Chương 33: Con thỏ ngu xuẩn, phiền chết hắn rồi!
Sự thật chứng minh, có thể đắc tội với bất cứ ai nhưng đừng dại dột mà đắc tội với Vũ Văn Tinh, cái tên Vương Gia biếи ŧɦái này, nếu không sẽ bị hắn chỉnh thật thê thảm!
Vũ Văn Địch thích nhất chính là những bí tịch tuyệt thế võ công mà không biết hắn đã vơ vét được từ chỗ nào. Đó chính là bảo bối của hắn. vậy mà Vũ Văn Tinh lấy chúng để uy hϊếp hắn, đó là đã đánh trúng ngay xương sườn mềm của hắn rồi, hắn có thể không ngoan ngoãn đi lấy tổ ong mật xuống sao?
Dĩ nhiên, chuyện này không phải người nào cũng có thể làm được? Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Vũ Văn Địch vừa đυ.ng vào tổ ong một cái, bản thân hắn liền gặp phải xui xẻo lớn. Toàn thân thiếu chút nữa không có chỗ nào không biến thành tổ ong, ngay cả trên cái đầu trống trơn của hắn cũng có thêm nhiều cái nốt lớn hồng hồng.
Bạch Tiểu Thố một tay ôm lấy cánh tay của Vũ Văn Tinh, một tay che cái miệng nhỏ của mình muốn cười lại không dám cười, một đôi mắt to sùng bái nhìn Vũ Văn Tinh.
Oa oa, Vương Gia phu quân thật là lợi hại, tiểu tử này bị hắn giáo huấn đến như vậy, mà một tiếng cũng không dám phát ra, tên Vương Gia biếи ŧɦái này khí thế quả nhiên rất cường đại!
"Vũ Văn Địch, hôm nay bản vương chỉ giáo huấn cháu một bài học nho nhỏ. Nếu cháu còn dám khi dễ Bạch Tiểu Thố, Bổn vương nhất định sẽ không tha cho cháu, cháu biết chưa?" Vũ Văn Tinh hơi híp mắt lại, âm thanh lãnh khốc, không để ý chút tình thân nào.
Vũ Văn Địch rưng rưng gật đầu, trong lòng lại đổ toàn bộ khoản nợ này lên trên đầu của Bạch Tiểu Thố.
Nha đầu thối đáng chết này, ngươi làm cho Cửu vương thúc dạy dỗ ta một phen, thù này Bản Điện Hạ nhớ kỹ, về sau ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi!
"Cháu thái tử à, đây là y phục của cháu, cháu cứ từ từ mà mặc" Tâm địa Bạch Tiểu Thố vẫn còn rất lương thiện, nhặt y phục trên đất lên rồi trả lại cho Vũ Văn Địch, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, chọc cho Vũ Văn Địch càng tức giận hơn, càng không thèm tốn hơi thừa lời với nàng nữa.
"Ngươi không cần phải giả bộ tốt bụng, hừ!" Vũ Văn Địch hung hăng đoạt lấy y phục của mình từ trong tay Bạch Tiểu Thố, tức giận trực tiếp đi trở về Đông cung.
Bạch Tiểu Thố nhìn bóng dáng bi phẫn của Vũ Văn Địch đang đi xa, không hiểu mình chọc hắn khi nào?
Tiểu tử kia thật không biết tốt xấu, đáng đời!
"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vũ Văn Địch đã đi xa một lúc lâu, trong lòng lại không thoải mái, lời nói tức giận được phát ra từ trong kẽ răng.
Nữ nhân đáng chết này, chẳng lẽ coi hắn như không tồn tại sao?
"Đến!" Bạch Tiểu Thố lập tức phản xạ có điều kiện mà xoay người, chạy đến bên người Vũ Văn Tinh. Nhìn sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Tinh, không sợ chết mà le lưỡi phấn hồng của mình ra.
"Vương Gia phu quân đừng tức giận, tức giận rất nhanh già, già rồi liền không đẹp trai nữa, không đẹp trai thì không có nữ nhân nào thích chàng đâu......"
Bạch Tiểu Thố bỉu môi nói lảm nhảm, hoàn toàn không cảm giác núi lửa của Vũ Văn Tinh sắp bộc phát.
"Bạch Tiểu Thố đáng chết, ngươi câm miệng lại cho bổn vương!” Trên trán Vũ Văn Tinh gân xanh nổi lên, bàn tay ở trong ống tay áo nắm chặt thành quả đấm đã bắt đầu rục rịch.
Nữ nhân này ầm ỷ muốn chết..., hắn thật muốn......
"Được rồi, được rồi, ta không nói nữa......" Bạch Tiểu Thố cũng rất có tính tự giác, trên người Vũ Văn Tinh đã giống như mây đen che đỉnh núi rồi, nàng làm gì còn dám chọc giận hắn chứ?
Giẫm giẫm chân nhỏ, bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên. Bạch Tiểu Thố lại lặp lại chiêu cũ, nhào vào trong ngực Vũ Văn Tinh, dùng cái đầu nhỏ đáng yêu của nàng không ngừng cọ. Âm thanh ủy khuất tinh tế, làm người ta thương tâm "Vương Gia phu quân, trong hoàng cung này làm người ta buồn muốn chết. Ta không muốn ở lại chỗ này nữa, chàng dẫn ta trở về vương phủ đi!"
Hắc hắc, nàng chỉ cần nũng nịu một chút với cái tên Vương Gia biếи ŧɦái này, nàng muốn cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng thôi!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn chết sao?" Vũ Văn Tinh cứng đờ chịu đựng cảm giác Bạch Tiểu Thố đang cọ xát trên người của hắn, gương mặt tuấn tú trở nên càng đen hơn.
Nếu hắn liều lĩnh mang con thỏ ngu xuẩn này về vương phủ, hoàng huynh rất có thể sẽ không bỏ qua cho hắn. Mấy ngày nay, tin đồn trong cung hắn cũng nghe không ít!
Con thỏ ngu xuẩn này lại dám ngủ trên long sàng với hoàng huynh, nàng đây là muốn hắn tức chết mà!
"Chính vì không muốn chết, ta mới muốn rời khỏi hoàng cung này. Nữ nhân nơi này quá đáng sợ, Vương Gia phu quân chàng dẫn ta trở về được không!" Bạch Tiểu Thố chớp chớp đôi mắt to đầy hoang mang, không hiểu lời này của Vũ Văn Tinh là có ý gì? Nhưng nàng vẫn nói ra lý do mình nhất định phải trở về vương phủ "Hoàng đế đại thúc có quá nhiều nữ nhân, họ đều tới gây phiền toái cho ta, ta sắp bị họ phiền chết rồi!"
Những nữ nhân kia thật sự rất đáng ghét, mỗi ngày đều đúng giờ tìm nàng để gây gổ, phiền chết nàng rồi!
"Bạch Tiểu Thố, đây là ngươi tự làm tự chịu, có liên quan gì tới Bổn vương?" Vũ Văn Tinh không quên được ánh mắt Bạch Tiểu Thố lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Hiên, không hiểu sao trong lòng nổi lên một cỗ chua xót, dùng sức đẩy Bạch Tiểu Thố ra, mặt mày khó chịu đi xuống bậc thang.
Chuyện như vậy cần gì hắn tới giải quyết? Nếu nàng có bản lãnh, phải đi tới chỗ hoàng huynh cáo trạng!
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại như vậy!" Thấy thế, Bạch Tiểu Thố kiên nhẫn đuổi theo, đáng thương mà lôi kéo ống tay áo Vũ Văn Tinh nói, "Chàng không thể không quan tâm người ta, Vương Gia phu quân!"
Hừ, muốn bỏ mặc nàng sao, không có cửa đâu!
"Bạch Tiểu Thố, đừng làm cho Bổn vương tức giận!" Vũ Văn tinh tức giận nói, đoạt lại ống tay áo rồi sải bước rời đi.
Hắn không cần con thỏ ngu xuẩn này nữa, thật là phiền!
"Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố nổi giận, chạy lấy đà rồi lập tức nhảy lên sau lưng của Vũ Văn Tinh. Đôi tay giữ chặt cổ của Vương Gia không chịu buông tay, Bạch Tiểu Thố vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, khó chịu nói "Chàng quá hẹp hòi rồi, ta chỉ ở đây chơi với Hoàng đế đại thúc mấy ngày. Có thế mà chàng đã tức giận rồi, chàng......"
Bạch Tiểu Thố không ngừng lải nhải quở trách Vũ Văn Tinh bụng dạ hẹp hòi, vị Vương Gia bị quở trách khóe miệng co giật, suýt nữa buông tay làm cho Bạch Tiểu Thố từ trên lưng té xuống đất.
Con thỏ ngu xuẩn này ầm ỹ muốn chết...!
"Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Vũ Văn Tinh không thể nhịn được nữa, liền rống lên ba tiếng “câm miệng”, có thể thấy được hắn cực kỳ tức giận đến nỗi không thể nào kiềm chế được.
"Nếu ngươi còn ầm ỹ, Bổn vương sẽ trực tiếp cắt đầu lưỡi của ngươi!" Vũ Văn Tinh không ném được Bạch Tiểu Thố đang ở trên lưng xuống, chỉ có thể chấp nhận mà cõng Bạch Tiểu Thố ra khỏi hoàng cung.
Sau đó, Bạch Tiểu Thố rất thức thời mà ngậm miệng lại, không ầm ỹ không náo loạn.
Ai ai ai, tên Vương Gia biếи ŧɦái này nổi giận thật rồi!
Dọc theo đường đi, những cung nữ thái giám đi ngang qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ. Bạch Tiểu Thố nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa thuận miệng hỏi một câu.
"Vương Gia phu quân, bọn họ đều đang nhìn cái gì vậy?"
Lúc này, Vũ Văn Tinh không thèm rống lên với Bạch Tiểu Thố nữa, mà dứt khoát đặt Bạch Tiểu Thố xuống đất, gương mặt tuấn tú đen như mực, tức giận thở hổn hển.
Đáng chết, hắn thật muốn gϊếŧ người!