Yến Xu thật cẩn thận nói: “Nếu thần thϊếp nói ra, mong bệ hạ đừng trị tội của thần thϊếp."
Vũ Văn Lan chậm rãi nói: “Nếu ngươi nói sự thật không hề che giấu, trẫm có thể dựa theo tình hình cụ thể để xử lý.”
Lại thấy nàng hắng giọng nói: "Thực ra vào bữa tiệc trung thu hồi năm ngoái, thần thϊếp xin vắng mặt vì bệnh là giả, vâng, thực ra là giả.”
“Cái gì?” Vũ Văn Lan nhíu mày.
Bữa tiệc trung thu năm ngoái?
Hắn thử nhớ lại một chút, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ tình hình lúc đó.
Ai muốn nàng nói cái này chứ?
Hắn lại nói: “Trẫm muốn biết...”
Nhưng lại bị Yến Xu cắt ngang: “Không được, một lần chỉ có thể hỏi một câu, đây là quy định.”
Vũ Văn Lan: “???”
Gì vậy? Trên đời này lại có người cả gan dám cắt ngang lời hắn sao?
Phú Hải cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, đangg muốn nhắc nhở một chút, đã thấy Yến Xu đã cầm lấy một mũi tên lông vũ, ngắm bình đồng, sau đó ném mạnh, vậy mà lại ném thẳng vào miệng bình rồi.
Cái gọi là chiến thắng muộn màng càng khiến có người ta mừng rỡ, nàng không nhịn được reo hò một tiếng: “Trúng rồi!”
Vũ Văn Lan: “...”
Hắn cũng cầm lấy một mũi tên lông vũ thản nhiên ném về phía trước, không cần phải nói, lại trúng giữa miệng bình.
Hắn nhướng mày nhìn về phía nàng rồi bảo: "Không phân thắng bại.”
Rất khó sao?
Nào ngờ nàng nói: “Thần thϊếp ném trúng trước.”
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Nào có quy định như vậy chứ?”
Yến Xu làm vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không sao có thể phân thắng thua được?”
Vũ Văn Lan nói: “Tiếp tục ném, mỗi người có mười mũi tên lông vũ, ai ném trúng nhiều nhất người đó là người chiến thắng.”
Yến Xu đảo mắt: “Nhưng lúc đầu ngài bảo ta là người đặt quy định, Thiên Tử không nói đùa nha.”
Vũ Văn Lan: “...”
Hắn vừa không chú ý cái là đã rơi vào bẫy của nàng sao?
Tiếp tục tranh chấp với nàng e là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Quân Vương, hắn bèn nói: “Vậy ngươi muốn gì?”
Yến Xu nghĩ một chút, cười hì hì nói: “Bệ hạ thưởng cho thần thϊếp một ít vàng bạc châu báu là được rồi.”
【 Ta muốn tiền ! ! ! Tiền tiền tiền ! ! ! 】
Vũ Văn Lan: “??? Ngươi thiếu tiền sao?”
Thiếu chứ!
Trong lòng Yến Xu thầm than, vốn dĩ nàng không có tiền, hơn nữa làm Mỹ Nhân tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có một chút như vậy. Có khi nhìn thấy cung nhân nào ở Điện Vĩnh Ninh gặp khó khăn, nàng còn hào phóng ra tay giúp đỡ, ví dụ như hôm qua được thăng chức chuyển nhà, nàng còn thưởng cho cung nhân một ít tiền.
Một nắm bạc vụn đó, nàng dành dụm cả nửa năm đấy.
Lòng Yến Xu đang ứa máu chỉ có thể gượng cười bao biện: “Không phải nói tiền bạc là vật ngoài thân sao? Thần thϊếp cũng không dám đòi hỏi thứ gì khác."
Sau khi Vũ Văn Lan nghe xong những lời khóc than này, ít nhiều cũng hơi không đành lòng, thầm nghĩ hay là cứ thưởng đi, nếu không hắn lại trở thành người keo kiệt mất.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe bên ngoài có người đến bẩm báo: “Bệ hạ, đột nhiên sức khỏe của Thái Hậu nương nương không ổn, cần triệu thái y đến Từ An Cung gấp.”
Vũ Văn Lan dừng một chút, nói: “Trẫm qua đó xem thử xem.”
Sau đó chuẩn bị bước đi.
Yến Xu cũng sửng sốt, trong lòng do dự, có phải nàng cũng nên đi qua đó hay không?
Đúng lúc này lại thấy Vũ Văn Lan quay đầu lại nhìn nàng: ""Ngươi cũng nên đến đó đi."
Yến Xu không còn cách nào khác, nhanh chân bước theo hắn, trong lòng không khỏi than khóc vàng bạc châu báu của nàng.
Thật không dễ dàng mới có thể thắng hoàng đế một lần! Ai biết lần sau là khi nào chứ?
Vũ Văn Lan thầm cười trong lòng, lần tới nhất định hắn sẽ không rơi vào bẫy của nàng.