Không lâu sau, kim sang dược đã được mang đến, Vũ Văn Lan không gọi Phú Hải vào điện, mà tự mình mang nó đến bên giường.
Yến Xu vén màn đi ra, cố gắng lấy công chuộc tội: “Bệ hạ, để thần thϊếp bôi thuốc cho người được không?”
Vu Văn Lan đưa bình thuốc cho nàng.
Yến Xu cẩn thận bôi thuốc lên.
Không bôi không biết, nàng thật sự không ngờ hàm răng của mình lại lợi hại đến vậy, lại có thể cắn hắn thành ra như này.
Vũ Văn Lan: "???"
Còn cảm thấy tự hào nữa sao?
Hắn hừ nhẹ nói: “Cái miệng của ngươi cũng khá có lực đấy.”
Yến Xu đỏ mặt, chỉ có thể nói: “Thần thϊếp hổ thẹn.”
Trong lòng nàng không khỏi than thở, việc này có thể trách nàng sao? Gặp phải tình huống như vậy có ai lại không cắn chứ? Không cắn hắn đứt một miếng thịt cũng coi như là nhẹ rồi.
Vũ Văn Lan đau đớn kêu lên một tiếng.
Yến Xu hoảng sợ, cẩn thận hỏi: “Đau không?”
Vũ Văn Lan trầm mặt nhìn nàng: “Ừm.”
Không chỉ đau, còn có chút tức giận.
Nhưng lại nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng cúi xuống thổi vết thương cho hắn.
Đôi môi anh đào chu lại thành hình tròn, giống như trái anh đào mỏng manh mọng nước, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cổ họng Vũ Văn Lan giật giật, không khỏi nhớ lại mùi vị vừa rồi.
Nhưng hắn nhịn xuống.
Bây giờ bình tĩnh lại, hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, tối nay vốn dĩ hắn đến đây để thăm dò, sao có thể lại bị nữ nhân này làm cho thất thần như vậy chứ?
Chẳng lẽ nàng cố tình làm như vậy?
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
Có vẻ là Phú Hải đang mắng người nào: “Không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, cái tên không có mắt này!”
Có một tiểu thái giám khác sợ hãi nói: “Nhưng, nhưng, bệ hạ nói..."
Ủa? Có chuyện gì sao?
Yến Xu vội vàng nhìn về phía Vũ Văn Lan.
Vũ Văn Lan trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu thái giám ngoài cửa vội vàng đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, hai địa phương Tứ Xuyên và Quý Châu vừa gửi đến tấu gấp, nói ngày hôm trước đột nhiên có mưa tuyết rơi xuống, có hàng chục ngàn bá tánh phải gánh chịu thiên tai .”
Vũ Văn Lan lập tức đứng dậy: "Sao không nói sớm?”
Ủa, vậy là phải đi sao?
Yến Xu nhanh chóng đứng dậy giúp hắn mặc quần áo, cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ngài định trở lại không?”
Vũ Văn Lan rũ mắt liếc nhìn nàng: “Ngươi muốn trẫm trở lại không?”
Yến Xu lại nói khoác mà không biết ngượng: “Muốn chứ, thần thϊếp hy vọng bệ hạ có thể nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.”
Trong lòng lại không ngừng lặp đi lặp lại: 【 Làm ơn ngàn vạn lần đừng trở lại, ta muốn ngủ một mình cảm ơn... 】
Vũ Văn Lan: "..."
Hắn biết ngay mà.
Mặc dù không muốn nhìn thấy nàng vui vẻ, nhưng cũng chỉ có thể nói đúng sự thật: “Trẫm sẽ không trở lại đâu, đi ngủ đi.”
Tứ Xuyên và Quý Châu là nơi trọng binh đang đóng, hơn nữa nơi đó còn là kho lúa vô cùng quan trọng, gặp thiên tai đương nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Bèn nghe thấy trong lòng nàng vô cùng vui vẻ nói:【Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi! ! !】
Vũ Văn Lan lại nhướng mày: “Ngươi rất vui sao?”
“Không hề không hề.”
Yến Xu lắc đầu như cái trống bỏi, trên mặt tỏ vẻ dịu dàng ngoan ngoãn:
"Thần thϊếp chỉ là lo lắng cho long thể của bệ hạ, bệ hạ lo cho dân lo cho nước, phải chú ý nghỉ ngơi mới được.”
Vũ Văn Lan hừ một tiếng: “Tin ngươi mới là lạ.”
Nữ nhân khẩu thị tâm phi* này.
( Miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo ).
~~
Thuyên chuyển quốc khố, điều phối lương thảo, còn phải đề phòng kẻ thù bên ngoài nhân cơ hội tấn công, Vũ Văn Lan bận rộn suốt cả một đêm.
Yến Xu lại ngủ thoải mái trên chiếc giường mới của mình cả một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng bèn ngoan ngoãn xuống giường thay quần áo, đến thỉnh an Thái Hậu.
Một đường tới Từ An Cung, lại thấy Chu Quý Phi cũng ở đó.
Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên chiếc giường ấm, Chu Quý Phi đứng ở một bên, không biết có phải vừa mới bị mắng hay không, sắc mặt có chút không tốt.
Nàng vờ như không thấy, vội vàng cúi đầu hành lễ với hai người họ, vậy mà lại thấy Chu Quý Phi thay đổi thái độ so với ngày hôm trước, chủ động hành lễ xin lỗi nàng: “Đêm trước có một chút hiểu lầm, mong Lý Quý Nghi đừng để ở trong lòng.”
Yến Xu đành phải diễn trò theo nàng ta: “Quý Phi nương nương nói quá rồi.”
Thái Hậu nói: “Các ngươi đều là phi tần với nhau, mọi thứ đều nên lấy Quân Vương làm trọng.”
Nói xong lại tặng riêng cho Yến Xu một chiếc vòng tay, sau đó nói: “Ngươi là người được thăng chức đầu tiên trong hậu cung, có thể thấy rất hợp tâm ý bệ hạ, hãy nắm lấy cơ hội này, sớm ngày sinh con nối dõi cho bệ hạ mới đúng.”
Yến Xu: "…Vâng.”
Chậc, nhiệm vụ này thật sự là có chút khó khăn.
Cũng may nói xong những lời đó, Thái Hậu bèn ra lệnh cho hai người lui xuống.
Yến Xu cảm thấy như được đại xá, vội vàng trở lại Điện Cam Lộ thưởng thức đồ ăn sáng.