Chương 8:

Chiến bại ở thành Mạc Bắc đã giáng một đòn mạnh xuống Đại Bắc, tiêu diệt được tướng lĩnh cầm đầu liên minh của các bộ lạc tại Đại Bắc, khiến chúng nhất thời không hồi phục được. Triều đình rất hài lòng về chiến công lần này của Vương gia. Thánh thượng làm đại lễ sắc phong cho ngài làm Ninh An hầu, phong cho ngài Ninh An Hầu phủ và ban cho hổ phù thống lĩnh đại quân hùng mạnh nhất của Đại Đông lúc bấy giờ là Tích Phong quân.

"Vương gia, nhưng như vậy, chẳng phải... người sẽ không thể quay lại Đông Đô nữa sao?".

Nghê Đình ngây thơ hỏi.

Đầu bút của Ninh An Vương khựng lại. Tuy dạo này ai cũng hiểu A Bảo đã trở thành tâm phúc của vương gia, nhưng không phải vì vậy mà vương gia để cho nàng nói bậy bên tai được.

"Đi về trướng nghỉ ngơi đi. Hôm nay không cần ngươi hầu hạ nữa!".

Hoá ra... cảm giác bị thất sủng, chính là như vậy sao?

"Vâng!".

Nghê Đình vừa đi vừa thừ người, rốt cuộc thì thất thần cái gì đây chứ?

Không có chiến tranh, Mạc Bắc đã quay lại dáng vẻ yên bình và xanh mướt như lúc xưa. Binh lính lại tiếp tục tập trận, như không hề có chuyện gì xảy ra.

Nàng trông thấy đội quân của Vi Bắc và Hắc Bá đang ngồi nghỉ, còn tán gẫu gì đó rất hăng say nên đi lại nấp sau lưng của bọn họ nghe lén.

"Nghe nói hôm nay Đại Bắc sẽ phái sứ đoàn sang giảng hoà với quân ta đó. Sứ đoàn đó sẽ có các mỹ nhân đến từ Đại Bắc".

"Nữ tử dị vực ăn mặc thoáng lắm, không như con gái Đại Đông đâu... Bọn họ còn...".

"E hèm..." - Nghê Đình hắng giọng.

Suy cho cùng, bọn họ là nam nhân, nàng có thể trách họ đem những chuyện sỉ nhục nữ nhân này ra nói được sao?

"Các huynh nói vậy, không sợ vương gia nghe thấy à?".

Hắc Bá chẹp miệng.

"Tiểu đệ, vậy là đệ không biết rồi. Nói về độ ăn chơi, huynh đệ ta ở đây có ai qua mặt được Ninh An vương gia, chủ tử của đệ chứ?!".

"Huynh nói dối. Vương gia từ sáng đến tối ngoài đọc sách, luyện binh, làm quân vụ, luyện kiếm,... có làm gì khác nữa đâu".

Toán quân nghe Nghê Đình nói vậy chỉ biết thở dài.

"A Bảo, đệ thật sự ngốc mất rồi. Chẳng qua vương gia vừa đến đây còn lạ nước lạ cái mà thôi. Nam nhân chúng ta ai mà chẳng giống nhau chứ? Thời ngài ấy mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi ở phương Nam đã trác táng truỵ lạc nức tiếng cả một vùng rồi đó".

"Hồi đó, ngài ấy một đêm phải khoác tay với ít nhất hai nữ nhân vào tẩm thất".

Vương gia cao cao tại thượng như vậy mà... Nghê Đình bất giác nhớ đến những câu chuyện của các tỷ tỷ trong Bách Hoa Lâu. Thông thường cũng đều bắt đầu bằng câu "chàng ấy rất tốt..." và kết thúc bằng câu "ta đã tin lầm người rồi". Nghê Đình thấy bản thân đang đi lại vết xe đổ ấy.

Mà nàng và vương gia nào đã có gì?! Ngài ấy còn là kẻ thù gϊếŧ phụ mẫu nàng. Nghê Đình tự hỏi nếu nàng lớn lên như bao hài tử khác, xuất thân không thấp hèn, học rộng tài cao. Có phải nàng cũng đã nuôi mộng trả thù rồi không?

Ninh An vương, ngài ấy quá xuất chúng. Nàng biết mình không gϊếŧ nổi, cũng không muốn gϊếŧ một người như vậy. Thế sự bất công, nước cờ trong chốn quan trường lại càng là mây đen mịt mùng, há có thể trong nháy mắt phân định rõ trắng đen được chăng?

Song giấy chuộc thân của nàng, nàng quyết phải lấy lại.

Nghê Đình nấp sau các doanh trướng gần đó, chờ sứ đoàn Đại Bắc ghé qua. Cổng doanh trại mở ra, đoàn sứ thần bước vào. Những nữ tử ở đây ăn mặc rất phóng khoáng. Bọn họ có khăn che mặt và đầu, mặc một chiếc áo ngắn để lộ vòng eo nhỏ. Một chiếc váy dài xẻ tà cao bên dưới. Bọn họ điểm xuyến thêm trên xiêm y bằng những dải dây trang sức bằng vàng đung đưa theo từng chuyển động.

Nàng bắt cóc một cô nương mặc xiêm y màu xanh ngọc trong đó, tóm ra, đánh ngất. Mấy chiêu thức nàng học được trong đại doanh rất hữu dụng đó chứ. Trước đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu trói gà không chặt mà thôi.

Nghê Đình kéo cô nương đó về phía sau lều, vội vã thay đồ rồi đi theo vào hàng.

Đây là lần đầu tiên Nghê Đình đối diện với Thượng Hàn trong thân phận nữ giới. Trong doanh trướng mà nàng quen thuộc, giờ đều đã bày ra vô vàn các thức ăn thịnh soạn. Các tướng lĩnh đứng đầu đều tề tựu tại đây, dán mắt vào các nàng tiên nữ dị vực xanh đỏ tím vàng bằng đôi mắt hau háu.

Thượng Hàn không vậy. Ánh mắt ngài ấy vẫn lãnh đạm như bao ngày. Cảm nhận được có người đang nhìn, Ninh An vương gia liếc mắt nhìn nàng. Gương mặt Nghê Đình giấu sau tấm voan mỏng ửng đỏ.

Tiếng đàn réo rắt cất lên, vừa nhã nhặn vừa hào hoa. Những dải lụa mỏng manh đầy màu sắc được giấu trong tay áo của những cô gái dị vực được bung ra tứ phía. Đôi mắt của cánh nam nhân trong doanh trướng đã bị tấm lụa kia khiến cho đυ.c mờ.

Nghê Đình bước ra, tạo một dáng đứng mềm mại, tay nàng vuốt từ trên tay, xuống vai, qua cằm rồi qua vai còn lại. Hai chân kiễng cao lấy đà không ngừng xoay người, khoe ra bờ eo cong trắng nõn, khiến cho những dây xích vàng trên người va vào nhau kêu leng keng như những âm thanh vọng từ nơi thiên đàng. Bàn tay đưa ra, từng ngón tay thon dài đưa ra như một búp sen đang nở. Tà váy lấp ló nửa che nửa hở đôi chân thon dài mê người.

Thượng Hàn ngắm nhìn điệu nhảy của nàng, bờ hông đó có chút quen thuộc, cả ánh mắt đó nữa... khiến người hắn vô cớ sục sôi.

Màn biểu diễn vừa kết thúc, Nghê Đình liền lẻn ra sau những bức trướng mảnh. Nhân lúc ánh mắt mọi người vẫn còn đang chăm chú vào những nàng tiên nữ dị vực, chuồn vào trong tẩm thất của vương gia.

Nghê Đình không ngạc nhiên khi thấy tẩm thất của hắn vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Chiếc phản dài và rộng, được phủ lên vô số những lớp da thú, trông thật mềm mại, không như cái giường thô cứng của nàng. Bên cạnh là một cái tủ. Nghê Đình tranh thủ chạy đến mở tủ tìm kiếm. Toàn là những văn kiện bên Công bộ, Binh bộ gì không thôi. Nàng không thấy có bất kỳ tờ giấy mỏng nào kẹp trong đó.

Gáy Nghê Đình chợt thoảng qua một luồng gió lạnh, nàng rùng mình, quay đầu. Thượng Hàn đang đứng ở ngưỡng cửa phòng.

Ôi trời, Nghiên Đình thấy đêm nay mình chết chắc rồi.

Mái tóc trắng xoá xoã dài phủ xuống gương mặt dài, giá băng. Bây giờ cách mà Thượng Đình nhìn Nghê Đình càng khiến ruột gan nàng cồn cào lên vì sợ.

Bàn chân Thượng Hàn đạp xuống đất, tuốt kiếm bay đến chỗ nàng. Tà áo của hắn bay lên lất phất. Sát khí đằng đằng, cái bóng to lớn của hắn bao trùm lên nàng. Nghê Đình vội vã lách người, ngã lên cả tẩm sàng của hắn. Đường kiếm của hắn sượt qua mặt nàng, chém đứt dây châu che mặt, khiến tấm vải mỏng bật ra. Những hạt châu rớt lộp độp xuống đất lạnh.

Nghê Đình biết bản thân không đấu lại hắn. Võ công của hắn thuộc dạng đỉnh cao rồi. Nàng bung tấm lụa dài trên tay, dùng dải lụa kia quấn chặt lấy tay hắn, buộc hắn phải thả kiếm ra. Không ngờ, hắn lại dùng chính dải lụa đó kéo nàng ngả vào lòng hắn.

Ánh mắt hắn nhìn nàng vừa thâm sâu không đáy vừa phảng phất ý cười.

"Ngươi là ai?" - Hắn nghiêm nghị hỏi.

Thượng Hàn không ngờ thích khách được cử đến lại xinh đẹp tới vậy. Chắc hắn cũng sẽ không phát giác ra thích khách đã lẻn vào phòng hắn nếu trước đó thích khách không tự thu hút sự chú ý. Tay hắn lướt trên thân thể nữ tử mềm mại. Trên người thích khách không hề có hung khí. Võ công cũng yếu ớt.

Thích khách như vậy... là muốn vào đây để tìm chỗ chết sao?

Thân thể nàng bị khoá chặt. Nghê Đình thật sự thất kinh.

"Xin ngài hãy tha cho ta" - Nghê Đình hạ giọng nỉ non.

Từ nhỏ đến lớn, Thượng Hàn đã gặp qua rất nhiều thích khách. Nhưng tên này, chắc là kém cỏi nhất.

Từ dáng đi, dáng đứng, đến cái hông kia, giờ đến cả giọng nói của nữ thích khách trong tay đều quen thuộc đến nỗi khiến hắn rung động. Đôi mắt nàng trong veo và sáng tựa như hắn có thể soi hồn mình bên trong nàng, không hề có một chút ác ý.

"Là Đại Bắc phái ngươi tới đây?".

"Không phải... Ta...".

Hắn áp sát người nàng. Gương mặt kê đến rất gần. Hai má nàng bị đun nóng. Hắn khẽ trầm giọng đe doạ.

"Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói".

Nghê Đình sợ đến nỗi liên tục nuốt xuống. Phải làm sao đây?

"Hay ngài cứ gϊếŧ ta luôn đi có được không?".

Nàng chán nản muốn từ bỏ. Đến cái điệu bộ tuỳ ý chém gϊếŧ này của nàng cũng rất giống một người.

"Vậy thì thật mất hứng!".

Tay Thượng Hàn bỗng dưng buông dải lụa, khiến nàng ngã xuống tẩm sàng. Hai tà váy đều bị tốc lên, mái tóc đen xoã dài ra như suối. Hai chân thon dài tựa ngọc. Nét mặt mờ mịt của nàng càng thêm vạn lần ma mị. Hắn đè lên người nàng, nắm chặt lấy cổ áo nàng. L*иg ngực của nàng cứ không ngừng phập phồng.

Tình thế hiện tại của Nghê Đình giống hệt như một con mồi chuẩn bị bị làm thịt.

Hai mắt của Thượng Hàn nhắm hờ. Đôi đồng tử khó dò của hắn nhấn nàng chìm trong bể tình mê man. Nàng chưa tình trông thấy hắn ở gần như vậy, gần đến mức nàng trông thấy cả những sợi tơ mi trắng trên mắt hắn, như tuyết đọng trên mi mắt. Nghê Đình quên cả chống cự. Đôi môi của hắn phủ xuống, sự mềm mại tan chảy quấn lấy tim phổi nàng. Tay nàng vô thức bá vào vai hắn.