Chương 13: Trốn chạy

Hai chân vô lực của Khuất Lạc Giang theo tâm tình hỗn loạn của nàng khẩn trương trên sàn gỗ thượng hạng. Băng qua dãy người hầu còn đang hốt hoảng vì bộ dáng bề bộn của tiểu thư thì người kia đã mất dạng ở cửa.

Hung hăng mở cửa xe lao vào trong, tay Khuất Lạc Giang run rẩy tìm chìa khóa trong túi quần. Rõ ràng có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ bề mặt kim loại, nhưng trúc trắc mãi vẫn không thể lấy nó ra. Đáy mắt hàm chứa sợ hãi thỉnh thoảng sẽ đưa về phía cửa chính, chỉ sợ Diệp Linh sẽ đuổi tới. Mâu thuẫn ở chỗ, nàng hơn ai hết lại minh bạch một điều, Diệp Linh sẽ không.

Nhưng Khuất Lạc Giang thực sự không có cách nào lưu lại nơi này, ít nhất là lúc này. Bao nhiêu hình ảnh da^ʍ mị của mớ hỗn độn tràn về trong đầu nàng, chèn ép dây thần kinh làm cho toàn bộ dư âm lưu lại chỉ là sợ hãi và tê liệt. Mồ hôi tuôn ra như mưa, so với lúc nãy còn lợi hại hơn.

Ngực thở dốc phập phồng như kẻ thiếu dưỡng khí sắp gục ngã, cuối cùng nàng cũng lôi được chìa khóa xe ra tra vào ổ. Xe vừa khởi động đã không còn dấu vết ở khoảng sân rộng của biệt thự Khuất gia.

Khuất Lạc Giang trừng mắt nhìn đường lớn, tựa hồ chỉ cần chớp mắt một cái thì phòng tuyến kháng nghị cuối cùng của nàng cũng bị đánh bại. Từng nấc da thịt như bị kích điện không ngừng làm loạn, dường như một khắc cuồng hoan kia đã cướp đi toàn bộ trầm tĩnh của Khuất Lạc Giang.

Nơi tư mật ẩm ướt cứ theo mỗi lần nàng cử động tiết ra càng nhiều hơn. Khuất Lạc Giang khổ sở dừng xe trước cổng bệnh viện, càng không để tâm đến có đang chặn đường ai không liền phóng xuống xe lên phòng làm việc của mình.

Nàng muốn tắm! Nàng muốn tẩy sạch cái thứ dịch thể đáng chết tố cáo nàng kia!

Khuất Lạc Giang khóa chặt cửa lại, cấp thiết thoát y chạy vào phòng tắm vừa đủ lớn mở nước nóng ra. Thậm chí nội y bởi vì vội vã không kịp cởi hết mà nhiễm phải nước ướt nhẹp.

Tuy rằng Khuất Lạc Giang có những quy tắc rất nghiêm khắc về vệ sinh cá nhân, nhưng lúc này đã không còn là nàng của ngày thường nữa. Điên cuồng dùng sữa tắm chà xát tứ chi, nàng thầm nghĩ phải tắm thật nhiều lần mới có thể đem cảm giác va chạm với Diệp Linh tẩy sạch.

Càng chà xát, da thịt dù muốn phát rát vì dùng sức quá mức, thế nhưng một chút lửa cũng không giảm đi. Khuất Lạc Giang dứt khoác mở sang nước lạnh, lại càng ra sức đem sữa tắm đổ lên da thịt.

Tê dại hòa lẫn với đau đớn dần dần khiến tâm nàng khôi phục lại đôi chút thanh tỉnh, nhịp thở Khuất Lạc Giang đồng thời cũng được bình ổn lại.

Ngón tay Khuất Lạc Giang mang theo lượng lớn sữa tắm, lại phi thường ngơ ngẩn một lúc lâu với việc nàng sắp làm. Phút chốc toàn bộ phòng tắm chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, thủy chung rất lâu cũng không có động tĩnh gì.

Con ngươi sáng trong nay nhiễm phải tia bất lực rơi vào hư không, Khuất Lạc Giang bất động dưới vòi sen. Mặc cho nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống không chút ôn nhu, thế nhưng đó là thứ duy nhất cho nàng chút dũng khí đối diện với thực tại.

“Có cảm giác…”

Khuất Lạc Giang cắn chặt môi dưới, thẳng đến khi mùi máu tươi tràn vào khoang miệng mà chủ nhân vẫn duy trì lực đạo tương đồng.

“Có cảm giác… Mình có cảm giác với chị ta!!!!!!”

Hung hăng ném toàn bộ thứ có trên kệ xuống sàn, Khuất Lạc Giang hét lên thống khổ. Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bản thân khốn nạn và ngu đần đến như vậy! So với việc bị Diệp Linh cưỡng bức, Khuất Lạc Giang càng hận chính mình sinh ra cảm giác muốn đáp trả với người kia.

“Haha…”

Không cố kỵ bất kỳ loại đau đớn nào nữa, nàng đem đầu đập xuống sàn phòng tắm bật cười. Thanh âm trào phúng như đang mỉa mai chính mình đã thế nào tồi tệ! Khuất Lạc Giang cười lớn, hai vai đều muốn run rẩy phập phồng dữ dội.

Rõ ràng là đang cười, không hiểu sao hai khóe mặt lại cay xè như thế. Phải rồi! Cười đến chảy nước mắt?

Hành động của nàng đúng là khiến người khác chê cười. Đừng nói đến Diệp Linh, ngay chính bản thân nàng đã cảm thấy phi thường đốn mạt. Một khắc khi Diệp Linh ôm chặt lấy thân thể mềm mại này, Khuất Lạc Giang đã thầm nghĩ giao tất cả cho nàng ta…

“Chết tiệt…”

Vỡ òa trong tiếng khóc và tiếng cười đan lấy nhau, quấn quít cùng tia khổ sở vây lấy người ôm chặt cơ thể quỳ dưới vòi sen…

Một tuần trôi qua, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện ở bệnh viện ra thì không một ai thấy bóng dáng Khuất Lạc Giang nữa. Gọi điện thoại duy nhất cho Khuất phu nhân thông báo thời gian tới có chút bận rộn, Khuất Lạc Giang liền bốc hơi khỏi nhân gian.

Ngồi tựa vào bệ cửa sổ phòng làm việc, Khuất Lạc Giang lại lần nữa xuất thần. Dường như có cái gì đó mãnh liệt trỗi dậy trong nhân sinh vốn dĩ chán chường của nàng, khiến cho nàng sợ hãi khó xử. Tiếp nhận tuyệt nhiên bị loại bỏ, nhưng duy trì khoảng cách như thế này cũng không phải cách.

Bảy ngày thì có thể không trở về, thậm chí là nửa năm như chuyến công tác ở Đức, nhưng tính dài lâu lại không phải thượng sách. Có những thứ mặc dù chúng ta có muốn hay không nó đều trôi qua không phẳng lặng. Con người, nguyên lai vĩnh viễn cũng không làm chủ được toàn bộ cỗ cơ thể của họ, bao gồm cả tâm trí và trái tim.

Tiếng thở dài không thể nghe thấy buông ra như thói quen, Khuất Lạc Giang nheo mắt nhìn về phía chân trời, nơi nguồn sáng ấm áp sắp bị vùi lấp dưới biên giới cắt ngang.

Khuất Lạc Giang đạm mạc ủ ấm cơ thể với tầng tầng lớp lớp quần áo. Có lẽ bóng ma tâm lí khiến nàng có chút bài trừ quần áo hở hang.

Cốc… Cốc…

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ngay lúc nàng đang khoác vào kiện áo khoác cuối cùng, Khuất Lạc Giang hướng phía cửa do dự một lúc lâu, sau đó mới thận trọng hô lên.

“Mời vào.”

“Ai ya, em tính chơi trò trốn tìm với mọi người sao?”

Âu Dương Vũ Tình với âu phục đơn giản xuất hiện sau cánh cửa gỗ có bảng tên Khuất Lạc Giang. Ngũ quan thanh tú ẩn chút trách cứ, trực tiếp đem cửa đóng lại tiến vào trong.

“Tiểu Giang, em đang chơi cái gì thế? Vì sao không về nhà?”

Tuy thanh âm Âu Dương Vũ Tình đã bị rút bớt đi ngữ khí trêu đùa, thế nhưng đối với cảnh giác dâng cao cực độ của Khuất Lạc Giang, nàng không thể tránh khỏi đón nhận tia hồ nghi từ phía đối phương. Khuất Lạc Giang không trả lời, thủy chung từ đầu đến cuối đều một mực dán mắt lên từng thay đổi trên gương mặt Âu Dương Vũ Tình.

“Em vì sao lại dùng ánh mắt nghi ngờ đó nhìn tôi vậy? Tôi đâu có bao dưỡng tiểu tình nhân ở ngoài…”

Đáp lại vẫn là trầm mặc. Âu Dương Vũ Tình thật muốn dở khóc dở cười, liền hung hăng bước đến giơ trảo thủ lên béo má Khuất Lạc Giang. Một lần nữa bị tránh né khiến Âu Dương Vũ Tình thật sự tự ái. Nàng bĩu môi ủy khuất, hướng Khuất Lạc Giang ném một cái nhìn oán hận.

“Uổng công tôi vừa tan tầm đã chạy đến đây đón em, lại bị lạnh nhạt như thế! Em nói đi, có phải em không còn xem tôi là người thương không?”

“Chị đến làm gì?”

Sở dĩ Khuất Lạc Giang cảnh giác cao như vậy cũng vì nhiều nguyên nhân. Không phải nàng nghi ngờ Âu Dương Vũ Tình, nhưng dù sao nàng ta cũng là bạn rất thân với Diệp Linh. Làm sao có thể khẳng định không phải do một tay chị ta chỉ điểm đến đây xem nàng tiều tụy ra sao?

“Tôi không được tìm em sao?”

“Về đi, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với chị nữa.”

Quả nhiên sinh khí, Âu Dương Vũ Tình cũng được liệt vào dạng ngạo kiều bậc nhất, liền hung hăng dẫm lên chân Khuất Lạc Giang ly khai.

“Em nhớ hôm nay đã tổn thương tôi thế nào!”

Phải nói trình độ diễn xuất của Âu Dương Vũ Tình là tốt vô cùng. Cư nhiên quay đầu liền có thể làm hai mắt ươn ướt, nhìn như thực sự muốn khóc đến nơi. Nếu dùng mỹ nhân kế không lay động được tảng đá bốc hỏa kia, Âu Dương Vũ Tình chỉ còn cách dùng đến hạ sách “nước mắt tiên nữ” này.

Không đến hai phút sau, cổ tay Âu Dương Vũ Tình liền bị nắm chặt. Mà nàng lại phi thường phối hợp quay đầu, làm cho hai giọt nước mắt theo đó lã chã trên má.

“Buông tay tôi ra.”

“Chị Vũ Tình…”

Khuất Lạc Giang chau mày kéo Âu Dương Vũ Tình trở về, không để nàng ta ly khai nữa. Dù biết rõ người kia chỉ đang đóng kịch nhưng vẫn không có cách nào bỏ mặc nàng ta. Bởi vì Âu Dương Vũ Tình là người bạn đầu tiên nàng có.

“Tôi sẽ không cầu tình em nữa… Lần sau cũng không dám vì nhớ nhung đến đây! Làm phiền Khuất tiểu thư rồi.”

Vươn tay nắm lấy hai cổ tay người kia, Khuất Lạc Giang ôn nhu nhận lỗi về chính mình.

“Đều tại tôi. Tôi mời chị ăn cơm được không?”

Dỗ dành luôn không phải là thế mạnh của Khuất Lạc Giang, nhưng bản chất là con người biết học hỏi, nàng liền tự học cách thích nghi với thói kiêu ngạo của Âu Dương Vũ Tình. Mà người bị khống chế mới đó còn ủy khuất nay đã thỏa hiệp vểnh môi.

“Tôi muốn ăn món Tây.”

P/s: Thật ra Khuất Lạc Giang thích Diệp Linh là để ở trong lòng, dù sao từ nhỏ cũng là con ngoan, hơn nữa anh trai cũng rất yêu thương nữa. Giang coi việc này như gián tiếp(trực tiếp) làm chuyện có lỗi với Khuất Dĩ Phong vậy. Cho nên theo bản năng chạy trốn.