Thanh âm hắn rất nhẹ, tuấn dung mang theo nhợt nhạt ôn cười, gió nhẹ thổi qua, hương hoa quế nhẹ nhàng phiêu tán khắp hoa viên, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, cố gắng ngẫm lại, có chút oán giận nói:“Vì sao mỗi lần ngươi đều chơi trò này a? Ngươi không thể dùng miệng nói sao!”
Cung Viễn Hàm híp mắt, nhẹ nhàng cười, trêu chọc:“Đứa ngốc, ngươi không phải ngốc bình thường.”
“Hừ, ngươi thì thông minh lắm.”
Vu Thịnh Ưu liếc mắt hừ một tiếng, sau đó lại nói:“Đúng rồi, ở bên ngoài, ngươi thấy cái gì hay, ăn ngon, nhớ mua cho ta một ít.”
“Có thể a.”
“Viễn Hàm……”
Vu Thịnh Ưu cảm động nhìn hắn, Viễn Hàm thật sự là người tốt a! Cung Viễn Hàm cười xòe tay:“Đưa tiền đây.”
“Xì ~!”
Nàng đã biết hắn sẽ nói như vậy mà:“Quên đi, quên đi, ta cũng chẳng trông cậy ngươi sẽ mua cho ta, ta đi đây.”
Vu Thịnh Ưu nói xong, xoay người phất tay rời đi. Cung Viễn Hàm nhìn nàng theo bóng dáng nàng, tự nói với chính mình, cảm tình đó của hắn không thể đυ.ng vào, không cần mưu toan vươn tay, người đó không thuộc về hắn, hắn không nên hy vọng xa vời, không nên trêu chọc, không nên ái muội. Hắn thầm nghĩ, sống được thản nhiên, không đi truy đuổi, không đi chờ đợi, có lẽ có một ngày, hắn sẽ gặp được phần hạnh phúc thuộc về chính mình. Vu Thịnh Ưu chạy ra cổng đá ở hoa viên, không nhịn được quay lại liếc nhìn hắn, nam tử áo trắng kia, đứng dưới tàng cây kim quế, mang theo ôn nhu tươi cười, lẳng lặng nhìn nàng, hắn vĩnh viễn tao nhã, vĩnh viễn không nhiễm phong trần, vĩnh viễn phiêu dật như mây, tuấn nhã bất phàm, kinh diễm làm cho người ta tim đập không thôi. Đây là Cung Viễn Hàm, Cung gia nhị công tử, thần tiên trong cõi người. Ba ngày sau, Cung Viễn Hàm đi rồi. Không ai đi tiễn hắn, không phải không muốn tiễn, mà là hắn không cho mọi người cơ hội được đưa tiễn hắn. Ngày đó sáng sớm, trời hơi mưa phùn, hắn cưỡi trên bảo mã màu đen, chậm rãi thong thả đi ra khỏi Cung gia bảo, rất xa chỉ thấy Cung Viễn Tu đứng ở cửa Cung gia bảo, trầm mặc nhìn hắn. Hắn xuống ngựa, đi đến trước mặt y, mỉm cười:“Đại ca, huynh cần gì phải đưa đệ.”
Cung Viễn Tu nhìn hắn, gật gật đầu, không nói gì, chỉ là bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn, y có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng lại cảm thấy không cần phải nói, y nghĩ, hắn biết, hắn đều biết. Y có bao nhiêu cảm kích hắn, khi y ngốc, hắn đã tiếp nhận trọng trách, khổ tâm gánh vác, lo lắng hết lòng. Y có bao nhiêu cảm kích hắn, khi y ngốc, hắn đã cẩn thận che chở, hết sức yêu thương. Đôi khi nghĩ lại, chính mình ngây ngốc nhiều năm như vậy, là vì chính y không muốn tỉnh, muốn ngây ngốc, tránh phía sau Viễn Hàm, y cảm thấy thực an toàn, thực hạnh phúc, không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, vô ưu vô lo một ngày lại một ngày, một năm lại một năm nữa. Nếu không phải, y muốn dùng sức lực của chính mình bảo hộ Ưu, có lẽ…… Y thật sự cả đời sẽ không tỉnh lại. Mùa thu mưa phùn, có hơi lạnh, gió thổi loạn, hạt mưa tinh tế dừng trên người bọn họ, ướt tóc, ướt góc áo. Cung Viễn Hàm sửng sốt một chút, hắn có chút giật mình, hắn thật không ngờ Cung Viễn Tu lại ôm hắn, nhưng mà, chính vì một cái ôm này, hắn tiêu tan tất cả, hắn cam tâm tình nguyện, hắn không ủy khuất, cũng không cảm thấy khổ sở. Bởi vì, hắn thật sự rất yêu bọn họ…… Thực yêu…… Hắn cười yếu ớt vươn tay, ôm lấy ca ca chính mình, Hắn muốn nói: Hãy đối với nàng thật tốt. Nhưng mà hắn không nói, bởi vì hắn biết, y sẽ, y sẽ yêu thương nàng hơn bất cứ kẻ nào. Hắn muốn nói: Thực xin lỗi, đệ không nên thích thê tử của huynh. Nhưng mà hắn không nói, bởi vì hắn biết, y sẽ không trách hắn, y chỉ biết tự trách mình. Hắn muốn nói rất nhiều, lại cảm thấy không cần nhiều lời. Rất nhiều điều muốn nói, đều yên lặng truyền lại trong một cái ôm này. Một cái ôm này, có cảm kích, có áy náy, có xin lỗi, cuối cùng, hắn buông y ra, lui lại từng bước, cười khẽ nhìn Cung Viễn Tu nói:“Đại ca, đệ đi rồi.”
Cung Viễn Tu gật đầu, nhẹ giọng nói:“Đi đi.”
Đi đi, đi tới nơi hắn muốn đi, làm sao y không biết, sáu năm trước, khi y không ngốc, mười lăm tuổi, hắn đã muốn du ngoạn giang hồ. Là y đã quấn chân hắn, là y đã ngăn trở giấc mộng của hắn. Hắn muốn đi, vậy để cho hắn đi đi, chân trời góc biển, du ngoạn rồi trở về. Y nhìn hắn tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, biến mất ở cuối góc đường, mưa chậm rãi ngừng, sắc trời vẫn âm u, y đứng yên ở cửa thật lâu, mãi cho đến hạ nhân mở cửa Cung gia, giật mình gọi y ‘đại thiếu gia’, y mới hồi phục tinh thần lại, xoay người rời đi. Đến cuối cùng, ngay cả một câu ‘trở về sớm một chút’, y cũng đều không nói. Bởi vì, y biết, y không cần phải nói, Viễn Hàm, hắn sẽ trở về, nơi này là nhà của hắn, là nơi hắn nhớ nhung nhất. Cung Viễn Hàm đi rồi, toàn bộ Cung gia có vẻ có chút im lặng, như là bỗng nhiên mất đi một phong cảnh xinh đẹp, trở nên ảm đạm. Ngay cả nhóm tỳ nữ Cung gia, cũng đều cảm thấy không quen.
Thời gian nghỉ ngơi sau cơm chiều, vài thị nữ tụ tập bên cạnh ao sen, nhỏ giọng trò chuyện. “Ai, nhị thiếu gia lần này đi không biết bao lâu mới trở về.”
Một thị nữ nói. “Đúng vậy, có lẽ chờ người trở về, chúng ta đều đã xuất giá.”
Một thị nữ khác tiếp lời nói, trong thanh âm có vô hạn quyến luyến. “Buổi sáng thức dậy, chỉ cần nghĩ đến không còn nhìn thấy nhị thiếu gia nữa, muội lại không có tâm trạng làm việc.”
Một thị nữ nhỏ tuổi nói thầm. “Ha ha, tiểu nha đầu như muội cũng thầm mến nhị thiếu gia.”
Một thị nữ khác cười trêu nói. “Muội thầm mến thì sao chứ, Cung gia chúng ta, có cô gái nào không thích nhị thiếu gia?”
Thị nữ nhỏ tuổi khẽ đẩy nàng một chút. Lạc Nhạn vẫn đứng bên cạnh nghe xong lời này, mỉm cười. Đúng vậy, ở Cung gia, có ai không thích nhị thiếu gia chứ. Chỉ là, thân phận như các nàng, sao có thể hy vọng xa vời gì chứ? Nhị thiếu gia…… Người rốt cục rời đi sao? Kỳ thật, ngày đó khi hắn hỏi quê nàng ở đâu, nàng liền mơ hồ cảm giác được, hắn phải đi. Thật tốt, hiện tại nhị thiếu gia, có phải đã đến quê nàng hay không? Bên hồ ngoài thành Thanh Hoa hoa sen hẳn là đang vừa lúc nở? Nhị thiếu gia người…… Sẽ vui vẻ chứ? Sẽ cười sao? Nhất định sẽ như vậy đi. Gió nhẹ phất qua, Lạc Nhạn nhìn ao sen úa vàng trước mắt, nhẹ nhàng nghĩ: Nhị thiếu gia, người phải hạnh phúc. Ở trong chốn giang hồ, tìm được hạnh phúc của người. Mà nàng…… Nàng chỉ hy vọng xa vời, chính là hy vọng xa vời, trong lúc mình còn ở đây, còn có thể có cơ hội, vì hắn dâng một chén trà, nhún người hành lễ, vì hắn hái một đóa hoa sen, tách một viên hạt sen. Nàng chính là lặng lẽ hy vọng xa vời, có thể có cơ hội, lại một lần nữa, đứng ở phía sau hắn, ở rất xa, nhìn hắn ngắm cảnh…… Nhìn hoa nở, nhìn hoa tàn, vì nó phiền muộn, vì nó ưu thương…… Vào đông ánh mặt trời vẫn ấm áp, Vu Thịnh Ưu nằm trước cửa phòng trong tiểu viện phơi nắng, mặt cỏ khô vàng có hơi dặm, nhưng nàng da dầy, không sao cả. Nàng ngửa đầu, nhìn trời xanh mây trắng, bỗng nhiên có chút nhớ nhung Viễn Hàm.
Viễn Hàm đã đi hơn một tháng rồi, cũng không biết hiện tại thế nào? Kỳ thật nàng tuyệt không lo lắng cho hắn, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới…… Được rồi, nàng thừa nhận, nàng không phải ngẫu nhiên lại nghĩ đến, mà là thường xuyên nghĩ đến, nghĩ đến tên kia hé ra khuôn mặt tươi cười, ở nơi nào đó tai họa nhân gian, lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ thiện lương, bắt tù binh trái tim ngây thơ của bao nhiêu cô gái. Ha ha, cuộc sống của hắn nhất định thực dễ chịu đi! Hâm mộ a hâm mộ! “Uy! Ngươi nằm ở nơi này, thực chặn đường a!”
Cung Viễn Hạ đi tới, đưa chân đá đá Vu Thịnh Ưu. “Đường rộng như vậy, ngươi không thể đi vòng quanh a?”
Vu Thịnh Ưu không nhúc nhích tiếp tục nằm. “Hừ.”
Cung Viễn Hạ quay đầu, sau đó ném một bao gì đó cho nàng:“Đây là Mạt Nhất bảo ta đưa cho ngươi.”
“Cái gì vậy?”
Vu Thịnh Ưu cầm lấy bao, vừa mở ra, cư nhiên là một bao đầy bánh bao thịt:“Hắn đưa ta nhiều bánh bao thịt như vậy làm gì?”
“Hắn cho ngươi thì ăn đi! Dong dài nhiều như vậy làm gì!”
Cung Viễn Hạ hầm hừ nói. “Ngươi làm sao mà tức giận như vậy a?”
Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, ha ha cười nói:“Ngươi không phải là đang ghen tị đấy chứ?”
“Ai ghen tị với ngươi a! Ăn bánh bao của ngươi đi!”
Cung Viễn Hạ liếc mắt trừng nàng một cái, xoay người bước đi, đáng giận, thật sự là bị nàng nói trúng rồi, hắn chiếu cố Mạt Nhất hơn một tháng, chờ tới khi vết thương lành, y đưa cho hắn một bao gì đó, hắn lại tưởng lễ vật cảm tạ hắn! Còn vẻ mặt ngượng ngùng cự tuyệt nói:“Ha ha, mọi người đều là huynh đệ, không cần khách khí như vậy, đưa lễ vật làm gì a!”
Kết quả Mạt Nhất tên mặt than chết tiệt kia, cư nhiên chọn chọn lông mi, thực trực tiếp ném một câu:“Không phải đưa cho ngươi.
Giúp ta đưa cho Vu Thịnh Ưu.”
Đáng giận, đáng giận! Muốn đưa bánh bao, sao tự mình không tới mà đưa a! Còn muốn hắn chuyển cho! Mạt Nhất tên hỗn đản này! Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Hạ hầm hừ rời khỏi, có chút khó hiểu, lúc Mạt Nhất đi, nàng rõ ràng có đi tiễn a, còn giao Quỷ môn Băng phách cho hắn, bảo hắn mang đi trả Bàn Tử, vì sao hắn không đưa nàng bánh bao luôn lúc đấy? Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, đếm đếm, tổng cộng hai mươi cái bánh bao, bánh bao, bánh bao…… Chẳng lẽ ý hắn là? Năm đó mình cho hắn hai cái bánh bao, cho nên hiện tại hắn hoàn trả gấp mười? Không…… Không thể nào? Ân tình của mình, báo đáp dễ dàng như vậy sao? Mạt Nhất người này, cũng quá tinh đi! “Mạt Nhất! Ngươi là quỷ keo kiệt!”
“Sao vậy? Ai chọc nàng tức giận?”
Cung Viễn Tu chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn nàng. Vu Thịnh Ưu ôm lấy hắn:“Tướng công, Mạt Nhất thật xấu tính!”
Cung Viễn Tu cười nhạo:“Hắn lại làm sao?”
Vu Thịnh Ưu vẻ mặt tức giận nói:“Hừ! Mười hai năm trước ta cho hắn hai cái bánh bao, giờ hắn trả ta hai mươi cái, hiện tại giá cả tăng cao, tính thế nào ta cũng chịu thiệt!”
“Vậy theo ý nương tử, hắn phải đưa nàng bao nhiêu cái?”
Vu Thịnh Ưu nghĩ nghĩ nói:“Ít nhất cũng phải đưa ta năm mươi cái đi.”
Cung Viễn Tu nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc, cười nói:“Mạt Nhất như thế, nếu hắn thật sự nhớ kỹ ân tình của nàng, ngay cả mệnh cũng có thể cho nàng, nếu hắn không muốn nhớ, hắn sẽ không đưa gì hơn ngoài hai mươi cái bánh bao này.”
Vu Thịnh Ưu bộ dáng không cam lòng gật đầu:“Cho nên ta nói, hắn xấu tính!”
“Nương tử so đo cùng hắn làm gì.”
Mạt Nhất chủ ý quỵt nợ, dùng hai mươi cái bánh bao giải quyết ân oán của hai người trong lúc đó, nàng so đo cũng chỉ là lo sợ không đâu mà thôi. Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên ném bánh bao sang một bên, nhếch miệng cười xấu xa:“Hắn quỵt nợ cũng không sao, ngươi không cần nghĩ! Ngươi nói, rốt cuộc là từ khi nào thì ngươi bắt đầu giả ngu?”
Người này, quả thực hù chết nàng, sáng sớm ngày đó, chính là sáng sớm ngày Viễn Hàm đi. Nàng thức dậy, mở to mắt, chỉ thấy hắn không nói một tiếng, ngồi ở trước giường yên lặng nhìn nàng.
Ngày đó trời mưa, sắc trời u ám, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Nàng chớp chớp mắt, đứng dậy nhẹ giọng gọi tên hắn:“Viễn Tu?”
Cung Viễn Tu lông mi giật giật, nhưng không trả lời, nàng có chút lo lắng tiến lên kéo hắn, tay nàng vừa đυ.ng tới hắn, lập tức bị cảm giác lạnh băng trên tay hắn làm cho rùng mình, hắn cúi người, ánh mắt có chút mờ mịt, Vu Thịnh Ưu lo lắng hỏi:“Viễn Tu, làm sao vậy?”
Cung Viễn Tu trầm mặc một hồi, sau đó nói:“Viễn Hàm đi rồi.”
Vu Thịnh Ưu sửng sốt, Viễn Hàm đi rồi? A, đúng rồi, hắn đã sớm nói phải đi, lại không nghĩ rằng, hắn lại rời đi không nói một tiếng. Hắn là vì Viễn Hàm rời đi mà thương tâm sao? Đúng là đứa nhỏ. Vu Thịnh Ưu ôn nhu nhìn hắn, dùng hai tay ấm áp gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, nhẹ nhàng ma sát, nàng an ủi nói:“Viễn Hàm chỉ là ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ trở về .”
Bàn tay Cung Viễn Tu chậm rãi ấm áp lên, hắn im lặng một hồi, sau đó lặp lại lời của nàng nói:“Đúng vậy, hắn rất nhanh sẽ trở về.”
Vu Thịnh Ưu có chút kỳ quái nhìn hắn, Viễn Tu im lặng a, tuyệt không giống đứa ngốc Tu, chẳng lẽ hắn? “Viễn Tu ngươi……”
Nàng còn chưa hỏi ra, hắn lại bỗng nhiên ôm lấy nàng, hung hăng áp xuống môi nàng, cuồng nhiệt hôn nàng, bỏ đi quần áo của nàng, dùng bàn tay thon dài vuốt ve thân thể nàng, sau đó tách hai chân của nàng ra, đem chính mình tiến vào thật sâu trong cơ thể ấm áp của nàng, một lần lại một lần giữ lấy nàng, tiến công chiếm đóng nàng. Ngày đó, hắn muốn nàng rất nhiều lần, hắn có một chút điên cuồng, một lần lại một lần đưa mầm móng cực nóng của hắn tiến vào trong cơ thể nàng. Ngày đó, khi nàng nặng nề hô hấp, nàng cảm giác được hắn đặt nàng dưới thân, hắn cùng nàng dung hợp một chỗ, hắn chế trụ chân tay của nàng, phủ ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói:“Nương tử, chúng ta sẽ hạnh phúc, ta sẽ cho nàng hạnh phúc.”
Ngày đó, nàng nặng nề ngủ trong lời thề này của hắn, ngay cả trong mộng, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên. Hắn nói, hắn sẽ cho nàng hạnh phúc. Thật tốt, nàng rốt cục cũng tìm được nơi chốn của mình, ấm áp, hạnh phúc cả đời của mình. Tới khi nàng tỉnh lại, liền phát hiện người này quả nhiên biến thành Viễn Tu thông minh! Vu Thịnh Ưu tuy rằng có hơi ngốc, nhưng cũng không phải ngu xuẩn! Nàng đã nghĩ, người này tuyệt đối quỷ dị, nói không chừng chỉ là đang giả ngu! Nhưng mỗi lần nàng hỏi hắn vấn đề này, không phải bị hắn tránh thoát, chính là bị hắn kéo lên giường ooxx! Vì thế, trong tình trạng kiệt sức, toàn thân tê dại, nàng liền quên hỏi. Hôm nay, nàng rốt cục lại nghĩ tới mà hỏi! Lần này hắn đừng hòng chạy thoát! Vu Thịnh Ưu lui ra phía sau hai bước, ánh mắt chuẩn xác nhìn hắn, không cho phép hắn tránh né đề tài, cũng không cho phép hắn kéo nàng qua, áp đảo, ooxx! Cung Viễn Tu thực trấn định lắc đầu:“Ta không giả bộ a, chỉ là ngày đó ta vừa thức dậy, bỗng nhiên liền thanh tỉnh.”
Vu Thịnh Ưu hoàn toàn không tin:“Ngươi gạt ta, nếu ngươi không tốt, Viễn Hàm sao dám hạ quyết tâm bỏ xuống một nhà già trẻ đi ra ngoài du ngoạn?”
Cung Viễn Tu cười, nàng cư nhiên đem Cung gia hình dung thành một nhà già trẻ? Ha ha, cho dù hắn thật là khờ, Viễn Hàm đi ra ngoài du ngoạn vài năm, Cung gia cũng không thể sụp đổ. Vu Thịnh Ưu vẻ mặt hung hãn nhìn hắn, nắm chặt tay hỏi:“Không phủ nhận đi? Hừ hừ, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây? Cư nhiên dám gạt ta!”
Cung Viễn Tu trầm mặc cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình, Vu Thịnh Ưu hạ ánh mắt, hắn làm sao vậy? Sợ hãi? Qua một giây, hắn lại ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề, vẻ mặt đơn thuần tốt đẹp, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi:“Nương tử, nàng muốn trừng phạt Viễn Tu sao?”
Lửa giận của Vu Thịnh Ưu lập tức biến mất, ngay cả thân mình cũng đều mềm nhũn, ách…..
thực đáng yêu!! Viễn Tu đáng yêu như vậy! Cho dù biết là hắn giả bộ! Cho dù biết hắn đang dụ hoặc nàng! Nhưng mà vẫn là thực đáng yêu! Vu Thịnh Ưu ánh mắt ôn nhu, dùng sức lắc đầu:“Sẽ không, sẽ không, ta sao có thể trừng phạt ngươi chứ!”
“Vậy nương tử hôn nhẹ a.”
Cung Viễn Tu vươn mặt qua, cười vẻ mặt hồn nhiên tốt đẹp. Vu Thịnh Ưu vươn qua, nắm lấy mặt hắn, dùng sức cắn mấy cái:“Sao, sao, sao, sao, sao, sao!”
Cung Viễn Tu cười, đưa tay kéo nàng qua, gắt gao ôm vào trong ngực, xoay người, áp nàng xuống. Trời xanh trong sáng, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ cũng ấm áp, hắn đặt nàng trên cỏ, nâng tay, dùng ngón tay xinh đẹp trêu chọc mái tóc dài của nàng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy tươi cười, hắn dùng thanh âm tràn ngập từ tính nói:“Nương tử, nàng hôn rồi, hiện tại đến phiên ta đi?”
Nói xong, hắn cúi xuống, ôn nhu hôn nàng, nhẹ nhàng, liếʍ cắn, đem đầu lưỡi tham lam đi vào, bá đạo dây dưa nàng, một cái hôn thực sâu thực trầm, thực ôn nhu nóng bỏng, hắn hôn thật lâu, khiến người nào đó toàn thân xụi lơ ở dưới thân hắn thở gấp liên tục. Đều nói nữ nhân thật sự yêu thương sẽ không đòi tiền, nam nhân thật sự yêu thương sẽ không sợ mất mặt. Lời này tuyệt đối là chân lý, hiện tại Cung Viễn Tu chính là điển hình tuyệt đối, hắn đã không cần quan tâm nàng thích là Viễn Tu đáng yêu hay là Viễn Tu thông minh, dù sao đều là hắn, khi nàng thích hắn đáng yêu, hắn liền đáng yêu, khi nàng muốn hắn thông minh, hắn liền thông minh. Hơn nữa, ngẫu nhiên giả bộ đáng yêu để làm nũng, nhìn nàng không thể chống cự mình, cũng rất thú vị a. Một cái hôn thật dài chấm dứt, Vu Thịnh Ưu vẻ mặt đỏ bừng hờn dỗi đẩy bờ vai hắn nói:“Ưm…… Ngươi là người xấu! Ngươi một chút cũng không đáng yêu!”
“Nàng không thích ta như vậy?”
Cung Viễn Tu nhìn nàng, trong mắt có một tia khẩn trương. “Ách?”
Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu:“Đương nhiên không phải.”
“Vậy thì tại sao? Nàng vẫn không muốn ta trở nên thông minh sao?”
“Không phải a.”
Vu Thịnh Ưu cau mày, còn thật sự nghĩ nghĩ nói:“Mặc kệ ngươi thông minh hay là không thông minh, đều là tướng công của ta! Đều là Viễn Tu ta thích nhất!”
Nếu nói, Viễn Tu lần đầu tiên biến thành thông minh, nàng quả thật có chút không quen, không thích ứng, nhưng lần thứ hai, nàng đã không có loại cảm giác này, lại cảm thấy hắn sớm nên biến trở lại, thậm chí có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Không phải nàng không thương Viễn Tu đáng yêu, mà là nàng…… Được rồi, chính nàng cũng không rõ nói cảm giác của nàng được, dù sao chỉ cần là Viễn Tu là được! Nàng đều thích! Đều yêu! Cho nên, nàng không rối rắm! Sống cho tốt đi! Hắn cho nàng hạnh phúc, đồng thời, nàng cũng muốn đem tới hạnh phúc cho hắn! “Chỉ cần là ta, nàng đều thích?”
Cung Viễn Tu nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười. Vu Thịnh Ưu dùng sức gật gật đầu. “Nương tử, bên ngoài gió mạnh, chúng ta trở về phòng đi.”
Nói xong, không chờ Thịnh Ưu gật đầu, một phen ôm lấy nàng, đi vào trong phòng, đóng cửa! Làm gì? Này còn phải hỏi! Ha ha ha, Cung Viễn Tu người ta võ công là thiên hạ đệ nhất, công phu gì gì kia, tuyệt đối cũng là thiên hạ… Ha ha ha! Dù sao, cuộc sống tính phúc của Vu Thịnh Ưu vẫn còn oanh oanh liệt liệt ở phía sau màn che a! Nàng sẽ không bao giờ còn ra khỏi cửa với gương mặt dục cầu bất mãn nữa!