Chương 4: Vương gia, ngài không hài lòng sao?
Cái gì gọi là ‘nơi nào có áhttps://p bức – nơi đó có đấu tranh’, nàng chỉ là một người sợ rắn, sao có thể áp chế nỗi sợ hãi mà đấu tranh đây?
Kết quả có thể nghĩ đến, đó chính là chịu đựng!
Những ngày gần đây Bạch Tiểu Thố không biết đã bị Tiểu Thanh áp bức bao nhiêu lần. Lần đầu hai mắt trợn ngược ngất đi, về sau thì thân thể cứng đờ mặc kệ Tiểu Thanh, trong mắt Bạch Tiểu Thố đó đúng là cực hình khủng bố, dần dần, cảm giác cũng tê liệt hết cả, có đôi khi nàng còn bị động kinh mà nghĩ con rắn kia vô cùng dễ thương.
Quả nhiên, gần mực thì đen – gần đèn thì rạng, ở chung với biếи ŧɦái lâu ngày, nàng cũng thấy mình biếи ŧɦái.
Được sự đồng ý của Tiểu Thanh, Vũ Văn Tinh cũng đồng ý với điều kiện của Bạch Tiểu Thố, để cho nàng làm nha hoàn bên người cho mình, đền bù vào những sai lầm trước đó.
Cái gì gọi là nha hoàn bên người? Đó là việc ăn uống và ngủ nghỉ của chủ tử phải tự tay sắp xếp.
Việc này thật khổ cho Bạch Tiểu Thố rồi.
Trời còn chưa sáng cô đã bị Mạc Thanh gọi dậy đi rửa bô và rửa bô, sao lại bắt nàng làm cái loại việc chùi rửa bồn cầu này, hơn nữa còn thối chết người, mới nghe thôi nàng đã muốn nôn rồi.
Một nữ tử hai tay nhẹ nhàng chùi rửa (cái kiểu làm việc mà mình không muốn nên hời hợt ý ạ), một Mạc Thanh khoanh tay đứng nhìn. Mạc Thanh mặt không đổi sắc mở miệng.
"Bạch cô nương, Vương gia nói nếu như cô nương không đảm nhiệm được công việc của nha hoàn bên người, Vương Gia sẽ đem cô nương đi cho rắn ăn."
Được, nàng nhịn, nàng nhịn còn không được sao?
Tất cả người trong vương phủ đều là biếи ŧɦái!
Kìm nén một bụng bực tức, Bạch Tiểu Thhttps://ố dùng một chiếc khăn lụa che mũi, che miệng. Nhắm mắt, cau mày, dùng sức cọ rửa, cọ rửa, cọ rửa, dường như rất muốn đem người nào đó thành cái bô thối này cọ rửa cho nát vụn mới hài lòng.
Rửa sạch hết những thứ này, sau đó là việc thường ngày của nha hoàn: Bưng trà, rót nước, hầu hạ rửa mặt…
Đối với Bạch Tiểu Thố, bưng trà rót nước là việc quá đơn giản, nhưng còn hầu hạ Vũ Văn Tinh rửa mặt thì đúng là cực hình.
Hắn là một đại nam nhân nằm trên giường không nhúc nhích, nàng làm gì có sức lực lớn để chuyển hắn từ giường đến xe lăn.
“Bạch Tiểu Thố, ngươi đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không hầu hạ bổn vương rửa mặt!” Cả đêm không ngủ, Vũ Văn Tinh mở đôi mắt phượng lãnh khốc, châm chọc nhìn Bạch Tiểu Thố đang bưng chậu nước đứng ngây ngốc ở cửa, giọng nói chứa đầy tức giận.
Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này, hắn lại muốn một chưởng đánh chết sự vọng động của nàng!
“A___” Bạch Tiểu Thố chậm lụt đáp một tiếng, bưng chậu nước chậm chạp đi về phía giường Vũ Văn Tinh.
Kêu gì mà kêu, không biết bà cô đây rất không muốn phục vụ ngươi sao?
Đột nhiên Bạch Tiểu Thố phát hiện bên trong giường có cái đầu rắn, hoảng sợ lui về sau ba bước, đứng ngẩn tò te không dám đi lên, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Mẹ ơi, cái tên Cửu vương gia biếи ŧɦái này, thế nhưng…….. thế nhưng ngủ chung với rắn, thật quá biếи ŧɦái!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi lại đây!” Thấy Bạch Tiểu Thố lui về sau, mặt Vũ Văn Tinh xụ xuống, giọng nói càng rét lạnh thêm, ra lệnh, “ Lại đây, đây là mệnh lệnh của bổn vương!”
Nữ nhân đáng chết này lại dám làm trái lệnh hắn, quá to gan rồi!
Lúc này nếu chân tay Vũ Văn Tinh có thể hoạt động, sẽ một cước đá bay Bạch Tiểu Thố, nhưng hắn không nhúc nhích được, cái việc phải kiềm nén tức giận khiến hắn bực bội muốn chết.
“Ngài bảo……bảo con rắn ra ngoài đi, rồi ta shttps://ẽ đến…. hầu hạ ngài!” Bạch Tiểu Thố sợ hãi, ấp úng nói điều kiện, đôi mắt to nhìn Tiểu Thanh đề phòng, hai tay bưng chậu nước phát run làm cho nước trong chậu sóng sánh ra ngoài.
Tên biếи ŧɦái, đại biếи ŧɦái, nàng sợ rắn a!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi không có quyền ra điều kiện!” Vũ Văn tinh hừ mũi coi thường, mắt phượng ung dung nhìn Bạch Tiểu Thố đang phát run, trong lòng có chút hả hê, “Không có lệnh của Bổn vương Tiểu Thanh sẽ không cắn người lung tung, ngươi mau lại đây hầu hạ bổn vương rửa mặt, Bổn vương còn phải vào cung thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, làm chậm trễ thời gian của Bổn vương, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”
Tất nhiên………….nàng không chịu trách nhiệm được!
Bạch Tiểu Thố nhăn mũi, bĩu môi, cảm thấy khinh thường với lời nói của Vũ Văn Tinh.
Tại sao hắn phải đảm bảo cho một rắn, phải biết rắn là loại động vật máu lạnh, không cẩn thận nó sẽ cắn cả ngươi đấy!
Bạch Tiểu Thố ác độc nghĩ.
Cho dù rất không cam lòng, nhưng Bạch Tiểu Thố vẫn bước những bước nhỏ về phía giường, đứng bên giường chuẩn bị tinh thần lúc nào cũng có thể chạy.
Không biết sao, nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của Bạch Tiểu Thố, giống như bọn trộm ngu dốt lấy lòng Vũ Văn Tinh, con ngươi đen nhánh trong mắt phượng rất nhanh xẹt qua tia sáng.
Nữ nhân này rất sợ Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đáng yêu như vậy sao nàng lại không thích nó giống hắn? (Chỉ có anh biếи ŧɦái mới thích rắn thui)
“Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài ăn sáng trước đi.” Vũ Văn Tinh nhìn Tiểu Thanh bên cạnh đang rục rịch, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói dịu dàng như đang thầm thì với tình nhân, trong lúc vô tình lại khiến cho Bạch Tiểu Thố nổi da gà.
Cái tên biếи ŧɦái này, chẳng lẽ con rắn này là tiểu tình nhân của ngươi?
Sao ngươi lại biếи ŧɦái như vậy chứ?
Bạch Tiểu Thố bị chính ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi.
Tiểu Thanh ngoan ngoãn quơ đầu lè lưỡi với Vhttps://ũ Văn Tinh, thân rắn dài hơn hai mét trườn lên người hắn, bò xuống giường, muốn đến chào hỏi Bạch Tiểu Thố, lại bị Bạch Tiểu Thố chạy đi như nhìn thấy quỷ.
Không được đến gần Bạch Tiểu Thố, Tiểu Thanh ảo não cúi đầu ra ngoài.
“Bạch Tiểu Thố, ngươi làm tổn thương Tiểu Thanh rồi!” Bất thình lình Vũ Văn Tinh mở miệng khiến Bạch Tiểu Thố giật mình, suýt nữa đánh rớt cả chậu nước trên tay.
Nàng làm Tiểu Thanh tổn thương, rắn làm sao có giống người, cái tên này đúng là siêu cấp biếи ŧɦái!
“Ta không có!” Bạch Tiểu Thố tức giận nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh, đặt mạnh chậu nước xuống giá gỗ, ngâm khăn mạnh vào, sau đó vặn khô cho hả giận, thô lỗ đặt lên mặt Vũ Văn Tinh, dùng sức chà sát.
Ngươi muốn bản cô nương hầu hạ ngươi phải không? Bản cô nương sẽ hầu hạ ngươi thật chu đáo!
“Bạch Tiểu Thố………” Bị Bạch Tiểu Thố chà sát, Vũ Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi gắt lên, đáng tiếc mặt của hắn đang bị khăn mặt che lại, giảm bớt đi rất nhiều khí thế hung ác.
Bạch Tiểu Thố, hắn nhất định phải gϊếŧ nàng!
Bạch Tiểu Thố có được cơ hội báo thù, tất nhiên phải lợi dụng cho triệt để, ra sức chà sát mặt ngọc của Vũ Văn Tinh, cho đến khi hả long hả dạ mới dừng lại.
“Bạch Tiểu Thố, ngươi……………” Mặt Vũ Văn Tinh đỏ bừng, ngay cả đôi mắt phượng cũng đỏ.
“Ai nha, Vương gia, là ngài bảo ta hầu hạ ngài rửa mặt, ngài không hài lòng sao?” Bạch Tiểu Thố rất vô tội nháy mắt, khóe miệng lại giảo hoạt khẽ nhếch lên nụ cười xấu xa.
Ha ha, rốt cuộc cũng chỉnh được tên biếи ŧɦái nhttps://hà ngươi, cảm giác rất — thoải mái!