Vu Thịnh Ưu trải qua gần một tháng lặn lội đường xa, sớm đã mệt không chịu nổi, cho dù biết kẻ ngốc ngủ bên cạnh nàng đang gắt gao ôm nàng, nhưng nàng vẫn bị thần ngủ triệu kiến, ngủ không biết gì.
Nàng mơ thấy mình trở lại hiện đại, đang bóp cổ mụ tác giả báo thù, mụ tác giả cũng ra sức phản kháng, bóp cổ lại nàng.
A, mụ tác giả khí lực thật lớn a, nàng bóp, bóp, ra sức bóp, bất quá nàng, ngược lại, lại bị tác giả bóp cổ đến mức không thở nổi, đáng giận, nữ chủ quả nhiên không đấu lại tác giả! Vu Thịnh Ưu thống khổ từ trong mộng bừng tỉnh, vội vàng mở to mắt, chỉ thấy Cung Viễn Tu đang bóp mũi nàng, khuôn mặt tuấn tú, nhào vào trước mặt nàng cười đến rất vui vẻ! Vu Thịnh Ưu hít sâu một hơi, vô lực chụp tay hắn nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Cung Viễn Tu cười cười, phe phẩy tay trước mặt Vu Thịnh Ưu nói: “Nương tử, hừng đông rồi! Rời giường luyện võ nào!”
“Hiện tại mấy giờ a, sao đã luyện võ, không luyện không luyện.”
Vu Thịnh Ưu quay người tiếp tục híp mắt ngủ, luyện võ? Điên rồi đi! Lúc mình ở Thánh Y phái đều ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba con sào mới rời giường, luyện võ? Đó là chuyện khi nàng tâm tình tốt đi? “Nương tử, mẫu thân nói, mỗi ngày buổi sáng giờ dần sẽ phải rời giường luyện võ, không thể lười biếng!”
“Giờ dần?”
Vu Thịnh Ưu ở trong lòng lẩm nhẩm tính, tí, sửu, dần, mão…… Giờ dần? Ba giờ đến năm giờ? Hơn nửa đêm luyện cái khỉ gì chứ:“Không đi, không đi! Nương ngươi gọi ngươi luyện chứ không bảo ta luyện! Ngoan! Chính mình luyện đi.”
“Nhưng mà mẫu thân nói, nương tử phải theo giúp ta luyện.”
“Mẫu thân nói, mẫu thân nói, ngươi chỉ biết mẫu thân nói!”
Vu Thịnh Ưu giận dữ lập tức ngồi dậy, trừng mắt nhìn Cung Viễn Tu nói:“Ngươi chưa từng nghe qua nam nhân tam theo?”
“Tam theo là cái gì?”
Cung Viễn Tu tỏ vẻ chăm chỉ học tập. “Chưa lập gia đình theo mẫu, ký thú theo thê, thê tử tự sát! Ngươi hiện tại cưới ta, phải nghe ta! Biết không?”
Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại mò mẫm. Cung Viễn Tu mở to mắt suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được cái gì là tam theo, nhưng mà hắn muốn nương tử cùng luyện võ với hắn nha! Hơn nữa nếu không luyện võ sẽ bị mẫu thân phạt! Cho nên…… cho nên vẫn bảo nương tử cùng hắn luyện võ đi! “Nương tử, nương tử, dậy đi.”
“Cầu ngươi! Để cho ta ngủ tiếp một chút đi.”
Vu Thịnh Ưu quay người trùm chăn che lên đầu, cả người cuốn chăn chặt chẽ, chính là không dậy nổi giường.
Nàng nhắm mắt lại, ở trong chăn nghe ngóng một hồi, người bên cạnh không hề động tĩnh nữa.
Hừ! Ngốc tử này, khẳng định đã buông tha cho ta! Rốt cục có thể ngủ yên một giấc, đêm qua bị hắn ôm gắt gao, ngay cả xoay người cũng đều không được, cả buổi tối cũng chưa được ngủ ngon! Vu Thịnh Ưu ngáp một cái tựa đầu trên chăn, chuẩn bị ngủ ngon một hồi.
Đúng lúc này, một chậu nước lạnh từ trên đầu nàng rót xuống. Vu Thịnh Ưu bị lạnh bổ nhào ngồi dậy:“A! Ngươi làm gì!”
Vu Thinh Ưu tức giận đẩy chậu sắt trên tay Cung Viễn Tu! Cung Viễn Tu cười meo meo nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Nương tử, như vậy nàng sẽ không buồn ngủ nữa! Trước kia lúc nào ta lười rời giường, nương đều đánh thức ta như vậy.”
Vu Thịnh Ưu lắc lắc một đầu nước đá rống giận:“Lúc trước mà ngươi nói là lúc nào???”
“Ừm.
Viễn Tu không nhớ rõ, nhưng mà Viễn Tu đứng bên hồ nước thấy hoa sen đều nở nha.”
“Thì phải là mùa hè!!!”
Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi nói. “A! Đúng rồi! Là mùa hè!”
Cung Viễn Tu bừng tỉnh đại ngộ. “Hiện giờ là mùa đông!”
Vu Thịnh Ưu nắm chặt chăn, đè nén ý muốn bóp chết hắn. “A! Ta biết nha! Nương tử cũng biết nha, hiện tại đương nhiên là mùa đông, hôm trước còn có tuyết rơi.”
Cung Viễn Tu gật đầu cười, cười đến thực đáng yêu, thực đáng yêu. Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, nặn ra một nụ cười, áp chế lửa giận trong lòng, mỉm cười với Cung Viễn Tu: “Không phải muốn luyện võ sao? Đi a!”
“Nga…… Nga!”
Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:“Nương tử, nàng cười lên thật xinh đẹp.”
“Ừ ừ.”
Vu Thịnh Ưu ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu.
Đừng tưởng rằng ngươi khen ta một câu ta sẽ tha thứ ngươi! Hôm nay ta không đi không được! Luyện võ? Ta liền cùng ngươi luyện cho tốt! Ngươi cũng đừng trách ta ra tay quá nặng! Một khắc sau, Vu Thịnh Ưu thay một thân trang phục, tóc vẫn như một cái đuôi ngựa đâm tùy ý, cả người có vẻ sạch sẽ.
Cùng Cung Viễn Tu đi đến Cung gia luyện võ trường, nơi luyện võ là bên trong một rừng trúc, trúc dày đặc không một khe hở, tầng tầng lớp lớp tựa như một đạo thiên nhiên bành chướng, chỉ có một con đường nhỏ thông vào phía sâu trong rừng trúc, từ rất xa Vu Thịnh Ưu đã thấy có một hắc y nam tử đang ở đó luyện kiếm, đến gần liền thấy, hắc y nam tử kiếm thế như gió, ra chiêu sắc bén.
Nam tử nghe được tiếng bước chân, lật cổ tay, kiếm phong hạ xuống phía dưới, bao kiếm thuận thế mà lên. Nam tử mày kiếm khẽ rung, bảo kiếm nắm trong tay, xoay người nhìn hai người bọn họ nói: “Đại ca.”
Nhìn thoáng qua Vu Thịnh Ưu tiếp theo kêu: “Đại tẩu.”
Cung Viễn Tu vỗ tay cười: “Tam đệ, kiếm pháp của đệ vừa rồi thật là lợi hại nha.”
Vu Thịnh Ưu nhìn gương mặt anh tuấn không tì vết của hắn, tức giận đến uất ức! Đáng giận, trên mặt hắn đâu có thương tích gì chứ! Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm ôn nhã: “Đại ca, đại tẩu, tam đệ, mọi người tới thực sớm a.”
Cung Viễn Tu quay đầu, nhìn nam nhân ôn nhã tuấn mỹ kia cười: “Nhị đệ, đệ cũng đến đây.”
Vu Thịnh Ưu quay lại, nhìn hắn hai chân thon dài, bộ pháp vững vàng, tức giận đến run người, họ Cung! Cả nhà các ngươi đều xem lão nương là ngu ngốc a! “Đại tẩu, sắc mặt của tẩu sao lại kém như thế?”
Cung gia lão nhị Cung Viễn Hàm có chút lo lắng nhìn Vu Thịnh Ưu gương mặt lúc xanh lúc đỏ. “Nương tử, nàng làm sao vậy? Muốn tìm đại phu tới xem hay không?”
Cung Viễn Tu cũng quan tâm hỏi. Vu Thịnh Ưu nặn ra một nụ cười: “Quả thật muốn gặp đại phu của Cung gia các ngươi, ta vẫn nghĩ y thuật của Thánh Y phái chúng ta là cao minh nhất thiên hạ, không nghĩ đến Cung gia các ngươi cư nhiên có thầy thuốc có thể chỉ trong một đêm chữa khỏi cho một người hai chân bị tàn phế, một người nửa mặt bị hủy dung! Thần y như thế, giờ Thịnh Ưu mới được thấy.”
Cung Viễn Hàm ôn nhu cười nghe Vu Thịnh Ưu trào phúng, chờ nàng nói xong còn thực lễ phép gật đầu: “Đại tẩu có thể là hiểu lầm! Hôm qua ta vì thời tiết rét lạnh, bệnh viêm khớp tái phát không thể đi được, cho nên ngồi xe lăn, mà Tam đệ, cũng là bởi vì cùng người ta đánh cuộc thua, phải hủy dung ba ngày, tất cả chuyện này chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp a.”
Vu Thịnh Ưu trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn hắn bộ dáng thành khẩn, trong lòng cả giận nói: Ván đã đóng thuyền, giờ ngươi muốn nói thế nào chẳng được! Tưởng Vu Thịnh Ưu ta ngậm bồ hòn? Không có cửa đâu! Không đối phó được các ngươi, ta chẳng lẽ không đối phó được Cung Viễn Tu? Vu Thịnh Ưu tôn chỉ chính là tìm quả hồng mềm mà bóp! Dùng sức bóp! Ta bóp ~ chết ngươi! Vu Thịnh Ưu quay đầu, cười với Cung Viễn Tu:“Tướng công, không phải muốn ta cùng ngươi luyện võ sao? Bắt đầu đi.”
Hừ, ta ở Thánh Y phái mười năm cũng không phải là ngốc! Nói đến võ công, ta cũng đứng hàng thứ sáu trong Thánh Y Phái. [ Mỗ Nguyệt: Hữu tình nêu lên: Thánh Y phái tổng cộng có sáu đệ tử.] “A! Tốt quá!”
Cung Viễn Tu cười nói:“Chúng ta nhẹ nhàng mà đánh nga.”
Vu Thịnh Ưu vẻ mặt âm hiểm cười đi đến nơi để vũ khí, chọn một cây trường côn, thuần thục xoay tròn trong tay, vũ khí nàng dùng thuận tay nhất chính là trường côn! Vu Thịnh Ưu xoay người nhìn Cung Viễn Tu nói:“Sao có thể nhẹ nhàng đánh được? Ngươi đi ra ngoài đánh nhau cùng người khác, người ta sẽ đánh nhẹ nhàng sao?”
“Nhưng mà, nhưng mà…… Ta sợ……”
“Sợ, sợ cái gì!”
Vu Thịnh Ưu gầm lên một tiếng ngắt lời hắn:“Muốn đánh liền đánh, dùng hết sức mà đánh, không đánh ta trở về ngủ tiếp!”
“Đánh, đánh, vậy bắt đầu đi.”
Cung Viễn Tu cuống quít gật đầu, nương tử tức giận thật đáng sợ nga. Vu Thịnh Ưu vứt cây trường côn trên tay cho Cung Viễn Tu, chính mình xoay người lại cầm lên một cây, đột nhiên nhảy vọt lên, Cung Viễn Tu vừa nhận được gậy, Vu Thịnh Ưu đã đánh tới trước ngực, Cung Viễn Tu buông gậy, lui về phía sau một bước né tránh một chiêu này, trường côn trong tay Vu Thịnh Ưu vũ lộng, tiếng gió vun vυ"t, chỉ thấy nàng đem trường côn cắm mạnh xuống đất, thân thể bay phía trên thuận thế tung một cước đá tới, Cung Viễn Tu thấp người tránh thoát, hai người lại qua lại mấy chiêu, Cung Viễn Tu chỉ tránh né cũng không xuất thủ công kích. Vu Thịnh Ưu rơi xuống đất một cái lại xoay người nhảy lên, đối với Cung Viễn Tu không lưu tình chút nào, hung hăng đánh xuống một gậy, Cung Viễn Tu cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, như là bị dọa sợ ngây người, Vu Thịnh Ưu có chút do dự nhìn hắn, hay là thôi đi, làm gì lại tức giận với một một ngốc tử đâu.
Nghĩ vậy, cổ tay nàng khẽ nhích chuẩn bị thu chiêu, ngay trong nháy mắt đó, một chuyện quỷ dị đã xảy ra, Cung Viễn Tu bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, song chưởng mạnh mẽ đẩy tới phía nàng. “Đại ca, dừng tay!”
Cung Viễn Hàm phi thân ra, xuất chưởng đánh về phía Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu trấn định dùng tả chưởng ngăn lại công kích của hắn, Cung Viễn Hạ cũng phi thân nhảy lên, nắm bả vai Vu Thịnh Ưu đẩy nàng ra ngoài, đồng thời xuất chưởng, tương đối cùng hữu chưởng của Cung Viễn Tu, ba người đối chưởng nhau, nháy mắt cuồng phong tàn sát bừa bãi, toàn bộ rừng trúc bị chấn động phát ra thanh âm chói tai, Vu Thịnh Ưu thét chói tai ngã xuống trên mặt đất, còn chật vật lăn bốn năm vòng. Chờ nàng mặt xám mày tro đứng lên, chỉ thấy lấy bọn họ làm tâm điểm, trong vòng mười thước,rừng trúc xung quanh toàn bộ đều bị gãy, lá trúc đầy trời bay loạn, nàng mở lớn miệng, không thể tin được nhìn trừng trừng.
Lão Thiên, thật mạnh! Chưởng này nếu đánh trên người nàng, không phải nàng đã nát bét như cám sao? Ngốc tử này…… Ngốc tử này cư nhiên lợi hại như vậy! Chẳng lẽ hắn là giả ngốc? ——————— tiểu kịch trường —————- Vu Thịnh Ưu: Ta hận các ngươi! Vì sao các ngươi lại giả trang như vậy đi ra! Cung Viễn Hàm: Đương nhiên là vì không muốn cưới ngươi, đành phải ủy khuất đại ca. Cung Viễn Hạ: Ta không phải không muốn cưới ngươi. Vu Thịnh Ưu [ vẻ mặt hy vọng ]: Thực sao? Cung Viễn Hạ: Ta không muốn cưới nữ nhân…… Bởi vì ta là Hạ tiểu thụ! Vu Thịnh Ưu:…… Lại là một tên tiện thụ! Vu Tiểu Tiểu: Hắt xì! Hắt xì! Có người đang mắng ta!