rốt cuộc cũng chỉ là chiến trận cho những kẻ háo danh vụ lợi, không có tính người, càng không có chỗ đứng cho nữ nhân ít tâm cơ như mẹ nàng.

“Mẹ, con về rồi…”

Nữ nhân trung niên nằm trên giường, hai gò má tiều tụy hẳn đi so với thân ảnh còn lưu lại trong kí ức Âu Dương Vũ Tình. Bất giác nàng nhíu mi, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường mẹ mình âm thầm quan sát.

Thời gian tựa hồ không thể cướp đi dung nhan tuyệt mỹ của bà mà ngược lại càng làm nó thêm lắng đọng điềm nhiên. Thấy nàng bước tới, bà nở một nụ cười hiền hòa xoa tóc con gái. Mới chỉ mấy năm xa cách, nữ nhân trẻ tuổi trước mắt bà đã không còn dáng vẻ nông nổi ngày xưa nữa rồi.

“Con về rồi sao?”

Thanh âm khàn đặc quẩn quanh tâm trí Âu Dương Vũ Tình, khiến khóe mắt nguyên bản vô tình với thế gian nổi lên tầng hồng hào chua xót.

Âu Dương Vũ Tình gật đầu, hai tay tìm đến tấm chăn dày đắp lại kĩ lưỡng cho mẹ mình. Luận thân phận mà nói, đối đãi của Âu Dương đương gia với mẹ nàng thậm chí còn tệ bạc hơn các tình nhân bên ngoài của ông ta. Nếu không phải vì con trai duy nhất đột nhiên qua đời, có lẽ nàng mãi mãi cũng không có diễm phúc thụ hưởng cơm no áo ấm như hôm nay.

Âu Dương Vũ Tình vốn dĩ là Hứa Vũ Tình. Lớn lên mà không biết mặt ba mình là ai, cuộc sống của mẹ con nàng vẫn cứ bình đạm trôi qua cho đến sinh nhật năm sáu tuổi. Người giàu tự xưng là Âu Dương tổng tài mang tất cả đồ đạc nhà nàng ném đi, dứt khoác đem hai người đến biệt thự xa hoa này, sau đó cấp cho nàng một cái họ hoàn toàn xa lạ. Âu Dương.

Âu Dương Vũ Tình là đứa con ngoài dã thú của Âu Dương đương gia, và cũng là đứa con duy nhất ông ta có. Vì thế nghiễm nhiên sau cái chết thương tâm của vợ cả và con trai lớn, mẹ con nàng liền có thêm thân phận cao quý hơn.

Bây giờ nghĩ lại nếu lúc đó dứt khoác không kí tên vào giấy đổi khai sinh, cũng chối bỏ thân phận tiểu thư cao quý thì mọi thứ có lẽ đã khác.

“Con gầy quá, ăn uống không tốt sao?”

Nhìn người phụ nữ trên giường, Âu Dương Vũ Tình không thể làm khác đi ngoài lắc đầu phủ nhận.

“Không có, chỉ là con cảm thấy lo lắng cho mẹ thôi.”

Đứa con gái ngốc nghếch của bà từ khi nào đã biết cách dối gạt mẹ mình. Nụ cười ngây thơ giờ đây đã không còn trọn vẹn, mà chính bà là người đem con gái trói buộc vào gia tộc này. Vậy lúc này bà có tư cách gì đi quở trách nó chứ?

“Tiểu thư, lão gia cho gọi người.”

Tiểu Triệt nhât định ngăn cản người hầu bên ngoài tiến vào, không muốn để kẻ phàm tục làm phiền đến không gian riêng của hai mẹ con ân nhân mình. Đợi thời gian chậm rãi trôi qua, nàng mới dám tiến lên báo cho tiểu thư biết.

Âu Dương Vũ Tình nghe được lập tức nhăn mi, hai tay nắm chặt mép chăn trở nên nhăn nhúm khó coi. Người đàn ông đó, cả đời nàng đều không muốn gặp.

“Tiểu Tình…”

Âu Dương phu nhân nhẹ nhàng an ủi mu bàn tay căng cứng, tựa hồ đang dùng tất cả khoan dung và nghị lực bà có để làm dịu đi tâm trạng Âu Dương Vũ Tình.

Nàng nhìn mẹ mình, bất giác đứng dậy hướng thẳng ra cửa phòng mất dạng.

“Tiểu Triệt, đi xem tiểu thư… Khụ… Khụ… Đừng để con bé hồ đồ.”

Mặc dù tiểu Triệt còn rất nhỏ, so với Âu Dương Vũ Tình thì nhỏ hơn 5 tuổi nhưng tâm hồn sau khi trải qua bi thương đã trưởng thành không ít. Vì vậy Âu Dương phu nhân mấy năm nay đều một mực bồi dưỡng tiểu Triệt với hi vọng cho con gái người đầy tớ đáng tin cậy.

“Dạ, thưa phu nhân!”

Tiểu Triệt hiểu ý, lập tức đuổi theo sau Âu Dương Vũ Tình. Lúc này bà mới vô lực ngã lên giường, hai mắt nhắm chặt cam chịu.

Thời điểm Âu Dương Vũ Tình đến thư phòng, Âu Dương lão gia đã ngồi chờ nàng được một lúc. Thấy nàng bước vào, ông đảo mắt tinh tường quan sát, sau đó rất nhanh thu lại đường nhìn.

“Về rồi sao?”

Thanh âm nghiêm nghị vang vọng khắp thư phòng, trong đó còn hàm chứa khắc nghiệt đã không còn tác dụng uy hϊếp. Âu Dương Vũ Tình thong thả ngồi lên sofa đối diện ông ta, dùng im lặng để đối đáp lại.

Âu Dương lão gia chậm rãi quan sát vẻ mặt vân đạm phong khinh của thiếu nữ kia, không khỏi ngạc nhiên về con gái mình. Rõ ràng mới mấy năm trước khi chuyện hôn lễ với Lý Tân Kỳ đại thiếu gia Lý thị bị áp lên, đứa nhỏ này không hề ngần ngại cật lực phản đối, thậm chí dù cho ông dùng đến kế sách ti hèn nhất là đóng băng tài khoản, nàng lại cao tay hơn khi chạy đến Khuất gia nương nhờ.

Mấy năm nay xem ra lăn lộn thương trường cũng có chút thành tựu, đương nhiên thành thục non nớt của nàng vẫn nhường lão ta một ánh mắt khác nhìn nàng.

“Lần này làm rất tốt, hôn lễ với Tư Đồ gia là bước ngoặt lớn cho xí nghiệp nhà ta.”

“Vâng.”

Âu Dương Vũ Tình cúi đầu làm ra vẻ cung kính, thực chất trong lòng không biết đã dùng bao nhiêu tức giận để nguyền rủa ông ta. Bất quá gia sản này, nàng không thể vụt mất, nếu không chắc chắn kế hoạch sẽ không thể thuận lợi tiến hành.

“Quyền thừa kế và các nguồn tài khoản ta đã thông, con từ nay nên ngoan ngoãn trở về làm Âu Dương tiểu thư đi. Tốt nhất… Đừng để ta đổi ý.”

Tia uy hϊếp rõ nét như vậy nàng khó mà phớt lờ. Mặc dù trong lòng có bao nhiêu bất phục thì này ra trên mặt vẫn là biểu tình quy phục tuyệt đối, Âu Dương Vũ Tình luôn là một diễn viên giỏi, nhất là sau biến cố năm đó, trường đời dạy cho nàng rất nhiều bất công và mánh khóe tồn tại.

Tư Đồ gia chẳng qua chỉ là bước đệm cho kế hoạch nhất cử lưỡng tiện của nàng mà thôi. Âu Dương Vũ Tình bây giờ đã không còn là cô gái của ngày xưa, ngây thơ đến đáng trách nữa.

Rời khỏi Âu Dương gia, Âu Dương Vũ Tình thả chậm tốc độ xe dọc theo bờ sông thanh mát. Gió vô tình thốc vào hai má nàng, mang đến cái se lạnh thấu xương thấu tủy.

Điện thoại đột nhiên vang lên âm báo nhắc nhở, nàng mới hoàn hồn trở về thực tại. Thấm thoát lại một năm nữa trôi qua, ước mơ nhỏ nhoi của nàng cũng ngày một xa vời.

Nhắc điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc, người bên kia rất nhanh đã nhấc máy trả lời.

“Tiểu Linh, ngày mai tôi không đến cùng cậu được…”

Khoảng lặng do Diệp Linh tạo ra thực sự dọa sợ Âu Dương Vũ Tình, nhưng nàng biết Diệp Linh đã mạnh mẽ ra sao trong mấy năm nay, tự nhiên lo lắng giảm đi phần nào.

“Ừ, tôi biết rồi.”

Diệp Linh đáp gọn gàng, sau đó nhường Âu Dương Vũ Tình thêm một phần bất an.

“Không được khóc, nhớ không?”

Dù chỉ một lần được hi vọng, nàng vẫn muốn thấy nụ cười của Diệp Linh, mãi mãi cũng là nụ cười của Diệp Linh, như ngày đó đã từng dưới cái nắng nhạt in hằn trên khoảng sân đầy hoài niệm.

P/s: Chương này giải thích lí do VT rời khỏi Âu Dương gia, bởi vì nàng không thật sự là người đáng ngưỡng mộ như bề ngoài. Mẹ con nàng được đón vào nhà cũng nhờ sự ra đi ngoài ý muốn của con trai ông ấy thôi.

Mỗi nhân vật đều có quá khứ, DL có, VT có, mà LG cũng sẽ có.

Còn ngày mai là ngày gì với DL? Chúng ta cùng chờ xem nhé! Chương tiếp theo đánh dấu bước chuyển biến tâm trạng mạnh mẽ của DL.