Chương 19: Hiện tại (8)
Kỷ Niệm Hi cảm thấy sâu thẳm trong nội tâm cô vẫn luôn ẩn chứa những tế bào ức hϊếp người khác. Cô tự biết bản thân đang lâm vào tình cảnh ăn nhờ ở đậu kẻ khác, cô không dám xung đột trực diện với Kỷ Thành Minh. Nhưng cô không ngờ hậu quả mà cô đạt được sẽ là như vậy, cô cứ tưởng nếu cô cứ giữ im lặng thì anh ta sẽ cảm thấy thành công. Nhìn cái nhíu mày của anh trước khi rời đi, cô thay đổi suy nghĩ trong nháy mắt, có lẽ sự im lặng của cô trong mắt người khác là thái độ không thèm để ý, đúng là một biểu hiện tốt mà.
Cô bĩu môi. Cho đến ngày hôm sau, cô mới biết được Lục Kỳ Hiên đã bị đưa về Nam Thành. Thế nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, người thanh niên đó nhìn qua thì tuấn tú bất phàm, gia thế cũng không chê vào đâu được. Nhưng nói thật, một người như vậy, khó có thể tưởng tượng anh ta sẽ có thể duy trì hứng thứ với một ai đó trong một thời gian dài. Huống chi, cô cảm thấy tình cảm của Lục Kỳ Hiên dành cho cô có phần hơi thái quá.
Cô vẫn không thèm nhìn Kỷ Thành Minh, cô cảm thấy hơi hoảng, cô đến đây lâu như vậy, anh không hề có bất kỳ hành động nào, khiến người ta không khỏi bất an.
Trong những ngày này, nếu như để viết nhật ký, có lẽ điều cần ghi lại nhất là có rất nhiều bác sĩ khoác áo trắng đến đây, mang theo rất nhiều dụng cụ tiên tiến, để kiểm tra sức khỏe cô, khiến trong một thời gian dài cô bị người ta tùy tiện động chân động tay lên cơ thể, thật khiến cô liên tưởng đến bản thân như một vật thí nghiệm, bây giờ cô chỉ có tư cách để chờ người ta tiến hành xét nghiệm. Được rồi, tất cả chỉ là do cô tưởng tượng linh tinh, là do chính bản thân cô không chịu nghĩ tốt về Kỷ Thành Minh.
Thật kỳ lạ, anh ta đã cứu mạng cô, nhưng ấn tượng của cô đối với anh ta luôn chỉ dừng lại ở vị trí vị hôn phu của Hướng Tư Gia, cùng với hình ảnh năm đó anh ta khiến cô té ngã trên mặt đất.
Lúc đó, cô cảm thấy rất đau, nhưng cô vẫn cố gắng che giấu sự ấm ức trong lòng. Lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Kỷ Thành Minh, suy nghĩ trong đầu của cô rất xấu xa, nếu có thể, cô muốn đập thẳng vào mặt anh ta, nhưng có vẻ đó là một khả năng rất khó để thực hiện.
Cô cảm thấy nhàm chán, cứ ngồi trong biệt thự ngây ngốc nhìn Kỷ Trừng Tâm lại càng nhàm chán, hai cô chỉ có thể suốt ngày nhìn nhau.
- Nếu không, chúng ta đi dạo phố đi?
Kỷ Trừng Tâm không hề tiết lộ rằng cô cũng chẳng biết đường phố ở đây, hơn nữa anh trai cô cũng không cho phép cô tùy tiện ra ngoài.
Ánh mắt Kỷ Niệm Hi đồng thời phát sáng. Đã rất lâu cô chưa được ra ngoài, nhìn ngắm phố xá xem đã thay đổi như thế nào cũng rất hay, hít thở một chút không khí bên ngoài, đối phương là em gái anh ta, hẳn sẽ không sao đâu nhỉ.
- Được thôi.
Nếu cô mà biết Kỷ Trừng Tâm tính toán chắc chắn Kỷ Thành Minh sẽ nổi giận lôi đình và đuổi cô ra ngoài, không biết cô có còn vui vẻ như vậy được không.
- Em không quay lại trường học à?
Cô tự nhận thấy cần phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Kỷ Trừng Tâm, sau này sẽ rất có lợi cho sự tồn tại của cô ở biệt thự này.
- Không cần , không sao hết.
Kỷ Trừng Tâm cảm thấy quá trình sinh trưởng của mình vô cùng may mắn, cha mẹ áp dụng hình thức giáo dục gọi là “chăn dê” với hai anh em cô. Cô từng trốn học, bị lãnh đạo nhà trường gọi điện về nhà, kết quả là sau này cô muốn trốn học thế nào cũng được, giáo viên cũng trực tiếp bỏ qua không điểm danh đến tên cô.
Hai cô cùng đến trung tâm thương mại dựa theo trí nhớ về phương hướng của Kỷ Niệm Hi.
Thế nhưng tất nhiên Kỷ Trừng Tâm không đưa cô đi dạo phố đơn giản như vậy.
- Đúng rồi, chị Niệm Hi, chị quen anh trai em như thế nào?
Cô nhìn lại Kỷ Trừng Tâm, cô gái này có cái tính cực kỳ bà tám nhé:
- Chị gặp anh ấy từ rất lâu rồi.
Kỷ Trừng Tâm chớp chớp mi, có vẻ nghi ngờ:
- Ngày trước á?
Cô tốt bụng giải thích:
- Chị là bạn cùng lớp với Hướng Tư Gia, vô tình anh trai em đã cứu chị, cho nên chị tạm thời ở nhờ nhà anh em.
Kỷ Trừng Tâm hiển nhiên là bị đả kích không nhẹ. Cô lại vờ như không biết gì hết. Thật ra cô cố ý, để Kỷ Trừng Tâm không cần tiếp tục suy diễn linh tinh về mối quan hệ của cô và Kỷ Thành Minh. Chỉ cần một giây nghĩ đến bản thân sẽ có quan hệ mờ ám với Kỷ Thành Minh, cô đã thấy phát điên rồi.
- Nhưng….
Kỷ Trừng Tâm dĩ nhiên đã bị dao động:
- Chị là người con gái đầu tiên anh trai em đưa về nhà đấy.
Bởi vậy, cô nhất định là trường hợp đặc thù rồi.
- Em… không phải cũng là con gái à?
Kỷ Niệm Hi không hề nghiêm chỉnh thảo luận về Kỷ Thành Minh.
Kỷ Trừng Tâm lắc đầu :
- Chị cố ý nhé.
- Được rồi được rồi, không phải đi mua quần áo à? Em đi thử đồ đi.
Kỷ Niệm Hi đưa một bộ quần áo cho Kỷ Trừng Tâm thử.
Cô ngồi chờ ở bên ngoài, trên tay cầm một quyển tạp chí. Cô không hề cố ý, chỉ là trong cửa hàng bày rất nhiều quần áo bao quanh, nên khó có thể nhìn thấy khách từ cầu thang đi lên.
Cô chỉ lơ đãng liếc qua, nhưng ánh mắt lại không thể dời khỏi đó.
Tay cô xiết mạnh quyển tạp chí, một trang giấy bị xé mất một nửa.
Đầu cô không khỏi tự hỏi, suy nghĩ nhanh chóng bay về bên đó.
Giang Thừa Dự, là anh, chính là anh.
Em đã trở về, em đã về rồi đây.
Hóa ra em vẫn luôn hoài nghi về anh, trong nháy mắt được nhìn thấy anh, em mới nhận ra rằng, em chỉ cần có anh.
Tất cả những thứ khác, em không thèm để ý.
Bước chân của cô, mỗi lúc một nhanh.
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, là đến được với anh rồi.
- Thừa…
Những lời nói trong cổ họng cô chưa kịp vang lên.
Người con trai cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đang đứng ngay trên thang máy, lập tức có một cô gái mặc váy hồng chạy về phía anh, nhào vào lòng anh.
Thế giới trong phút giây này, lập tức trở nên yên lặng.
Biết bao nhiêu người qua lại, dường như đều trở nên mờ nhạt, đều biến thành trong suốt.
Chỉ có một đôi tình nhân vô cùng bắt mắt đứng sừng sững ở đây.
Còn cô, cô cũng không là gì hết, cô cũng chỉ là bối cảnh xung quanh.
Kỷ Thành Minh nói rằng: bốn năm, là đủ cho một người đàn ông thay lòng đổi dạ.
Cô xoa nhẹ bờ môi, cô muốn khóc, nếu cô có thể khóc thì tốt biết bao.
Cô nhìn thấy khuôn mặt của người con gái đó thật rõ ràng, đó là Mông Tuyết, vị hôn thê của anh, là người phụ nữ anh sắp kết hôn.
- Chị Niệm Hi?
Kỷ Trừng Tâm gọi cô:
- Chị sao vậy?
Cô quay lại, cười cười, không biết có phải vì nụ cười của cô quá xấu hay không, sắc mặt Kỷ Trừng tâm hơi kỳ quái:
- Chị không sao.
Cô muốn đi về.
Kỷ Trừng Tâm nghi ngờ nhìn đôi tình nhân bắt mắt, hẳn muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Kỷ Trừng Tâm bĩu môi.
- Chị Niệm Hi, có phải chị cũng thấy Giang Thừa Dự rất đẹp trai không?
Vừa nghe nhắc đến tên anh, trái tim cô lập tức run lên. Cô cắn môi, trái tim cô đau đớn như bị ai nhào nặn, nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh cô khôi phục lại trạng thái bình thường.
Kỷ Trừng Tâm không nghe thấy cô trả lời, nên nhìn cô;
- Chị Niệm Hi?
- Gì cơ?
- Vừa rồi chị có nhìn thấy Giang Thừa Dự không?
Có thể đừng nhắc đến cái tên này được không?
- Có chuyện gì? Để chị xem nào.
Kỷ Trừng Tâm cau mày, cô rõ ràng nhìn thấy Kỷ Niệm Hi chay về phía bên này, dáng vẻ rất vội vã, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh thục nữ thông thường của cô ấy.
- Giang Thừa Dự đúng là rất đẹp trai.
Kỷ Trừng Tâm nhếch miệng.
- Hơn nữa còn rất nhiều tiền.
Cô im lặng rất lâu:
- Trừng Tâm, em muốn nói gì?
- Em nghĩ, Giang Thừa Dự cũng rất vĩ đại, nhưng anh trai em cũng không hề thua kém.
Trong lòng Kỷ Trừng Tâm chỉ muốn ca ngợi ông anh trai cô một chút.
- Hơn nữa, tên tuổi của Giang Thừa Dự cũng không tốt bằng, nhất là trên phương diện phu nữ, cứ nhìn xem, anh trai em rất chung tình, chỉ luôn có một người duy nhất là chị Hướng Tư Gia. Chị là bạn cùng lớp với chị ấy, chắc chị cũng biết đến tình cảm của họ, chị không thấy cảm động sao?
Cô thấy hơi mệt, ngay cả rơi nước mắt cô cũng không thể nữa.
- Chị và chị Tư Gia của em là bạn học, nhưng bọn chị không thân lắm, nên chị không hề biết tình cảm của chị Tư Gia của em và anh trai em như thế nào hết.
Cô mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi nữa, chuyện tình cảm của người khác, bất kể đó là chuyện gì, cô đều không thể quản nổi đâu.
Cô rất hi vọng, có thể tìm được một nơi thật hoang vu, khóc một trận thật sảng khoái.
Khi xem TV, đến đoạn nhân vật phụ mang theo mối tình đơn phương nhìn theo hai nhân vật chính đang ôm ấp ngọt ngào, cô cảm thấy chẳng có gì. Sau này lớn lên, khi xem đến tình tiết này, cô cảm thấy thật cẩu huyết, nếu mà xuất hiện trong cuộc sống, sẽ khiến người ta ói máu mất.
Cuộc sống và tiểu thuyết luôn luôn khác nhau.
Kỷ Trừng Tâm muốn nói gì thêm, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, lại không sao nói lên lời.
Ra khỏi trung tâm thương mại, lái xe đã chờ từ lúc nào.
Các cô đều cảm thấy sửng sốt, sau đó nhanh chóng kết luận, hẳn Kỷ Thành Minh đã trở về biệt thự.
Vừa xuống xe, Kỷ Trừng Tâm đã cúi đầu, xem ra cô nàng cũng biết sợ Kỷ Thành Minh thuyết giáo. Cô liếc nhìn Kỷ Niệm Hi, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Kỷ Thành Minh không cho phép Kỷ Trừng Tâm ra ngoài là vì một nguyên nhân, hồi cô còn bé đã từng bị bắt cóc, sau đó mọi người trong nhà cô rất sợ cho cô ra ngoài, cô có giở trò trong trường học thì cũng không dám đi quá xa, mà chỉ loanh quanh trong phạm vi trường học.
Vào đến phòng khách, quả nhiên Kỷ Thành Minh đã ngồi trên sofa, liếc nhìn cô một cái, nhưng vẫn tỏ ra không có thái độ như trước.
Kỷ Trừng Tâm biết chính mình mắc lỗi, cúi đầu không dám nói.
Kỷ Thành Minh nhân từ cho phép Kỷ Trừng Tâm tự đi lên gác.
Chính Kỷ Niệm Hi lại không muốn về phòng, hiện tại trong lòng cô đang có một ngọn lửa âm ỉ cháy, cô thật hối hận, vì đã dừng chân đứng lại, đáng nhẽ cô nên đi lên, cô không nên nổi nóng, cô không được cáu giận, cô phải thật bình tĩnh trò chuyện với người đàn ông đó rằng: “Em đã về rồi.”
Để xem Giang Thừa Dự có thái độ như thế nào.
Bây giờ cô lại cảm thấy ấm ức khó chịu, không cách nào giải tỏa.
Kỷ Thành Minh châm một điếu thuốc, nhìn cô:
- Gặp anh người yêu, cảm thấy thế nào?
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, không còn gì để nói.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tin tôi đi, những điều tôi biết, so với sự tưởng tượng của cô thì lớn hơn rất nhiều.
Anh cười hờ hững, như vẫn luôn thấy cô như vậy. Tay cô xiết thật chặt, sự ấm ức trong lòng không ngừng bốc lên ngung ngụt, không ngừng lao về phía trước.