Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Quản Ai

Chương 2

« Chương Trước
Edit & Beta: 🍀Ella🍀

~~~~~~~~~~~~

05.

Cái nón của Tề Quang cuối cùng vẫn bị mấy nam sinh hợp lực cởi xuống, bọn họ thấy Tề Quang bị cạo sạch tóc, lập tức cười phá lên, tiếng cười kinh thiên động địa như thể muốn lật tung nóc phòng học.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, đây là tạo hình của tội phạm lao động nào vậy?"

"Ha ha ha ha ha ha ha, cậu còn chưa nhuộm lại tóc thì đã bị cạo sạch hả, bây giờ tóc cậu vẫn còn màu đỏ đó."

...

Nghe thấy tiếng cười trương dương của mấy nam sinh, Tề Quang nhớ đến Trần Chính Tắc.

Anh đứng trong nhà WC nam, rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, cũng không chê cười đầu tóc của cậu.

Mỗi ngày Trần Chính Tắc đều sẽ kiểm tra bề ngoài của các bạn học sinh. Tay áo đeo phù hiệu màu đỏ, mặt vô biểu tình cầm sổ trừ điểm đi kiểm tra từng lớp.

Nếu nữ sinh trong lớp xõa tóc, hoặc xoắn quần lên một chút.

Thì Trần Chính Tắc sẽ không chút lưu tình chỉ ra, sau đó trừ điểm.

Tề Quang nghĩ: Cậu ấy đúng là quái dị, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Đến tận bây giờ Tề Quang chưa từng cảm thấy cậu thân thiết với Trần Chính Tắc, thậm chí cũng không thể coi là quen biết, cho dù hai người bọn họ gặp nhau mỗi ngày.

Buổi sáng, Trần Chính Tắc là đồng hồ báo thức phiên bản người của cậu, ra cửa vào đúng 6:30.

Sau đó, khi cậu đang ở trong lớp sẽ nhìn thấy Trần Chính Tắc đi ngang qua lớp cậu, thỉnh thoảng sẽ đi vào lớp hỏi tên, trừ điểm.

Đến lúc tan học cậu và Trần Chính Tắc cùng nhau về nhà, nhưng Trần Chính Tắc lúc nào cũng đi nhanh hơn cậu, luôn đi trước mặt cậu, cậu chỉ nhìn bóng lưng của Trần Chính Tắc mà thôi.

Buổi tối, lúc cậu nằm trong phòng chơi game, thì Trần Chính Tắc đang ngồi học bài trước bàn, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Trần Chính Tắc thông qua cửa sổ, đúng vào 11 giờ sẽ tắt đèn.

Cuộc sống của Trần Chính Tắc rất khắt khe và tẻ nhạt.

Trái ngược hoàn toàn với cậu.

Làm sao bọn họ có thể biết nhau được chứ?

06.

Lớp 12 năm ấy, Tề Quang nhận ra số lần cãi nhau của ba mẹ ngày càng tăng lên.

Cậu đi vào chung cư, đứng trước cửa sổ của nhà cậu, có thể nghe thấy giọng nói cuồng loạn của mẹ.

"Tề Kiến Quân! Tôi nói cho ông biết, bỏ qua được thì cứ bỏ qua! Nếu không thì ly dị!"

Sau đó là tiếng mắng chửi của ba.

"Không bỏ qua được, nếu không bỏ qua được thì ly dị!"

"Ly dị thì ly dị, ai sợ ai? Ông cho rằng tôi không biết ông có người khác ở bên ngoài hả?!"

"Tôi có người khác ở bên ngoài! Bà có biết xấu hổ khi nói tôi không? Là ai đi ra ngoài đên 11 giờ mới về nhà hả?"

"Đó là tôi đi chơi cùng bạn của mình!!"

...

Tề Quang đứng ở ngoài cửa, không muốn bước vào nhà.

Cậu nhìn thấy trước cửa sổ phòng Trần Chính Tắc lấp ló bóng người.

Cậu nghĩ, chắc là Trần Chính Tắc đã nghe thấy.

Cũng đúng, tiếng cãi nhau to như vậy, một nửa khu chung cư đều nghe thấy.

Nhưng bóng người của Trần Chính Tắc nhanh chóng biến mất, chắc là sợ cậu nhìn thấy anh, sợ cậu xấu hổ.

Tề Quang bất đắc dĩ thở dài, lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.

Những mảnh vỡ thủy tinh nằm trên sàn phòng khách, là ly thủy tinh bị đập vỡ trong lúc hai người cãi nhau.

Mẹ Tề không lên tiếng, đi vào nhà bếp.

Mà ba Tề, xoay người đi vào phòng ngủ của bọn họ, cửa phòng đóng sầm lại.

"Ông còn dám đập cửa? Đập cho tôi nghe sao? Đập đi! Ông cứ đập đi! Có giỏi thì đập hết cửa của cái nhà này đi!" Tiếng chửi của mẹ Tề lại phát ra từ trong nhà bếp.

Tề Quang cảm thấy có chút buồn phiền, chịu đựng dọn dẹp thủy tinh trên sàn.

"Ăn cơm." Mẹ Tề đập chén xuống bàn.

Tề Quang thấy hơi ồn ào, chói tai.

"Không ăn chờ tao đút cơm cho mày hả?!" Mẹ Tề thấy Tề Quang ngồi ngẩn người trên bàn cơm, không nhịn được nói cậu.

Tề Quang không cãi lại, chỉ im lặng ngồi xuống, ăn cơm trong chén.

Mẹ Tề cũng ngồi xuống ăn cơm, còn la to về phía phòng ngủ: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì không ăn! Dù sao cũng không thể để người ta chết đói, người ta ăn rồi mới có sức đi!"

Ba Tề chợt mở cửa ra, "Dù sao cũng không phải làm cho tôi ăn, tôi ăn làm gì chứ!"

Sau đó mở cửa nhà, đóng sầm cửa rồi rời đi.

Mẹ Tề ngồi trước bàn ăn, "Có giỏi thì đi luôn đi đừng có về đây nữa!"

Tề Quang ăn cơm xong lập tức trốn vào phòng của mình.

Nhà Trần Chính Tắc đối diện đã sáng lên với ánh đèn màu vàng ấm áp.

Khi ấy Tề Quang có chút hâm mộ Trần Chính Tắc, bởi vì anh chỉ có mẹ, trong nhà sẽ không có người gây gổ.

Khoảng hơn 11 giờ đêm, trong nhà lại vang lên tiếng cãi nhau.

Tề Quang nằm trên giường, vặn âm thanh của MP3 lên hết cỡ, mang tai nghe hy vọng có thể ngăn cản những âm thanh khiến cậu phiền lòng.

Nhưng có vẻ vô ích.

Tiếng đập đồ, tiếng cãi nhau, tiếng hét đan xen lẫn nhau.

Tề Quang đột nhiên cảm nhận được ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào.

Cậu ngồi dậy, bật chiếc đèn trước cửa sổ phòng Trần Chính Tắc, loáng thoáng nhìn thấy bóng người của Trần Chính Tắc đang đi tới đi lui trong phòng.

Cậu nghĩ, 11 giờ đúng lúc Trần Chính Tắc đang tắt đèn đi ngủ thì bị tiếng cãi nhau làm ồn.

Có người trên lầu mắng một câu: "Đêm hôm khuya khoắt mà nhà nào còn không ngủ?! Cãi cái gì?! Có để cho người ta ngủ không hả?!"

Nhưng hình như âm thanh trong nhà không hề có xu hướng giảm xuống.

Bởi vì Trần Chính Tắc bật đèn, nên Tề Quang nhìn thấy Trần Chính Tắc đang đứng trước cửa sổ, Trần Chính Tắc giống như đang nhìn phòng của cậu.

Tề Quang đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cậu mở cửa phòng, hét lên với người người đang cãi vã: "Nếu hai người muốn ly hôn thì mau ly hôn đi, ở đây cãi nhau làm gì?!"

Ba Tề và mẹ Tề đứng trong phòng khách có hơi khϊếp sợ, há miệng, cuối cùng vẫn không nói câu nào.

Tề Quang xoay người vào phòng.

Trần Chính Tắc vẫn còn đứng trước cửa sổ.

Căn nhà trở về yên tĩnh.

Sau 2 3 phút, Tề Quang thấy Trần Chính Tắc rời khỏi chỗ cửa sổ, tắt đèn đi ngủ.

Cậu dừng tiếng hát ồn ào trong MP3, cũng nặng nề thϊếp đi.

07.

Không biết có phải do tối hôm đó cậu nổi điên lên có hiệu quả hay không, ba Tề và mẹ Tề tạm thời đình chính, tan học về nhà cũng không nghe thấy tiếng cãi nhau của ba Tề và mẹ Tề nữa.

Chỉ là thời gian ba Tề ở nhà rất ngắn, thường xuyên không về nhà, mẹ Tề cũng không vui vẻ mấy.

Lỗ Tấn(*) tiên sinh từng nói: "Nếu không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặng."

(*) Lỗ Tấn: Lỗ Tấn là bút hiệu của một văn sĩ Trung Hoa. Ông là một trí thức cánh tả nổi tiếng có ảnh hưởng lớn đến văn học Trung Quốc đương thời cũng như sau này. ( theo Wikipedia)

Ba Tề và mẹ Tề chính là đang bùng nổ trong im lặng.

Lúc Tề Quang về nhà trong chiều hôm đó, ba Tề và mẹ Tề đang tranh cãi kịch liệt trong nhà.

Ba Tề mang theo vali, đứng trước cửa nhà.

"Không phải bà muốn tôi đi à? Vậy tôi đi ngay! Bà thích làm gì thì làm đi!"

"Ông thật sự đi tìm con hồ ly tinh đó?!"

...

Tề Quang cảm thấy rất mệt mỏi, cậu chẳng muốn về nhà chút nào.

Cậu đeo cặp sách, quay đầu rời đi.

Những tiếng bước chân vội vàng trên đường phố, nào là tan học, tan làm về nhà mình, Tề Quang đi trên đường lớn, cảm thấy mình hoàn toàn khác biệt. Tựa như tất cả mọi người đều đầy màu sắc, chỉ có mình cậu là màu xám.

Cậu đến một quán mì và ăn tô mì lớn, sau đó tiếp tục lang thang trên đường.

Cậu không muốn về nhà.

Không muốn trở về căn nhà đầy những cuộc cãi vã, ồn ào.

Trời bắt đầu tối, cậu vào một tiệm net, đầu tiên là chơi game, sau đó ngồi ngủ luôn trên ghế.

Đến khi cậu tỉnh lại, đã hơn 6 giờ sáng. Cậu cố gắng vuốt thẳng bộ đồng phục học sinh nhăn nhúm trên người mình, đi ra quán net.

Bây giờ nên đi học.

Cậu đeo cặp sách, quẹo qua đường, đúng lúc gặp phải Trần Chính Tắc đang đến trường.

Bộ đồng phục chỉnh tề, sạch sẽ trái ngược hoàn toàn với bộ đồng phục nhăn nhúm, dính mùi thuốc lá và mì gói của cậu.

Trong tay Trần Chính Tắc đang cầm hai cái bánh bao.

Tề Quang nghĩ, đó là bữa sáng của Trần Chính Tắc, có lẽ anh cần thêm một ly sữa đậu nành.

"Tề Quang!"

Đây là lần đầu tiên Trần Chính Tắc gọi tên của cậu.

Tề Quang đứng im tại chỗ.

Trần Chính Tắc nhìn cậu, không hỏi trong nhà cậu có ổn không? Cũng không hỏi tối qua cậu có về nhà không? Tối qua cậu đi đâu?

Trần Chính Tắc hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

"Chưa." Tề Quang lắc đầu.

Sau đó, Trần Chính Tắc đem hai cái bánh bao trong tay mình nhét vào tay của cậu, "Vậy cậu ăn đi."

Tề Quang hơi kinh ngạc: "Đây không phải là bữa sáng của cậu sao? Cậu còn chưa ăn sáng mà."

Trần Chính Tắc quay đầu sang một bên, "Sáng hôm nay mua hơi nhiều, tớ ăn rồi, cậu ăn đi."

Sau đó anh vội vàng đi đến trường.

Đương nhiên Tề Quang không tin.

Một người ra đường đều theo quy tắc như anh, sao có thể đột nhiên tâm huyết dâng trào mua thêm hai cái bánh bao.

Tề Quang cầm hai cái bánh bao, nhìn bóng lưng của Trần Chính Tắc, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện thật sự cũng không tệ như tưởng tượng.

Hai cái bánh bao cậu ăn trong ba miếng là hết, sau đó mua một cái bánh kẹp thịt ở trước cổng trường.

Trong 15 phút đầu giờ buổi sáng, cậu nhìn thấy Trần Chính Tắc đi ngang qua cửa lớp học, nghiêm túc chỉ vào khuyên tai của một nữ sinh, rồi hỏi: "Cậu tên gì?"

Nữ sinh rất xấu hổ lập tức vội vàng che hai tai mình lại, nhỏ giọng xin tha với anh: "Cậu có thể đừng trừ điểm được không? Nếu bị trừ điểm thì sẽ bị giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh lên trường đó."

Trần Chính Tắc nhíu mày, "Không được, nếu như không muốn bị trừ điểm, thì ngày mai đừng đeo nữa, nhưng hôm nay vẫn phải bị trừ điểm."

Nữ sinh bấp chấp tất cả nói ra tên của mình, sau đó lầm bầm một câu: "Làm gì nghiêm túc vậy chứ?! Dù sao giáo viên cũng sẽ không thích loại học sinh chuyên đi trừ điểm người khác!"

Trần Chính Tắc dừng chân lại trong phút chốc, sau đó lại nghiêm túc đi kiểm tra lớp khác.

Tề Quang cảm thấy Trần Chính Tắc cũng không phải bất cận nhân tình(*), anh chỉ là làm việc quá nghiêm túc. Nếu không sáng hôm nay cũng sẽ không đưa cho cậu hai cái bánh bao.

(*) Bất cận nhân tình: Không hợp với đạo làm người; không hợp tình người; không hợp lẽ; không hợp tình hợp lý.

Sau giờ đọc, cậu mang bánh kẹp thịt chạy tới lớp của Trần Chính Tắc.

Đặt bánh kẹp thịt lên bàn của Trần Chính Tắc, "Tớ mua nhiều, cậu ăn đi."

Trần Chính Tắc đương nhiên nhớ rõ lời nói dối vào lúc sáng của mình, "Không cần, tớ ăn rồi."

"Vậy thì tớ chỉ đành lãng phí thức ăn." Tề Quang bất đắc dĩ nói.

"Cậu thật sự mua nhiều sao?"

"Đương nhiên, buổi sáng cậu đưa bánh bao cho tớ, tớ đưa lại cái này cho cậu."

"Cái này không giống." Trần Chính Tắc lắc đầu.

"Giống mà, giống mà, cậu nhớ ăn đó, tớ về lớp trước." Tề Quang nói xong, rồi chạy ra khỏi lớp Trần Chính Tắc.

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc ở đây, không ngờ Trần Chính Tắc về nhà gọi Tề Quang lại.

"Cho cậu."

Tề Quang nhìn số tiền trong tay Trần Chính Tắc, hai cái bánh bao và một bánh kẹp thịt là 5 tệ.

5NDT = 17.645,42 VND.

Tề Quang không nhận, ngẩng đầu cười với Trần Chính Tắc, "Tớ không lấy tiền đâu, ngày mai cậu cũng mua bánh bao giúp tớ đi."

Trần Chính Tắc nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, "Được."

"Có thể đổi thành nhân cà tím được không?"

"Được."

Trần Chính Tắc mua bánh bao giúp Tề Quang suốt một tuần.

Nhưng trừ việc mua bánh bao giúp ra, hai người giao lưu ít đến đáng thương.

Nhưng Tề Quang nghĩ, quan hệ giữa hai người bọn họ tiến lên một bước, ít nhất bây giờ Trần Chính Tắc sẽ chào hỏi với cậu.
« Chương Trước