“Viễn Hàm, coi như xong, ngươi để Mạt Nhất đi đi.”
Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Hàm, ánh mắt khẩn thiết mang theo thỉnh cầu, nàng ôn tồn nói:“Ngươi nên thu thập cũng đã thu thập, nên giáo dục cũng đã giáo dục, cho dù là lấy uy cũng đủ rồi.
Coi như xong, coi như xong.”
Mạt Nhất, bắt đầu từ nghiệt duyên giữa nàng và Bàn Tử, nếu có khả năng, nàng hy vọng hắn cũng sẽ trở thành dấu chấm dứt nghiệt duyên giữa bọn họ.
Bàn Tử, vừa nghĩ tới cái tên này, nàng liền vô cùng đau lòng, nàng thiếu hắn nhiều như vậy, nếu có thể cứu Mạt Nhất, có tính là trả cho hắn chút ân tình không? “Nhị ca!”
Cung Viễn Hạ cầu xin nhìn Cung Viễn Hàm. “Nếu hôm nay ta nhất định phải gϊếŧ hắn thì sao?”
Cung Viễn Hàm cười yếu ớt hỏi, ánh mắt có chút lạnh như băng. “Ngươi nếu thực muốn gϊếŧ hắn, chúng ta cũng không ngăn được.”
Vu Thịnh Ưu đỏ mắt, cả giận nói:“Nhưng ngươi không sợ ta cùng Viễn Hạ sẽ chán ghét ngươi sao! Chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi cả đời!”
Cung Viễn Hàm mắt cũng chưa chớp:“Phải, không sợ.”
Vu Thịnh Ưu quay đầu, lệ rơi đầy mặt, vì sao hắn tiếp lời mau như vậy a! Rất đả thương lòng tự tôn của người khác! “Nhị ca!”
Cung Viễn Hạ cũng bi thương, đau lòng kịch liệt kêu hắn. Cung Viễn Hàm ha ha cười, nghịch ngợm nháy mắt:“Lừa các ngươi thôi! Ta sao có thể vì một người ngoài, để cho đệ đệ đáng yêu nhà ta cùng tẩu tử oán hận ta cả đời chứ, không đáng, không đáng nga.”
“Viễn Hàm……”
Vu Thịnh Ưu hai mắt lóe nước mắt, cảm động nhìn hắn! Nàng đã sớm biết Viễn Hàm đau nàng! “Nhị ca……”
Cung Viễn Hạ gắt gao nắm tay, hắn đã sớm biết nhị ca thương hắn! “Ai, ta thương tâm, các ngươi vừa rồi cư nhiên đối xử với ta như vậy.”
Cung Viễn Hàm khổ sở gục đầu xuống:“Trừng mắt nhìn ta, hét lớn với ta, không nghe ta nói, còn nói muốn chán ghét ta cả đời.”
“Thực xin lỗi! Chúng ta sai lầm rồi! Chúng ta có tội!”
Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Hạ cúi đầu 90°, xin lỗi! “Về sau phải ngoan nga.”
“Vâng!”
Hai người dùng sức gật đầu! “Không được phản kháng lời ta nói nga.”
“Vâng!”
Hai người lại dùng sức gật đầu! Cung Viễn Hàm đưa cho Cung Viễn Hạ một cái bình sứ nhỏ, gật đầu khẽ cười nói:“Đây là giải dược, Mạt Nhất, ngươi tự do.”
“Viễn Hàm! Ngươi thật tốt quá!”
“Ca! Cám ơn huynh.”
“Được rồi, được rồi, nhanh mang Mạt Nhất đi trị thương đi.”
Cung Viễn Hàm lắc lắc chiết phiến, cười vẻ mặt ôn nhu. “Vâng.”
Cung Viễn Hạ sốt ruột đỡ Mạt Nhất đi ra ngoài, lại bị Vu Thịnh Ưu ngăn lại một phen:“Nội lực đại bổ hoàn này cho ngươi, là ta tự chế, có thể cường thân kiện thể, tăng trưởng nội lực! Rất hữu dụng nga!”
Vu Thịnh Ưu da^ʍ tà cười lấy từ trong túi ra một bình thuốc đưa cho hắn. “Ngươi cũng làm được loại dược này?”
Cung Viễn Hạ ngạc nhiên hỏi, không phải nghe nói người này chỉ biết làm độc dược cùng xuân dược sao? “Đương nhiên rồi, trong đó tốt nhất chính là bình này nga.”
Vu Thịnh Ưu che miệng cười, ánh mắt sáng ngời, sáng ngời. Cung Viễn Hạ cầm bình dược có chút cảm động nhìn nàng:“Đại tẩu, ta không nghĩ tới ngươi là người tốt như vậy.”
Vu Thịnh Ưu một phen cầm tay hắn, cảm thán nhìn hắn nói:“Tiểu đệ! Ngươi cố gắng đối tốt với Mạt Nhất, các ngươi phải hạnh phúc a!”
“Ách…”
Lời này nghe có chút kỳ quái, nhưng Viễn Hạ lại không nghe ra kỳ quái ở đâu, chỉ có thể gật đầu cười nói:“Đương nhiên.”
(Hạ tiểu thụ thật dễ dụ a~ đáng thương) Cung Viễn Hàm đi tới, mỉm cười đoạt lấy bình dược trong tay Viễn Hạ:“Mạt Nhất bị thương, không nên ăn thuốc bổ bậy, ăn giải dược, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”
“Được! Nhị ca, đệ đi trước.”
Viễn Hạ nói xong, nâng Mạt Nhất bước nhanh mà đi. Cung Viễn Hàm cùng Vu Thịnh Ưu chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, mấy người rời khỏi địa lao, Cung Viễn Hạ lưng cõng Mạt Nhất, hướng đi về phía tây uyển mình ở, Cung Viễn Hàm dừng lại, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Cung Viễn Hạ nhẹ nhàng mỉm cười, đệ đệ của hắn rốt cục dám phản kháng hắn, mặc dù có một chút khó chịu, nhưng thân là nam nhân, nên có loại khí phách này,…… Viễn Hạ a, đệ rốt cục bắt đầu trưởng thành, không còn là thiếu niên mà hắn chỉ cần trừng mắt một cái là đã không nói lên lời nữa. Trong lúc Cung Viễn Hàm đang vui mừng vì chuyện này, Vu Thịnh Ưu chui ra phía sau hắn, vụиɠ ŧяộʍ, vụиɠ ŧяộʍ, vụиɠ ŧяộʍ đưa tay muốn lấy rút lại bình dược trong tay hắn, fu fu, còn thiếu một chút, một chút, sắp tới tay, tại lúc nàng đang muốn nhanh chóng cướp lại bình dược, Cung Viễn Hàm thu tay lại, tiêu sái xoay người, góc áo tung bay, thoảng lên một mùi hoa quế dễ ngửi, khiến nàng mê người, hơi hơi hí mắt. Cung Viễn Hàm để tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn nàng cười:“Đại tẩu, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Ách?”
Vu Thịnh Ưu đứng thẳng người, dùng sức lắc đầu:“Không làm gì cả a.”
Cung Viễn Hàm giơ bình dược ra hỏi:“Đây là thuốc gì?”
“Nội lực đại bổ hoàn.”
Nói xong, còn thực khẳng định gật gật đầu! Cung Viễn Hàm chọn mi, đưa bình thuốc tới trước mặt nàng:“Vậy đại tẩu ăn một viên đi a.”
Vu Thịnh Ưu vẻ mặt trấn định xua tay:“Ta không có nội lực, không cần bổ.”
Cung Viễn Hàm ha ha cười thu tay lại nói:“Ta cầm đưa cho đại ca ăn!”
Vu Thịnh Ưu cuống quít túm lấy ống tay áo hắn, cười lấy lòng:“Không cần không cần, trong phòng ta còn có rất nhiều, ngươi cứ giữ đi.”
Cung Viễn Hàm gật gật đầu, cười nói:“Vậy để ta ăn.”
“A! Đừng! Này, ngươi không bệnh, đừng ăn bậy.”
Vu Thịnh Ưu quýnh quáng, cuống quít xông lên muốn giật lại:“Đưa ta, đưa ta”
Cung Viễn Hàm quơ quơ tay, dễ dàng tránh khỏi bị Vu Thịnh Ưu cướp lấy, hắn chọn mi:“Đưa cho ta còn muốn lấy lại sao?”
Vu Thịnh Ưu không cướp được lại, chỉ có thể sốt ruột nói:“Ngươi cũng không thể ăn thuốc này a! Sẽ gặp chuyện không may.”
Giỡn sao, cho hắn ăn, vạn nhất xảy ra chuyện gì kia, gì kia, tỉnh táo lại, hắn lại không gϊếŧ nàng mới lạ a! Hơn nữa, Viễn Hàm giống thần tiên trong cõi người như vậy, vạn nhất bị một đám nữ nhân ác độc xấu xa chiếm tiện nghi, nàng càng mắc tội lớn! Cung Viễn Hàm nhìn nàng vẻ mặt sốt ruột, bỗng nhiên ha ha cười rộ lên.
Dưới tàng cây kim quế, nam tử áo trắng tươi cười, giống như được bao bọc bởi màu vàng sáng rọi, lóng lánh làm cho người ta cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Vu Thịnh Ưu có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhìn hắn mỉm cười, cũng cười rộ lên theo, híp mắt nói:“Viễn Hàm, ngươi hôm nay tâm tình thực không tồi a?”
Dường như đã lâu nàng không thấy hắn tươi cười như vậy, nụ cười xinh đẹp tựa như hoa trên toàn thế gian này đều nở rộ vậy. “Đúng vậy.”
Cung Viễn Hàm cười gật đầu nói:“Hôm nay ta đã có một quyết định rất tốt.”
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn hỏi:“Quyết định gì a?”
Cung Viễn Hàm cười, chậm rãi nói:“Ta muốn ra ngoài đi du lịch.”
“Du lịch?”
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi:“Vì sao bỗng nhiên quyết định đi du lịch chứ?”
“Không phải đột nhiên a.”
Cung Viễn Hàm cười, ngẩng đầu nhìn trời xanh rộng lớn, nhẹ giọng nói:“Sáu năm trước, ta đã muốn đi.”
Vu Thịnh Ưu hơi hạ ánh mắt, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi:“Viễn Hàm, ngươi ở nhà phiền chán phát ngốc rồi sao?”
Cung Viễn Hàm hơi hạ mắt, gật đầu nói:“Ừm.
Xem như vậy đi.”
“Vậy đi thôi!”
Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt một mảnh sáng ngời:“Ra ngoài hít thở không khí! Người giống như ngươi, không hành tẩu giang hồ, gây tai họa một chút, thực khiến giang hồ tịch mịch a!”
“Ha ha, đại tẩu quá khen.”
Cung Viễn Hàm cười ôn nhu. Vu Thịnh Ưu ha ha nở nụ cười một chút, tươi cười có chút miễn cưỡng, nàng nắm hai tay, nhẹ giọng nói:“Ta phải đi đây.”
Nàng xoay người, chậm rãi đi về phía trước, kỳ thật nàng muốn mở miệng giữ hắn lại, kỳ thật nàng muốn nói hắn đừng đi, kỳ thật nàng muốn nói hắn mang nàng cùng Viễn Tu cùng đi, nhưng mà…… Nàng có tư cách gì để nói những điều đó đây. Nàng đã trưởng thành, nàng cùng Viễn Tu đều đã là người lớn, Bọn họ không thể tiếp tục ỷ lại vào Viễn Hàm, Không thể…… Ỷ lại nhiều, ỷ lại lâu, Viễn Hàm cũng sẽ mệt …… Hắn phải đi, hắn muốn ra giang hồ, muốn đi du lịch, Tốt lắm a…… Tuy rằng, nàng sẽ có chút tịch mịch, nhưng mà…… Chỉ cần hắn vui vẻ, không phải tốt lắm sao. “Đại tẩu.”
Nàng nghe thấy hắn ở phía sau nhẹ giọng gọi nàng, nàng hấp hấp cái mũi đã hơi cay, quay đầu cười hỏi:“Sao vậy?”
“Cái này cho ngươi.”
Hắn tiến đến, đưa cho nàng một khối ngọc gì đó, nàng cầm trên tay, lạnh lẽo, như là nắm một khối băng:“Đây là cái gì?”
Cung Viễn Hàm cười:“Quỷ môn Băng phách.”
“A! Bàn Tử đưa cho ngươi!”
Vu Thịnh Ưu rống to! Kêu xong, tâm lại mềm nhũn, mình thật khờ, Bàn Tử là người giàu tình cảm như vậy, sao có thể mặc kệ Mạt Nhất chứ, Viễn Hàm đáp ứng thả Mạt Nhất dễ dàng như vậy…… “Đáng giận! Ngươi rõ ràng phải thả Mạt Nhất đi, lại còn giả bộ với chúng ta làm chi!”
Giả bộ muốn gϊếŧ người! Khiến cho mình cùng Viễn Hạ phải ăn nói khép nép cầu hắn. Cung Viễn Hàm cười:“Đùa cho vui.”
Vu Thịnh Ưu cả giận chỉ:“Ngươi là người xấu! Ta phải đi nói cho Viễn Hạ biết!”
“Đi đi.”
“Hừ.”
Vu Thịnh Ưu quay đầu nói:“ Nếu ngươi muốn cái này, sao lại đưa cho ta?”
“Đây là bảo bối trân quý nhất của Quỷ Vực môn, Ái Đức Ngự Thư lấy cái này để đổi Mạt Nhất, đương nhiên ta có thể thả hắn, như vậy, cũng không có người nào dám nói gì.”
Cung Viễn Hàm giương mắt nói:“Về phần vì sao ta cho ngươi, đương nhiên là vì, thứ này chỉ có ở trên tay ngươi, ta mới không cần lo lắng hắn sẽ cướp lại.
Ha ha.”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi đúng là người xấu!”
Vu Thịnh Ưu cuống quít đem băng phách ôm vào trong lòng, lớn tiếng nói:“Ta nhất định sẽ trả lại cho Bàn Tử.”
“Nếu đưa ngươi, liền tùy ngươi xử trí đi.”
Cung Viễn Hàm nhìn nàng cười. Vu Thịnh Ưu nhìn hắn mỉm cười không sao cả, bỗng nhiên cảm thấy, Cung Viễn Hàm cũng không cần khối bảo bối này, hắn muốn nó, để cho mình lại đem trả lại cho Bàn Tử. Hắn đang giúp nàng sao? Giúp nàng trả phần ân tình kia? Nàng cúi đầu, nghe được hắn nhẹ giọng nói:“Đại ca liền giao cho ngươi, ngươi hãy đối xử tốt với huynh ấy.”
“Ngươi yên tâm đi du lịch đi! Có ta ở đây, không ai dám khi dễ Viễn Tu!”
Vu Thịnh Ưu dùng sức gật gật đầu, vẻ mặt hung hãn nói:“Ai dám động tới một sợi tóc của hắn, ta liền độc chết cả nhà y!”
Cung Viễn Hàm cười khẽ nghe, không nói chen vào, Vu Thịnh Ưu nói một hồi, dừng một chút, nhìn hắn hỏi:“Vậy khi nào thì ngươi trở về?”
Cung Viễn Hàm hơi hạ mắt, nhẹ giọng nói:“Chờ tới khi quên đi một số chuyện không nên nhớ, bỏ đi được một số thứ không nên nghĩ tới, sẽ trở lại.”
“Kia… chuyện gì là chuyện không nên nhớ, cái gì là cái không nên nghĩ tới?”
Nàng đứng dưới tàng cây hoa quế, nhẹ giọng hỏi hắn, Hắn hơi run một chút, Sau đó nói:“Thử lại một lần?”
“Sao?”
Cung Viễn Hàm bỗng nhiên tới gần nàng, chạm nhẹ trán lên trán nàng, nhắm mắt lại. Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt nhìn hắn, còn chưa cảm nhận được loại cảm giác này, hắn đã lui lại, nhẹ giọng hỏi:“Ngốc, lần này đã biết chưa?”