Chương 3: Huynh, về rồi sao?
Đèn l*иg đỏ đung đưa trong gió lạnh. Ánh sáng nhợt nhạt cũng vì những cơn gió mà càng thêm yếu ớt. Ngõ vắng hiu quạnh không bóng người. Thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng xạo xạc của những chiếc lá khô héo rụng bên đường. Khả Giai Dĩnh ngồi gục xuống bên đường, cánh tay áo vì máu đỏ mà dính chặt vào vết thương. Khuôn mặt xinh đẹp tái xanh, nàng xé rách cánh tay áo băng qua loa vết thương lại rồi men tường đứng lên. Nàng vốn chỉ nghĩ đây là vết thương nhỏ cũng không ngờ khi vạch ra lại thấy nhiều máu đến vậy. Có lẽ đêm nay không thể trở lại cung được, nàng chỉ có thể đến nhờ cậy tỉ tỉ.
.....
- Cộc... cộc... cộc.
Tiếng gõ cửa đứt quãng vọng vào trong quán thuốc vắng vẻ, Tiết An Nhiên lập tức chạy ra cửa lớn. Không phải chứ nàng mới trở về chưa lâu, còn chưa ngồi ấm chỗ lại có người tìm đến. Hôm nay là ngày gì mà lắm người bị thương quá vậy.
- Ai?
Cửa lớn vừa mở, mùi máu tanh cùng bóng hình yếu ớt đổ ập lên người nàng. Dựa vào ánh trăng, nàng dần nhìn rõ khuôn mặt người đó.
- Khả Giai Dĩnh, ngươi bị thương sao? Tại sao lại bị thương đến như vậy? Ngươi đáng nên hồi cung mới phải.
Khả Giai Dĩnh thì thào:
- Tỉ, người... chẳng phải... nên cứu người...sao?
- Ngươi, mau vào trong.
Tiết An Nhiên dùng khăn ấm lau qua vết thương cho nàng. Khuôn mặt bị nghi vấn bao phủ nhưng nàng vẫn cố nhin lại, nàng biết giờ nàng ta đến sức lực để thở cũng rất khó khăn. Vết thương không sâu nhưng lại khá dài, dựa vào vết máu đông nàng cũng đoán được nàng ta bị thương chưa lâu nhưng vì cử động mạnh nên bản thân mất quá nhiều máu.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai thì trả lời ta.
- Biết rồi, biết rồi. Tỉ từ bao giờ lại lắm lời đến vậy. Ta đang đói quá, cho ta xin chút đồ ăn đi. - Khả Giai Dĩnh sau khi băng bó vết thương, thay một bộ y phục mới thì bản thân khoan khoái hơn hẳn, chỉ có trong bụng là không ngừng kêu vang.
- Ngươi chờ đó, ta đi nấu cho ngươi chút đồ ăn.
Khả Giai Dĩnh sau khi chén sạch bát cháo thịt thì lăn quay ra ngủ, khuôn mặt xinh đẹp lấy lại được huyết sắc. Tiết An Nhiên xắn chăn cho nàng rồi bước ra ngoài đóng cửa lại.
Nàng đưa mắt ngước lên trên cao, ánh trăng vằng vặc bao phủ khắp khoảng sân lớn, cơn gió lạnh mùa đông táp từng đợt vào gò má non mịn. Bây giờ đã là canh ba, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà đi ngủ. Chẳng bằng cứ đứng ngoài đây ngắm cảnh không phải rất tốt sao?
- Cộc... cộc... cộc...
Tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên. Đúng là ông trời không muốn cho nàng nghỉ ngơi chút nào. Nàng hấp tấp chạy ra mở cửa, cửa lớn vừa hé mở nàng sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt.
- Huynh, về rồi sao?
...
- Tỉ Tỉ, Tỉ Tỉ, An cô nương, Nhiên tiểu thư... - Khả Giai Dĩnh đưa tay hua hua trước mặt Tiết An Nhiên- Tỉ Tỉ làm gì mà đứng đờ đẫn đến vậy?
Tiết An Nhiên bây giờ mới lấy lại tinh thần, nàng bắt lấy cánh tay nghịch ngợm của của nàng ta.
- Càng nhìn ngươi ta càng thấy không giống người bị thương. Thế nào giờ ngươi nói với ta chuyện đêm qua được chưa?
Khả Giai Dĩnh đưa trái táo lên miệng cắn một miếng lớn:
- Giúp người bị thương, tỉ cứ coi vậy đi.
- Đâu chỉ đơn giản vậy, nếu như vậy người chẳng phải đã được người ta cứu chữa sao? Sao lại còn có hơi sức về đây nhờ vả ta.
- Ha, chuyện chỉ có vậy, xin lỗi vì chuyện của ta không thỏa mãn được tỉ như mấy truyện kiếm hiệp gì đó đâu. Thôi, ta về đây, ta lo mấy cái cây trong cung không ai tưới lại héo quắt ra đấy. Bảo trọng.
Nói rồi, nàng phi nhanh mình ra ngoài cửa, không kịp cho Tiết An Nhiên kéo lại. Nàng cũng đâu bắt nàng ta kể lại tường tận đâu, một chút thôi cũng không nói. Để xem mấy hôm nữa nàng ta hết thuốc rồi vác mặt đến đây, lúc ấy còn dám vô lễ với nàng nữa không.
---
- Bẩm Hoàng Thượng, ngày mai đúng là ngày các sao quy tụ, vận hạn của Người trong ngày đó sẽ xuất hiện. Thỉnh an Người lập tức cho chuẩn bị đàn trừ giải và lễ vật.
Quách Hạo Nghiên dời mắt từ chỗ tấu chương, hắn khó chịu nhìn lên tên quan đại thần đứng mãi không rời:
- Chẳng phải ta cũng bảo ngươi ta không tin vào những chuyện phi lý như vậy sao? Ngươi mau lui đi.
- Hoàng Thượng...
- Lui mau...
- Con không chuẩn bị thì ta cũng đã chuẩn bị giúp con rồi...- Thái Hoàng Thái Hậu từ tốn bước vào bên trong. Quách Hạo Nghiên là người cháu trai mà bà yêu quý nhất. Bà không thể để hắn gặp một chút rủi ro nào, một chút cũng không.
- Thái Thái... Con đã bảo người không cần qua đây. Chuyện vận hạn chẳng phải đã trừ giải từ 5 năm trước sao? - Quách Hạo Nghiên vội vã đứng lên đỡ lấy Thái Hoàng Thái Hậu, hắn biết thể nào mấy tên quan đại thần sẽ đến bẩm báo với Thái Thái nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
- Chuyện này là ta không chu toàn. Con vẫn phải làm thêm một lần giải hạn nữa. Nếu như con không đồng ý, ta quyết ở đây không đi đâu hết, không ăn gì hết.
Quách Hạo Nghiên thở dài đỡ Thái Thái ngồi xuống ghế, hắn chịu thua rồi. Hễ Thái Thái hắn lôi chuyện sức khỏe ra thì hắn chẳng còn biên pháp nào khác:
- Được, ta nghe lời Thái Thái. Người bảo sao thì ta làm vậy.
- Đấy là con hứa với ta rồi nhé. Được, mọi việc ngày mai để ta chuẩn bị, con chỉ việc đến dự. Ngày mai ta cũng sẽ mời cháu dâu đến.
Thái Thái quay lại dáng vẻ hoạt bát vốn có của mình, nụ cười đôn hậu rạng rỡ trên khuôn mặt.
- Cháu dâu? Bà đang nói ai vậy- Sao hắn không nhớ là mình lại sắp tuyển thêm phi tần nữa nhỉ?
- Cháu quen rồi sao, nữ thần giải vận cho cháu đó. Người mà cháu cưới vào cửa cách đây 5 năm, con bé tên gì gì? Chờ ta nhớ xem nào? Khả... Khả gì nhỉ? Đúng rồi là “ Khả Giai Dĩnh“. Cháu còn nhớ không? Vương phi của cháu đó.
Ba tiếng “Khả Giai Dĩnh” gợi hắn nhớ đến đêm tân hôn năm năm trước, khuôn mặt nữ tử xấu xí lại hiện lên cùng những cử chỉ vô lễ khiến hắn ghê tởm. Có lẽ trên cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt là đẹp nhất, đôi mắt ấy rất giống đôi mắt của nữ tử cứu hắn hôm trước. Đôi mắt to tròn, lấp lánh luôn ẩn hiện trong những giấc mộng của hắn. Năm năm, hắn cũng tò mò không biết nàng ta đã trở thành bộ dạng gì. Vương phi của trẫm, lâu quá không gặp...