Chương 1: Dụ hoặc

“Hạ Ngân, sau khi tan học đến văn phòng của tôi một chút.”

Chủ nhiệm khoa là một đại thúc béo, mang một cặp kính tròn, hắn đối với học sinh rất hiếm khi lớn tiếng, nhưng lần này sắc mặt hắn hiển nhiên có chút không tốt lắm.

Khương Trĩ trộm nhắn tin cho nàng: [Làm sao vậy?]

A Ngân bĩu môi, ngón tay bay múa không ngừng.

[Dục cầu bất mãn.]

“Khụ khụ!”

Khương Trĩ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết, bạn tốt A Ngân luôn luôn ngữ khí kinh người chết không thôi, quen biết lâu như vậy, nàng cũng chưa có quen cách nói chuyện kinh người của A Ngân.

[Thật ghê tởm nha!]

[Nam nữ gian díu, ngoại trừ chuyện đó còn có thể là chuyện tốt gì được.] ấn xuống gửi tin đi, A Ngân đem sách giáo khoa trên bàn thu gọn lại, cùng điện thoại di động nhét vào cặp sách.

Nàng hướng Khương Trĩ vứt cái nhìn ma mị kiều diễm sắc dục, dung mạo tinh xảo, gợi cảm lại không mất vẻ đáng yêu.

“Bảo bối nhi, hôm nay không cùng cậu về nhà được, tỷ tỷ có hẹn, ngày mai mua đồ ăn sáng thơm ngon cho cậu~”

“Đi đi, ai muốn về cùng cậu” Khương Trĩ xem tin nhắn mới, mặt đỏ hồng:“Ba tớ sẽ đến đón.”

“Ahh~” A Ngân ý vị thâm sâu mà cười, phất tay tạm biệt.

“À tớ thấy thúc thúc cùng một người phụ nữ ở trung tâm thương mại xem trang sức, A Trĩ khả năng cậu sắp có mẹ kế.” A Ngân đi ra ngoài mua quần áo, trở về liền nói lại.

Khương Trĩ bị nàng làm đến tâm loạn như ma.

Nàng đeo cặp sách đứng ở cổng, thân ảnh yểu điệu hấp dẫn không ít sinh viên đi ngang qua, nàng cũng không ngẩng đầu lên, vào WeChat của ba ba xem xét.

Khương Trạch Nguyên vòng bạn bè rất sạch sẽ, ngẫu nhiên đăng một ít bài về học thuật Khương Trĩ xem không hiểu. Nếu không phải sau khi xét nghiệm quá ADN, nàng còn hoài nghi mình không phải con ruột.

7 giờ, Khương Trạch Nguyên lái xe dừng ở cổng trường, Khương Trĩ cắn cắn môi, ngồi vào.

Khương Trạch Nguyên thay nàng thắt dây an toàn, hắn đã qua tuổi 40, khuôn mặt anh tuấn có vài vết nhăn, không những không có dấu hiệu quá lão hóa, ngược lại ngũ quan tuấn khí, thoạt nhìn thành thục giàu có mị lực.

Khương Trĩ lớn lên không giống hắn, nàng chính là giống mẹ mình phong tình vạn chủng, mặt mày diễm lệ, dáng người đẫy đà rất có hứng thú, bị ngón tay ba ba nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực, váy ngắn dưới đùi như điện giật run rẩy.

Bên trong xe điều hòa mát lạnh, Khương Trạch Nguyên hút thuốc, nhưng hắn chưa bao giờ hút trước mặt con gái, bởi vì Khương Trĩ ghét mùi thuốc.

Nhưng Khương Trĩ trong lòng lại nghĩ là: Ba ba là vì che lấp đi mùi hương nước hoa của phụ nữ.

Thắt dây an toàn xong, Khương Trạch Nguyên cẩn thận lái xe, Khương Trĩ nhìn đôi tay thon dài đầy rắn rỏi. Trước mắt hiện lên hình ảnh đôi tay đó xoa nắn bầu vυ" trắng nõn của nữ nhân, gương mặt đỏ bừng.

“Nóng lắm sao, mặt con sao lại đỏ như vậy?”

Đèn đỏ sáng, Khương Trạch Nguyên theo bản năng nhìn thoáng qua con gái vẫn không lên tiếng.

Đồng phục trường màu xanh lam nếu không in tên trường đại học, nàng thoạt nhìn giống học sinh cấp ba 17-18 tuổi.

Khương Trĩ : “Ah.” Một tiếng, móc gương nhỏ ra soi.

“Hình như đánh má hồng hơi quá tay?”

Nàng chột dạ, ngón tay dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, một lát sau mới dường như không có việc gì đem gương cất đi: “Nào có má hồng? Ba ba, còn không xem xe đã làm chuyện gì?”

“Con gái xinh đẹp a, liền nhiều chuyện vậy.” Khương Trạch Nguyên không để bụng cười cười.

Này khả năng không có chuyện gì, Khương Trĩ dưới đáy lòng cười trộm.

Xuống xe, nàng chủ động ôm cánh tay Khương Trạch Nguyên: “Ba ba, hôm nay làm đồ ăn cho con ăn được không?”

“Ừm……”

Khương Trạch Nguyên mở cửa, Khương Trĩ đi vào trước đổi giày, nàng không có mặc quần an toàn, cúi người một cái, váy ngắn cái gì đều che không được, lộ ra tất chân bao quanh qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng.

Khương Trạch Nguyên vội đóng cửa lại, khó nén tức giận: “Như thế nào mặc váy ngắn vậy?”

“Có sao đâu ạ?” Khương Trĩ vô tội ngẩng đầu: “Trời nóng như vậy, con nóng muốn chết.”

“Quá lộ liễu, ai cũng đều có thể nhìn thấy……” Khương Trạch Nguyên đột nhiên ý thức được cái gì, miệng lạnh lùng mà nhấp giọng xuống nói.

Hắn không lên tiếng nữa mà thay dép lê, cởϊ áσ khoác tây trang, đi đến phòng thay quần áo.

“……Ba ba thật ra nói ba ba đã nhìn thấy cái gì sao.” Khương Trĩ nhỏ giọng nói thầm, nàng cởi tất chân, nghĩ nghĩ, đem nó vo lại nhét vào khe hở sô pha.

Đồng phục cùng áo ngực cũng cởi ra, đổi thành áo thun tay ngắn nhẹ nhàng, Khương Trĩ cực phát nứиɠ, trước ngực cố vân vê hai nụ nhỏ, quần áo mở ra hết cỡ, có thể tùy thời điểm mà cởi ra dễ dàng.

Nàng ở trong nhà Khương Trạch Nguyên có phòng của mình, giường công chúa, vách tường còn sơn màu hồng phấn, tủ quần áo màu trắng dán hình động vật đáng yêu cùng Cinderella, giống phòng ngủ của bé gái 12 tuổi.

Khương Trạch Nguyên vẫn luôn coi nàng là trẻ con.

Khương Trĩ nhíu mày, tủ đầu giường của nàng có quyển tạp chí, nàng nhặt lên tùy ý xem qua, ngoài cửa truyền đến tiếng của Khương Trạch Nguyên: “Tiểu Trĩ, ăn cơm.”

Nàng loạng choạng cẳng chân, không để ý tới.

Cửa bị gõ ba tiếng “cốc cốc”, Khương Trạch Nguyên mở cửa:“Ba ba đã làm món con thích nhất……”

Không có tất chân, thiếu nữ hai chân tựa như tiểu mỹ nhân ngư mới sinh chân mượt mà trắng tinh, trần trụi bại lộ trong đáy mắt hắn.

Váy ngắn che không được đôi mông đầy đặn đĩnh kiều của nàng, giữa hai chân một mảnh ái muội.

Khương Trạch Nguyên ách thanh, hắn đi qua bóp mông nàng thật mạnh vài cái.

“Đừng nứиɠ, cơm nước xong ba ba liền ăn con.”

Hắn xuống tay khá mạnh, sau đó lại nhẹ nhàng xoa bóp, Khương Trĩ bị hắn làm hô hấp nhiễu loạn, eo nhỏ uốn éo uốn éo, hướng dựa trong lòng ngực hắn.

“Ba ba…… Con nơi đó đã thèm chết……”