Chương 53: Quân cách ta thiên nhai
Sáng sớm, Vu Thịnh Ưu hai mắt vì khóc mà vừa sưng, vừa hồng. Cung Viễn Tu buồn cười nhìn nàng:“Khóc sưng mắt như vậy, hôm nay đừng luyện kiếm .” Vu Thịnh Ưu cố trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:“Ta muốn đi.” Nói xong bò từ trên giường xuống, quần áo trên người nàng vẫn chưa thay đổi, vẫn là bộ đồ trong suốt hôm qua, bởi động tác đứng dậy của nàng, mà ảnh hưởng tới Cung Viễn Tu. Cung Viễn Tu ánh mắt căng thẳng, lúc Vu Thịnh Ưu đi qua bên người hắn, xuống giường, hắn vừa nhấc chân, Vu Thịnh Ưu bị vấp phải,“Xoát” một cái ngã trên người hắn. Cung Viễn Tu đỡ lấy nàng, ôn nhu nói:“Cẩn thận một chút.” (Tu ca cố ý phải không = = ) Hắn nhìn nàng thật sâu, bàn tay hắn ôm trên eo nhỏ của nàng, chạm vào làn da nàng, nóng bỏng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tìm môi của nàng, không nghĩ lại “Ba” một tiếng. “Dừng tay.” Chiết phiến trong tay Vu Thịnh Ưu không chút khách khí đập vào đầu hắn, Cung Viễn Tu mở mắt ra, bất đắc dĩ sờ sờ mũi thở dài, một buổi tối hắn bị nàng gõ vô số lần, thiên hạ đệ nhất cao thủ như hắn, cư nhiên bị một nữ tử gõ đầu, hơn nữa nói không chừng về sau ngày nào cũng sẽ bị gõ như vậy…… “Ngươi đừng tới gần ta, từ hôm nay trở đi ta ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục.”
Cung Viễn Tu chọn chọn mi, rất là buồn bực, thê tử của chính mình làm ni cô, nói vậy không phải là hắn phải làm hòa thượng sao? Nhìn người nào đó vẻ mặt thập phần kiên định xuống giường mặc quần áo, hắn chọn mi cười, quên đi, cho nàng chút thời gian cũng tốt, hắn tin nàng sẽ không chịu được bao lâu đâu mà. Hai người rửa mặt xong, cùng nhau đi về phía rừng trúc, Vu Thịnh Ưu dọc theo đường đi đều suy nghĩ xem lúc gặp Cung Viễn Hàm có xấu hổ hay không? Gãi đầu, xấu hổ gì, cũng không phải lần đầu tiên , huống chi lần này nàng còn mặc quần áo, tuy rằng thực lộ, nhưng cũng không tính là gì so với bikini ở hiện đại. Cuối đường nhỏ, chính là rừng trúc xanh tươi, trong gió phát ra thanh âm sàn sạt dễ nghe. Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn lên, trong rừng trúc không có một bóng người, còn chưa đến sao? “Trước tiên luyện lại một lần những chiêu thức hôm qua ta dạy nàng.” Cung Viễn Tu rút bảo kiếm ra, đưa cho Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu tiến lên, cầm lấy kiếm, không thể không nói, phương pháp dạy học của Cung Viễn Tu phi thường tốt, trong bộ kiếm pháp, chỉ cần có động tác khó khăn, hoặc là động tác Vu Thịnh Ưu học mãi không được, hắn đều có thể chuyển thành những động tác đơn giản mà hữu lực, bộ kiếm pháp vốn phiêu dật hoa lệ, dưới sự cải biên của hắn, quả thực chính là lưu lại những cái tinh hoa, bỏ đi những cái hoa mỹ không cần thiết. Lưu loát diễn xong bộ kiếm pháp, cư nhiên không có chỗ nào nhầm lẫn, ngay đến chính bản thân Vu Thịnh Ưu cũng phải giật mình. Trước kia các sư huynh dạy nàng võ công, đều buồn bực lắc đầu. Quay đầu nhìn Cung Viễn Tu, chỉ thấy hắn cười yếu ớt gật đầu:“Thế này không phải thực thông minh sao.” Vu Thịnh Ưu vênh mặt cười, quả thực có chút vui sướиɠ hoa chân múa tay:“Ha ha ha! Hóa ra kiếm pháp này đơn giản như vậy!” Nàng hưng phấn ngoắc Cung Viễn Tu :“Mau mau! Dạy ta tiếp đi .” “Được, nhìn kĩ .” “Ừ ừ!” Ha ha! Nàng lập tức có thể học xong, lúc về phải đi khoe với Viễn Hàm, ha ha ha, rõ ràng là hắn ngốc, dạy không tốt, lại còn nói nàng ngốc. Nàng rõ ràng cũng rất thông minh nha! Không thấy nàng học nhanh như vậy sao! Buổi sáng này, Vu Thịnh Ưu học hăng say phá lệ, con người a, một khi thật sự muốn học cái gì, chỉ cần không phải quá ngốc, nhất định có thể học được. Người nào đó hưng phấn cực độ, một buổi sáng đã học xong toàn bộ kiếm pháp, tuy rằng chưa phải quen thuộc hết, nhưng chỉ cần chịu khó, ngày hôm sau luyện tập lại, nhất định có thể nắm được cái tinh túy của bộ kiếm pháp. Lúc ăn điểm tâm, Vu Thịnh Ưu cực kì hưng phấn, chỉ muốn nói với Cung Viễn Hàm chuyện này, sau đó kéo hắn vào rừng trúc luyện cho hắn xem. Rất xa, đã thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc kia đi vào nhà ăn, Vu Thịnh Ưu giơ lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn nhìn hắn nói:“Viễn Hàm, Viễn Hàm, đoán xem ta học được bao nhiêu rồi ?” Cung Viễn Hàm cười ôn nhu ngồi xuống, đón lấy chén trà hạ nhân dâng lên, nhẹ nhàng thổi một chút, hương khí bốn phía, tao nhã nhấp một ngụm, ngẩng đầu, nhìn nàng nói:“Đều học xong rồi.” Vu Thịnh Ưu đắc ý gật đầu:“Đúng vậy, đúng vậy! Ha ha ha, không nghĩ tới đi. Mới hai ngày ta đã học xong rồi !” “Chúc mừng đại tẩu.” Cung Viễn Hàm ôn nhu nhìn nàng cười, vẻ tươi cười giống như trước kia, không đợi Vu Thịnh Ưu nói thêm gì, hắn liền quay đầu nhìn Cung Viễn Tu nói:“Đại ca, hôm qua đệ gặp Đàm phu tử, Đàm phu tử nghe nói bệnh của huynh đã khỏi, rất là vui vẻ.” Cung Viễn Tu gật đầu:“Ta cũng đang muốn đi bái phỏng ân sư.” Đàm phu tử là thầy dạy của ba huynh đệ Cung gia, ba huynh đệ đều cực kỳ tôn kính lão. “Lúc nào có thời gian thì đi đi.” Cung Viễn Hàm cười khẽ. “Ta cũng đi, ta cũng đi.” Vu Thịnh Ưu nhấc tay, vẻ mặt ngây ngô cười. Cung Viễn Tu sủng ái nhìn nàng gật đầu:“Được, đưa nàng đi.” Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Viễn……” “Đại ca có nhớ rõ Tam công tử của Đàm phu tử?” “Đương nhiên nhớ rõ.” “Ha ha, người nọ thật là thú vị……” Cung Viễn Hàm ôn cười nhìn Cung Viễn Tu nói vài chuyện vui vẻ, những chuyện này, Vu Thịnh Ưu một câu cũng không chen vào được, mỗi lần Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Hàm nói chuyện, hắn luôn nói hai ba câu rồi lảng đi. Vu Thịnh Ưu ngây ngốc, gãi gãi đầu, có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở đâu. Những ngày sau, khi luyện võ sáng sớm không còn được gặp lại Cung Viễn Hàm, lúc ăn cơm cũng ít nói chuyện, trong ngày muốn gặp mặt hắn lại càng thêm khó, đôi khi rõ ràng thấy hắn ngắm hoa trong sân ở phía xa, khi nàng hưng phấn chạy tới, lại không nhìn thấy hắn đâu nữa . Chỉ để lại một mình nàng ở trong sân thất vọng hết nhìn đông tới nhìn tây. Đôi khi, rõ ràng thấy hắn đang nói chuyện với hạ nhân, khi nàng nhảy ra gọi hắn, hắn lại chỉ mỉm cười gật đầu, có lễ tiếp đón nàng, gọi một tiếng ‘đại tẩu’, liền rời đi, ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không cho nàng. Chỉ để lại nàng cùng người hầu vô tội sắp phải gánh chịu nỗi tức giận của nàng. Đôi khi, nàng thật vất vả bắt lấy hắn, không cho hắn đi, hắn lại luôn bất động thanh sắc duy trì khoảng cách ba bước với nàng, có lễ nhìn nàng ôn nhu cười yếu ớt. Khiến nàng cho dù có một bụng muốn nói với hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ. Vu Thịnh Ưu phiền não a! Đặc biệt phiền não, ngươi nói xem, một người rất tốt, một người mà ngươi xem là bằng hữu tốt nhất, thân nhân đáng yêu nhất, bỗng nhiên lại xa cách ngươi, cảm giác này quả thực là khó chịu muốn chết! Vu Thịnh Ưu là một người thẳng thắn, nàng có nghi vấn, sẽ trực tiếp mở to mắt hỏi, tuyệt đối sẽ không cất giấu trong lòng . Cho nên đối với chuyển biến của Cung Viễn Hàm, nàng trăm tư không thể giải, quyết định bắt lấy hắn, để hỏi rõ ràng. Một ngày lúc ăn điểm tâm, Vu Thịnh Ưu ở trước mắt bao người, túm tay áo Cung Viễn Hàm, dùng vẻ mặt cương quyết nhìn hắn nói:“Ngươi! Đi ra cho ta!” Cung Viễn Hàm nháy mắt mấy cái, dường như không nghĩ tới nàng sẽ có hành động như vậy, trên bàn cơm mọi người phản ứng cũng không giống nhau, Cung lão gia vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, Cung phu nhân cảm thấy thực hứng thú, Cung Viễn Tu cúi đầu cười khẽ, giống như đã sớm đoán trước được. Vu Thịnh Ưu kéo thẳng hắn tới hoa viên bên ngoài nhà ăn, cau mày hỏi:“Viễn Hàm, trên người ta thực bẩn sao?” “Không có a.” “Thực thối?” “Sao lại vậy?” “Ngươi không phải là bởi vì ngày đó nhìn thấy a…… Ừm……” Vu Thịnh Ưu mặt đỏ tiếp tục hỏi:“Nhìn thấy ta mặc thành như vậy cho nên cảm thấy thực xấu hổ đấy chứ?” “Không phải a.” “Vậy ngươi gần đây làm sao vậy a? Luôn không để ý tới ta, còn cách xa ta như vậy?” Vu Thịnh Ưu chu miệng, khó chịu nhìn hắn. “Không phải không hề để ý đến ngươi, chỉ là về nhà có nhiều chuyện phải giải quyết, không thể thường xuyên chơi cùng ngươi.” “Thật sự sao?” “Ừm.” Hắn nhẹ cười nhìn nàng, vẫn tươi cười tốt đẹp như trước. Vu Thịnh Ưu tin, tin Viễn Hàm như vậy…… Nhưng tiếp đó, sự tình phát triển quả thật làm người ta thất vọng , hắn vẫn không để ý tới nàng, vẫn xa cách nàng, ba bước phòng tuyến biến thành năm bước phòng tuyến. Lâu ngày, cho dù Vu Thịnh Ưu có ngu ngốc hơn nữa, cũng hiểu được một điều, Cung Viễn Hàm không muốn quan tâm tới nàng, đừng thấy hắn luôn tươi cười ôn nhu, kỳ thật rất ngoan độc, cho dù nàng tức giận cũng không thể đánh hắn, nghẹn khuất cũng không thể mắng hắn, nàng mắng hắn cái gì nha, rõ ràng người ta thực lễ phép với nàng a. Không để ý tới nàng? Người ta cũng không phải không nói chuyện cùng nàng, người ta nói chuyện với nàng còn luôn mỉm cười a! Cười thật ôn nhu kia. Cứ như vậy, vẫn qua nửa tháng, Cung Viễn Hàm lãnh đạm hoàn toàn dập tắt nhiệt tình của Vu Thịnh Ưu, trước đây nàng thấy hắn, đều vui vẻ chạy tới như đứa trẻ, Trước đây nàng thấy hắn đều lớn tiếng gọi Viễn Hàm, Viễn Hàm, Trước đây, hắn không để ý tới nàng, nàng sẽ chạy tới hỏi, vì sao, vì sao? Nhưng hiện tại, cho dù hắn đi qua trước mặt nàng, nàng cũng chỉ yên lặng quay đầu không nhìn hắn. Không để ý tới thì không để ý tới, chẳng lẽ chỉ có ngươi biết không để ý tới người khác sao? Nàng cũng sẽ bị thương , nàng cũng có tự tôn , nàng vì sao lại phải lặp đi lặp lại nhiều lần, lấy nhiệt tình của nàng đổi lấy sự lãnh đạm của người khác! Hắn không muốn để ý tới nàng cũng quên đi! Cần thiết! Thực cần thiết sao? Vu Thịnh Ưu ngay cả buổi tối đi ngủ cũng trừng mắt nhìn đỉnh màn, tức giận nghĩ, ta không cần ngươi! Ngươi không để ý tới ta! Ta cũng không để ý tới ngươi! Cứ như vậy, lại qua nửa tháng. Một ngày chạng vạng, Vu Thịnh Ưu một mình ngồi bên cạnh ao sen, nhìn lá sen tàn úa trong ao, trong lòng hậm hực, một tháng , suốt một tháng …… Hai tay nắm chặt, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không hiểu rõ, giống như cây kim đâm vào vết thương, rõ ràng rất đau, lại không biết miệng vết thương ở đâu. Nàng thất thần ngồi bên cạnh ao, tới tận khi tịch dương đã hạ xuống, mới đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên mông ,xoay người rời đi. Trên đường nhỏ, nàng cúi đầu đi rất chậm, cầm nhánh cẩu vĩ thảo ngắt bên đường trên tay, lắc qua lắc lại, phía trước truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn, đối diện, một công tử áo trắng lững thững đi tới, Vu Thịnh Ưu dừng lại, mắt to trong veo như nước gắt gao nhìn hắn, hắn vẫn cao quý nho nhã, tuấn mỹ phi phàm như vậy, hắn vẻ mặt ôn nhu miệng cười, nhưng hắn sẽ không vì nàng mà dừng lại một giây. “Đại tẩu.” Ôn nhu mỉm cười, gật đầu, thanh âm mềm nhẹ. Hắn luôn như vậy, nói lời tiếp đón rồi bước đi, giống như chỉ cần nhiều lời hơn một câu sẽ bị lây nhiễm căn bệnh độc hại gì vậy. Vu Thịnh Ưu nắm chặt hai tay, quay đi không nhìn hắn. Lẳng lặng nghe tiếng bước chân hắn nhẹ nhàng đi qua bên người nàng, cảm giác tà áo hắn theo gió xẹt qua tay nàng, đột nhiên , mũi nàng đau xót, nước mắt rơi xuống…… Kỳ thật, nàng muốn gọi hắn lại, nàng muốn lớn tiếng hỏi hắn, Vì sao, ngươi không để ý tới ta ? Vì sao, ngươi lại cách ta xa như vậy? Ta rốt cuộc làm sai chuyện gì? Nhưng cổ họng nàng không thể phát ra bất cứ thanh âm gì, chỉ có thể cứng ngắc đứng, nhánh cẩu vĩ thảo trên tay đã bị bóp nhừ. Gió mềm nhẹ thổi qua, những đóa hoa màu trắng thuần lắc lư theo gió, mùi hoa hợp lòng người, nam tử áo trắng tuấn mỹ khóe môi mang cười, cũng không quay đầu lại đi qua bên người cô gái áo tím, gió thổi bay vạt áo bọn họ, giống như chút liên hệ cuối cùng, nhẹ nhàng chạm cùng một chỗ. Cô gái thân hình chưa động, cứng ngắc quay đầu, trên gương mặt thanh tú tràn đầy ủy khuất, nước mắt giống như trân châu, không ngừng theo khóe mắt chảy xuống. Kỳ thật, đả thương người sâu sắc nhất, không phải là quyền đấm cước đá của địch nhân, mà là sự đạm mạc xa cách của thân nhân…… Đêm yên tĩnh. Nàng cúi đầu, thấp giọng nức nở , cách đó không xa nam tử áo trắng hơi hơi dừng lại, hai tay gắt gao nắm chặt, như là đang giãy giụa. Cuối cùng…… Hắn vẫn không quay đầu, không xoay người, chỉ thản nhiên nhìn phía trước, từng bước một rời đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương