Yến Xu đi theo những phi tần bước vào trong điện, lần lượt ngồi xuống.
Ninh Phi và Lệ Tần nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp
— Tiện nhân này, vậy mà lại không trúng chiêu, trên mặt vẫn bóng loáng như cũ.
Nhưng không sao, đợi chút nữa còn có trò hay đang đợi nàng, lần này tất nhiên phải giải quyết triệt để con tiện nhân này!
Cùng lúc đó, hệ thống cũng vang lên tiếng cảnh báo trong đầu Yến Xu: 【 Hôm nay có chuyện lớn đấy. 】
Yến Xu: 【Sẵn sàng ngồi hóng chuyện. 】
Không lâu sau,Vũ Văn Lan cũng đã tới.
Mọi người vội đứng dậy hành lễ, trong miệng đồng thời hô: “Cung nghênh bệ hạ.”
Yến Xu cũng đánh xì dầu theo ( đánh đấm giả bộ cho có khí thế), lặng lẽ nhìn, chỉ thấy hắn mặc long bào màu xanh, khoác áo choàng màu đen bên ngoài, đầu đội kim quan, càng lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú uy nghiêm.
Vốn là trường hợp nghiêm túc trang trọng như vậy, nhưng không biết vì sao, Yến Xu lại chợt nhớ đến cảnh bị hắn hôn vào đêm qua, thậm chí còn có chút nóng mặt.
Không thể không nói, công phu miệng của hắn thật sự… Thật sự là rất tuyệt khụ khụ.
Hôm nay trong hậu cung chỉ có Quý Nghi Tiệp Dư và mấy người có vị phân cao hơn được tới đây, vốn dĩ không có mấy người, Vũ Văn Lan dễ như trở bàn tay nhận ra nàng trong đám người đó.
Nhất thời hắn suýt nữa không kìm được vẻ mặt của mình.
Cái gì?
Công phu miệng của hắn rất tuyệt?
Nữ nhân này!
Nhưng mà đồng thời ngay lúc này, hắn cũng không khỏi nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, cùng với quyển 《 Nhiệt Huyết Tướng Quân Tiểu Quả Phụ》...
Bỗng nhiên Phú Hải phát hiện bên tai quân vương đột nhiên đỏ lên.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trong điện này quá lạnh, bệ hạ cảm thấy lạnh?
Vũ Văn Lan: “...”
Hắn chỉ đành nhẫn nhịn, miễn cưỡng duy trì sắc mặt uy nghiêm ngồi xuống.
Ngay sau đó, hoàng thân tông thất, huân quý trong triều lần lượt đi vào trong điện hành lễ.
Dựa theo thân phận thân sơ, người đầu tiên lên sân khấu chính là Trưởng Công Chúa Vũ Văn Yên và Phò Mã Triệu Thành Văn.
Mọi người đều biết, con nối dõi của Tiên Đế ít ỏi, chỉ có một nam một nữ là Kim Thượng và Trưởng Công Chúa , bởi vậy có thể tưởng tượng được địa vị của Trưởng Công Chúa lúc này.
Yến Xu hiếm khi được tham dự trường hợp nào trang trọng như vậy, chỉ thấy Trưởng Công Chúa trông có vẻ lớn hơn Hoàng Đế ba bốn tuổi, ăn mặc và trang điểm vô cùng lộng lẫy quý khí.
Vẫn còn nhớ rõ Tống Tuế Yến đêm đó, chiếc trâm cài tóc của Ninh Phi đã sáng mù mắt của bao nhiêu người, nhưng y phục của Trưởng Công Chúa mặc hôm nay mới cực kỳ khoa trương – bộ diêu phỉ thúy nạm vàng, trâm cài làm từ vàng ròng khảm thêm đá quý, trường bào hai mặt gấm, bên ngoài là áo choàng lông chồn màu đỏ thêu hoa văn mai vàng.
Khí chất phải nói là còn nổi bật hơn cả Chu Quý Phi.
Nhưng Phò Mã Triệu Thành Văn lại cụp mi rũ mắt, vô cùng hiền lành.
Ách, xem ra dù leo lên được Trưởng Công Chúa nhưng cuộc sống cũng không phải là quá tốt.
Vũ Văn Lan: “???”
Nói gì vậy? Cái gì gọi là "cuộc sống cũng không phải là quá tốt"?
Lúc này không thể phân tâm, hắn bèn nói với Trưởng Công Chúa: “Hoàng tỷ không cần khách sáo, mời ngồi.”
Vũ Văn Yên đáp một tiếng, ngồi xuống cùng Phò Mă ở vị trí bên cạnh.
Cách đó không xa, lưng của Ninh Phi lập tức thẳng tắp.
Đây chính là thúc phụ và thẩm thẩm của nàng, những người đến hôm nay, làm gì có ai có địa vị cao hơn vợ chồng bọn họ nữa?
Chu Quý Phi tất nhiên là khó chịu, đặc biệt hôm nay Thái Hậu còn tĩnh dưỡng ở trong cung, không tham dự.
Nhưng kế tiếp cha mẹ của nàng ta cũng lên sân khấu.
Thừa Ân Công và phu nhân tiến lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Yến Xu và Nhẫn Đông liếc nhìn nhau, trong lòng tấm tắc: 【 Đây là chính là kẻ tâm địa gian xảo đó sao? Nhìn quầng mắt thâm đen thế kia, chắc chắn là thận hư rồi! 】
【 Đã vậy còn có tiểu ngũ tiểu lục tiểu thất tiểu bát, cũng không sợ ngày nào đó tinh tẫn nhân vong, chết trên giường của tiểu thϊếp sao…】
Vũ Văn Lan:“???”
Tinh tẫn nhân vong???
Nha đầu này quả thực!
Nhưng không thể không nói, quả thực dưới mắt Thừa Ân Công có chút bầm đen, hắn nghĩ một chút rồi hỏi: “Gần đây thân thể cữu cữu khỏe chứ?”
Thừa Ân Công hơi giật mình, sau đó vội cười nói: “Phiền bệ hạ đã quan tâm, thần vẫn rất khỏe.”
Tất nhiên phu nhân lại liếc mắt nhìn ông ta một cái, trong lòng không ngừng mắng: 【 Hừ! Hạ lưu bại hoại không biết xấu hổ! Ngay cả bệ hạ cũng đã nhìn ra, đúng là đáng đời! Mất hết mặt mũi Chu gia tổ tiên các ngươi! 】
Vũ Văn Lan: “...”
Xem ra chính là sự thật rồi.