Tháng mười.
Tiết trời phương bắc thê lương, trên nhánh ngô đồng khô khốc rơi rụng tầng tầng lá vàng, tùng sinh trầm trầm tiếng gọi vang vọng căn viện cũ nát điêu tàn cùng khoảng sân rộng trải dài cỏ dại sang đông héo úa.
Triệu Tử Đoạn hướng mắt trông ra hoàng hôn, bóng tối âm lãnh dần dần che kín thiên địa, y choàng sơ sài áo lông, với tay tự châm sáng dạ đăng trên đoạn hành lang trước viện, mặc kệ đông phong buốt giá quất ngang thân thể.
Bản thân đã phải trải qua lạnh lẽo nơi Cấm Thành cô độc này bao nhiêu năm, y chẳng thể nào nhớ rõ. Ký ức mơ hồ duy nhất còn sót lại chính là Mạt Quốc đại bại, khiến Hoàng tử như y phải cúi đầu đến Đại Quốc trở thành nhân chí. Khi đó y vẫn là một tiểu hài tử, rất nhanh liền có thể thích nghi.
Mười mấy năm giữa xa hoa cung đình nạm vàng dát ngọc, y vẫn cô độc và vô vị.
Triệu Tử Đoạn vén tay áo để lộ làn da trong suốt tựa sứ mỏng phơn phớt gân xanh, y hơi mím đôi môi đỏ, cố gắng treo chiếc đèn l*иg đang lay lắt, rất lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống hành lang, hít thở sương khí rét mướt, tay ôm thất huyền cầm.
Y chậm rãi tấu!
Vụn tuyết lất phất rơi!
Bên ngoài nguyệt môn, cách tầng tầng lớp lớp huyết mai thẫm đỏ tựa huyết tinh, Hoàn Nhan Viên Hạo bình đạm che ô giấy dầu đã ngả màu, lặng lẽ lắng nghe khúc cầm thấm đẫm u sầu. Hắn kiên nhẫn đứng nơi đó đã ba năm, dù rằng người bên trong không hề hay biết.
Rất khuya, tiếng đàn hoàn toàn im ắng, Hoàn Nhan Viên Hạo mới hồi cung, hắn lưu luyến xoay lưng đi, chưa từng quay đầu nhìn lại, cũng không bao giờ biết rằng có một huyết y nam tử mỗi ngày đều ôm đàn khuất sau nguyệt môn trong theo bóng dáng hắn.
Triệu Tử Đoạn không rõ người mỗi đêm đến trước Tiêu Dao điện chôn chân là ai. Thường ngày y cùng cung nhân không hề giao thiệp, nơi này ngoại trừ một hoạn quan đều đặn ba bữa đưa thức ăn đến, cũng chẳng có kẻ hầu người hạ.
Tháng mười một, tuyết rơi ảm đạm, trắng xóa đất trời.
Hoàn Nhan Viên Hạo bạch y thanh nhuận thêu hoàng hạc nơi ống tay tản bộ nhàn nhã Cấm Thành thuận tiện công vụ kiểm tra Cấm vệ quân, khi đi qua liên hoa hồ vốn đã bỏ hoang từ lâu, liền nghe thấy thanh thúy lưỡi kiếm lướt ngang không khí xa xa, hắn phóng tầm mắt, bất thần trầm mặc phượng mâu.
Cách mặt nước rộng đã đóng băng mỏng linh lung phản chiếu ánh sáng, Triệu Tử Đoạn huyết y phiêu dật, huyền phát loạn bay, tay nắm trường kiếm điêu luyện thi triển chiêu thức.
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, môi mỏng kiêu bạc nhếch lên, tô điểm sinh khí gương mặt hoàn mỹ như tạc:
-
Thật đẹp!Y đúng là rất đẹp, có thể khiến ánh mắt hắn say mê thăm thẳm đến mơ hồ. Nhưng nếu để y nghe được lời này từ miệng một nam tử như hắn, tư tâm y chắc chắn sẽ nổi lên hàn khí, lập tức khinh bạc quay đi.
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào gốc liễu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy y, cũng chính là khi y múa một bài kiếm giữa hồng mai cuối năm như thế này. Dung mạo tuyệt sắc bán nam bán nữ cùng dấu chu sa giữa hàng mày yêu mị đến mê người kia khắc sâu vào đáy lòng hắn. Trước khi gặp y, loại chuyện đoạn tụ hắn chưa từng nghĩ qua, sau khi gặp y, hắn chỉ còn biết phải bằng mọi cách có được y.
Triệu Tử Đoạn vung kiếm đối chỉ vào gốc tùng, nội lực thoát ra khiến băng giá đọng trên nhành cây rơi rụng bụi mờ, huyết y bần bật nổi giữa sắc trắng họa nên cảnh tượng kinh diễm đến tận cùng.
Sức khỏe y về cuối đông vốn đã không tốt, hiện tại vì dùng lực quá nhiều, nguyên khí hao tổn, Triệu Tử Đoạn đột ngột thấy đầu đau nhức, khiến y hít thở không thông, chân lảo đảo, mắt mờ dần...