Trong rừng trúc, Cung Viễn Tu tay cầm bảo kiếm vũ lộng, chiêu thức so với Cung Viễn Hàm lại càng thêm sắc bén, kiếm khí càng sâu, lực sát thương càng mạnh. Một bộ kiếm pháp diễn xong, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, nghiêng đầu:“Hình như không giống với ban nãy Viễn Hàm diễn.”
Cung Viễn Tu gật đầu nói:“Phiêu Vân kiếm pháp, chiêu thức rất nhiều, bộ pháp phức tạp, đối với nàng mà nói, học theo toàn bộ thì hơi khó, ta bỏ đi những chiêu thức hoa mỹ không cần thiết, chỉ để lại những chiêu thức đơn giản hữu lực, theo trình độ của nàng, sẽ chia làm ba đoạn, mỗi ngày buổi sáng học một đoạn, ba ngày sau có thể học xong.”
“Nhưng mà, bỏ bớt chiêu thức, uy lực có giảm bớt hay không?”
“Sẽ không, bộ kiếm pháp này lấy công làm thủ, ta dựa theo trình độ của nàng, thêm vào mấy chiêu, uy lực sẽ không giảm bớt mà ngược lại càng mạnh hơn.”
“Oa! Thật là lợi hại!”
Vu Thịnh Ưu hai mắt sùng bái nhìn hắn, cảm thấy hắn chỉ thêm bớt một chút, vô cùng đơn giản, liền thăng cấp Phiêu Vân Kiếm Pháp từ 1.0 lên 2.0! “Muốn học không?”
Cung Viễn Tu buồn cười hỏi. “Tuyệt đối muốn!”
Vu Thịnh Ưu rống lớn một tiếng, cầm trường kiếm hùng hục chạy tới. Cung Viễn Tu dạy rất chậm, cũng rất kiên nhẫn, mỗi một chiêu, mỗi một thức hắn đều lặp lại ba bốn lần, mãi cho đến khi Vu Thịnh Ưu học được nhớ kĩ, mới bắt đầu chiêu tiếp theo. Vu Thịnh Ưu cư nhiên phối hợp thần kỳ, hoàn toàn không có tâm địa gian giảo gì, học rất đàng hoàng. “Chỗ này không đúng, cánh tay phải hạ xuống một chút nữa.”
Cung Viễn Tu đi qua, đứng ở phía sau nàng, tay phải từ phía sau vòng qua cầm tay phải của nàng, tay trái cầm tay trái của nàng, hai người dựa vào rất gần, thân mình nàng kiều nhỏ, toàn bộ bị hắn bao vào trong ngực, hắn cầm tay nàng nói:“Đến, trước xuống phía dưới, chân phải bước, thân kiếm giương lên.
Đúng, vòng lại, xoay người……”
Vu Thịnh Ưu bộ pháp lập tức bị sai, vấp phải chân Cung Viễn Tu, thân mình ngã về phía trước, Cung Viễn Tu vươn tay giữ nàng lại, tay hắn chạm vào nơi không nên chạm, xúc cảm mềm mại, khiến hắn cuống quít rút tay về. Vu Thịnh Ưu hơi đỏ mặt, không được tự nhiên cong cong hai má, lặng lẽ quay đầu nhìn hắn, Cung Viễn Tu trên mặt cũng có chút xấu hổ không được tự nhiên. “Thật xin lỗi.”
“Ách……”
Vu Thịnh Ưu mặt lại đỏ lên, đáng giận, hắn nói thật xin lỗi, nàng có thể nói ‘ta không cần ngươi xin lỗi, ta muốn ngươi sờ gấp mười cho ta’ hay không! Vu Thịnh Ưu có tặc tưởng lại không có tặc đảm, chỉ có thể buồn thanh nói:“Quên đi.”
Nói xong xoay người muốn đi, cũng không biết có phải ông trời đối nghịch cùng nàng hay không, cũng không biết nàng lại vấp phải cái gì, thẳng tắp ngã xuống, Cung Viễn Tu cả kinh, lại vươn tay đỡ lại…… Sau đó…hai người đều cứng đờ. Hắn…… lại chạm phải nơi không nên chạm, bàn tay hắn vừa lúc chạm phải nơi mềm mại rất tròn của nàng. Vu Thịnh Ưu mặt đã sắp biến thành đỏ như máu. “Ách…… Thật xin lỗi.”
Cung Viễn Tu có chút lắp bắp. Vu Thịnh Ưu cắn răng, nắm tay! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi cái đầu ngươi a! Thật xin lỗi sao ngươi còn chưa bỏ tay ra! Vu Thịnh Ưu thở phì phì nhìn hắn! Người này, nói cái gì mà ‘một lần nữa bắt đầu’, nhưng mỗi ngày đều giống như đầu gỗ, tuyệt không thông suốt! Gặp tình huống này, hắn không có một chút hài hước, mượn cơ hội phát huy, biểu đạt tình yêu, mê luyến gì gì đó một chút! Hắn như vậy mà gọi là bắt đầu mới a! Hắn căn bản chính là chỉ số thông minh cao, chỉ số tình cảm thấp! Nàng “xoát”
một tiếng, xoay người chỉ vào mũi hắn nói:“Ngươi cố ý.”
Cung Viễn Tu xua tay:“Sao có thể? Tuyệt đối không phải.”
“Ngươi đúng là như vậy, là như vậy, là như vậy! Trước kia ngươi luôn thích sờ nơi này của ta!”
Vu Thịnh Ưu tức giận kêu to. Lời này vừa nói ra, ngay cả Cung Viễn Tu mặt cũng hơi hơi đỏ lên, hắn ho khan một chút nói:“Khụ, cái kia…… Trước kia là chuyện trước kia……”
“Cái gì!”
Vu Thịnh Ưu ngắt lời hắn:“Ngươi nói vậy tức là trước kia ngươi thích hiện tại không thích?”
“Ách, không phải.”
“Gạt người! Ngươi chính là không thích! Ngươi hiện tại đυ.ng đến còn xin lỗi! Xin lỗi cái p a! Ta là lão bà ngươi a! Ngươi bày ra bộ dáng thánh nhân quân tử làm gì! Ngươi nói, ngươi nói! Ngươi cố ý hay không?”
“Được rồi, ta là cố ý.”
Cung Viễn Tu nhắm mắt, nhận lấy tội danh đáng khinh này. “Hừ! Ta biết là ngươi cố ý!”
Vu Thịnh Ưu đắc ý ngẩng cao đầu, tỏ vẻ ta rất có mị lực, ta biết trước ngươi đã sớm muốn quỳ dưới váy ta:“Quên đi, lần này không cùng ngươi so đo, ta đói bụng! Đi ăn cơm đi.”
Cung Viễn Tu tốt tính gật đầu:“Được.”
Hai người một trước một sau đi vào nhà ăn Cung gia, trên bàn cơm Cung Viễn Hàm đã ngồi đó, đang uống trà, hắn thấy hai người tiến vào, có lễ đứng dậy gật đầu nói:“Đại ca, đại tẩu.”
Cung Viễn Tu khẽ gật đầu, Vu Thịnh Ưu lại cười hì hì tiêu sái đi qua, ngửa đầu cười duyên nhìn hắn:“Uy! Viễn Hàm, ta đã nói ngươi dạy không tốt mà! Bộ kiếm pháp kia chưa đến hai ngày ta đã học xong rồi.”
Cung Viễn Hàm vẻ mặt khó tin:“Nói mạnh miệng thì ai chẳng nói được a.”
“Ta thật sự có thể học được a!”
Vu Thịnh Ưu chỉ vào Cung Viễn Tu nói:“Không tin ngươi hỏi hắn.”
Cung Viễn Hàm giương mắt nhìn lên, Cung Viễn Tu gật đầu. Cung Viễn Hàm cười:“Đại tẩu theo học đại ca một năm, nói không chừng cũng có thể trở thành một thế hệ cao thủ.”
“A!”
Vu Thịnh Ưu vỗ tay vui vẻ nói:“Ngươi cũng nghĩ như vậy? Thật là nghĩ rất giống ta a.”
“Ha ha.”
Cung Viễn Hàm cười khẽ, trong mắt một mảnh ôn nhu. Cung Viễn Tu lặng yên đánh giá Cung Viễn Hàm, hơi hạ mắt, yên lặng xuất thần. Chờ một lát, Cung phu nhân cùng Cung lão gia dắt tay đi ra, Cung lão gia phất tay nói:“Đưa đồ ăn.”
Vừa lên tiếng, nhóm tỳ nữ bưng những đĩa đồ ăn tinh xảo, nhanh nhẹn đi tới, chỉ một lát, trên bàn đã đầy kín mấy chục loại món ngon mỹ vị. Cung lão gia cầm đũa, gắp một con tôm đã bóc vỏ, đặt vào bát của Cung phu nhân, Cung phu nhân gật đầu cười khẽ, vẻ mặt hạnh phúc. Vu Thịnh Ưu đôi khi thực cảm thấy, Cung phu nhân chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này, thân phận cao quý, dung nhan tuyệt mỹ, trượng phu anh tuấn si tình, ba đứa con hiếu thuận, tất cả những ân huệ lão Thiên có thể ban, nàng đều có được. “Đứa nhỏ này, sao lại không ăn cơm, lại nhìn bản cung ngẩn người a?”
Cung phu nhân nhìn Vu Thịnh Ưu cười khẽ hỏi, vẻ tươi cười của nàng thực thân thiết, thực ôn nhu, có chút giống với vẻ tươi cười của Viễn Hàm. Vu Thịnh Ưu nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần, mê mê thành thực nói:“A, con cảm thấy mẫu thân rất hạnh phúc.”
Cung phu nhân hơi hơi chọn mi, đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhếch miệng cười, nụ cười sáng ngời ấm áp mang theo vẻ ngượng ngùng, xinh đẹp động lòng người, Bà nhẹ nhàng hé miệng, liếc mắt nhìn tướng công mình, cười nói:“Ông xem nha đầu kia thật hâm mộ ta kìa.”
Cung lão gia vốn lạnh lùng, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên, nam nhân này, đã nghe rất nhiều những lời nịnh hót, cũng không có một câu nào giống như câu nói vừa rồi của Vu Thịnh Ưu, làm hắn vui vẻ không thôi. Cung phu nhân che miệng cười khẽ, nhìn Cung Viễn Tu nói:“Viễn Tu a! Con thấy nương tử của mình hâm mộ ta như vậy, còn không mau gắp đồ ăn cho người ta.”
Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu, mặt nàng hơi hơi hồng, nàng xấu hổ xua tay:“Ta không phải có ý này.”
Cung Viễn Tu đưa tay, cầm lấy chiếc đũa, gắp một gắp rau xanh bỏ vào trong bát của nàng. Vu Thịnh Ưu buồn bực. Cung Viễn Hàm nhịn không được cười khẽ ra tiếng. “Nhị đệ cười cái gì?”
Cung Viễn Tu quay đầu hỏi. “Ha ha, đại ca, tẩu tử ghét nhất là ăn rau xanh.”
Cung Viễn Tu chọn mi, đạm cười nói:“Thật không? Nhị đệ thật hiểu rõ.”
“Ách?”
Cung Viễn Hàm hơi hơi sửng sốt, vẻ tươi cười trên mặt dần biến mất. Cung Viễn Tu quay đầu, bàn tay hơi hơi nắm lại. Trên bàn cơm không khí trầm mặc, Vu Thịnh Ưu kỳ quái nhìn hai huynh đệ kia trầm mặc không nói, Cung phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày nói:“Ưu Nhi, đã lâu không gặp con, cũng rất nhớ, cơm nước xong đến phòng bản cung nói chuyện.”
Vu Thịnh Ưu vừa gắp rau xanh trong bát ra, để bên cạnh bàn, vừa gật đầu đáp ứng:“Vâng.”
Bữa cơm này, Cung Viễn Hàm chưa ăn chút gì, đã đứng dậy cáo lui, Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Cung Viễn Tu nhìn gắp rau xanh bị Vu Thịnh Ưu bỏ ra bên cạnh bàn, ảo não khẽ nhíu mày. Cơm nước xong, vào nhà, Cung phu nhân tao nhã ngồi trên chiếc giường đẹp đẽ quý giá, Vu Thịnh Ưu đứng một bên nhìn Cung phu nhân ngây ngô cười. Cung phu nhân cười yếu ớt ngoắc, để Vu Thịnh Ưu tới ngồi trên cạnh bà, thân thiết giữ tay nàng hỏi:“Ưu Nhi cùng Tu Nhi gần đây cảm tình thế nào?”
Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, gật đầu nói:“Rất tốt.”
Cung phu nhân hơi nắm chặt tay nàng, thân thiết cười:“Rất tốt sao ta không nhìn ra được?”
“Ha ha.
Là rất tốt, chỉ là có chút không quen.”
Vu Thịnh Ưu cúi đầu Cung phu nhân cười khẽ:“Không quen thế nào?”
“Cái này… con cũng không nói ra được.”
Vu Thịnh Ưu lại cúi đầu buồn rầu nói. Cung phu nhân cười:“Ai, đứa nhỏ này, ta vẫn nghĩ con là người sảng khoái cơ! Sao lại trở nên khép nép như vậy a? Ta nhớ rõ trước kia con thường xuyên nhìn con ta mà chảy máu mũi a.”
“Con nào có?”
Vu Thịnh Ưu mặt đỏ. “Còn không thừa nhận, toàn bộ Cung gia bảo đều nhớ rõ.
Con cảm thấy không quen chỗ nào cứ nói với nó, con muốn nó làm thế nào cũng cứ nói, nam nhân chất phác khó có thể đoán được lòng của phụ nữ.”
“Nói thẳng?”
Vu Thịnh Ưu nhíu mày. “Đương nhiên nói thẳng.”
Cung phu nhân nhìn nàng cổ vũ. “Nhưng mà…… Con hy vọng hắn giống như trước đây, như vậy cũng có thể nói sao?”
“Hài tử ngốc, chuyện lúc ngốc nó còn làm được, thì lúc thông minh sao lại không làm được? Con không nói làm sao mà nó biết? Con đừng thấy Viễn Tu tuổi trẻ mà nghĩ là nó thành thạo, kỳ thật rất chất phác.”
“Quả thật thực chất phác.”
Vu Thịnh Ưu gật đầu. “Ha ha, nam nhân chất phác khi ôn nhu cũng có thể khiến người say chết.”
Cung phu nhân che miệng cười khẽ. “Giống như công công sao?”
Vu Thịnh Ưu cười nhìn bà. “Đi, đứa nhỏ không được giễu cợt người lớn.”
Vu Thịnh Ưu quay đầu, trong lòng yên lặng nghĩ, nàng cũng coi như là người lớn, ha ha. Bất quá, mẫu thân nói rất đúng, nói thẳng! Hai người có vấn đề gì đều thẳng thắn nói chuyện với nhau thì tốt hơn, nếu cứ nhăn nhó gượng ép, đúng là khó chịu muốn chết! Chính bản thân nàng cũng chịu không nổi! Mẹ nó! Ta rõ ràng vốn là một người hào sảng a! “Bà bà! Con bỗng nhiên cảm thấy được khai thông rộng mở!”
Vu Thịnh Ưu nắm hai tay, hai mắt sáng lên! “Tức phụ! Nỗ lực lên!”
Vì tôn tử của ta! Vu Thịnh Ưu rời phòng Cung phu nhân, về phòng lục lọi tìm kiếm, tìm hồi lâu, rốt cục lấy từ trong rương gỗ ra một quyển vở, nàng cầm vở cười hắc hắc, nga ha ha a! Ta còn có pháp bảo đây. Đem vở nhét vào ống tay áo, đi ra ngoài tìm Cung Viễn Tu. Lúc này Cung Viễn Tu ngồi trong thư phòng, xem sổ sách nhà mình sáu năm qua, nghe Trình quản gia báo cáo tình hình các thế lực khác.
Trình quản gia đem tất cả những chuyện lớn sáu năm qua đã phát sinh, nhất nhất báo với hắn, Cung Viễn Tu trầm mặc nghe. Mỉm cười gật đầu nói:“Nhị đệ làm tốt lắm.”
“Nhị thiếu gia quả thật lợi hại.
Thiếu gia, lúc trước ngài…… Trong tình huống náo loạn đó, cũng có những thế lực khác như hổ rình mồi mơ ước Cung gia bảo chúng ta.
Người trong hoàng cung đã sớm xem chúng ta Cung gia như gai trong mắt, cư nhiên xin thánh chỉ để cho Cung gia chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ.
Năm đó lão gia đã chuẩn bị đích thân ra tay, lại không nghĩ tới nhị thiếu gia năm ấy mới mười lăm tuổi, lại mang mười tám hộ vệ, một đường đánh thẳng vào hai mươi bốn sơn trại, đánh đâu thắng đó, làm cho đám thổ phỉ hung tàn nổi tiếng chỉ nghe tin đã sợ mất mật, quá ư sợ hãi.
Như thế người khác mới biết được, Cung gia chúng ta có không ít cao thủ.
Nhị thiếu gia cầm quyền, đối với người bên trong Cung gia bảo, lại xử sự cao minh, hoặc chèn ép hoặc trấn an, không bao lâu liền khiến lòng người trong Cung gia bảo yên ổn lại…… Thiếu gia, Cung gia bảo năm đó có thể không tổn hại gì lớn, đều là do công nhị thiếu gia a!”
Cung Viễn Tu nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên mỉm cười, nhớ tới Viễn Hàm sáu năm trước, khi đó, hắn vẫn là một thiếu niên thanh tú, chỉ biết phong nguyệt, không hỏi thế sự, lại không nghĩ tới, hắn lại có thể gánh vác tất cả. “Đại thiếu gia?”
Trình quản gia nhẹ giọng kêu Cung Viễn Tu đang lâm vào hồi tưởng. “Được rồi.
Ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Trình quản gia cúi đầu, âm thầm nghĩ, hiện tại đại thiếu gia đã trở lại, Cung gia rốt cuộc là ai cầm quyền đây? Hắn rút lui đi ra khỏi thư phòng, lại bị Vu Thịnh Ưu đang chạy vào va phải. “Ai u.”
Vu Thịnh Ưu ôm đầu kêu đau. “Đại thiếu nãi nãi thứ tội, tiểu nhân……”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Vu Thịnh Ưu không kiên nhẫn phất tay để cho hắn chạy lấy người. Trình quản gia hành lễ xoay người, cuống quít lui ra. Cung Viễn Tu chọn mi nhìn nàng hỏi:“Sao nàng lại tới đây?”
“Tới tìm ngươi.”
Vu Thịnh Ưu đem quyển vở trong tay áo đưa tới trên bàn hắn:“ Gia quy này là ngươi viết, ngươi sẽ không chối bỏ đấy chứ?”
Cung Viễn Tu tuấn mắt vừa nhìn, cười nói:“Sẽ không.”
Cách cái bàn gỗ, Vu Thịnh Ưu nhẹ nhảy dựng, lật trang giấy thứ nhất chỉ cho hắn xem:“Vậy là tốt rồi! Gia quy điều thứ nhất: Hết thảy lấy lời nương tử nói làm chuẩn! Ngươi viết nga.”
Cung Viễn Tu một tay chống cằm gật đầu:“Nàng muốn ta làm gì?”
Vu Thịnh Ưu khụ hai tiếng:“Rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày buổi sáng gọi ta dậy, dạy ta luyện kiếm, mỗi ngày kêu ta ba tiếng nương tử, nhìn thấy ta phải lao lên ôm lấy, phải luôn nhìn ta cười thực đáng yêu, buổi tối trước khi đi ngủ phải nói: Nương tử ngủ ngon.
Lúc ngủ phải ôm ta ngủ, lúc hai người ở cùng một chỗ không được đọc sách, khi ăn cơm không gắp rau cho ta, nói đơn giản, những chuyện trước kia ngươi thường làm, hiện tại một chuyện cũng không được thiếu!”
Nói xong dùng sức gật đầu. “Làm như vậy?”
“Làm như vậy!”
Vu Thịnh Ưu gật đầu đi qua hỏi:“Làm được chứ?”
“Ừm.
Làm được.”
Cung Viễn Tu gật đầu. “Kia…… Ngươi kêu ‘nương tử’ cho ta nghe một chút.”
Vu Thịnh Ưu cúi đầu nhìn hắn chờ đợi. “Khụ……”
ánh mắt hắn phiêu một chút, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi hồng, hắn dùng ngón trỏ xoa nhẹ chóp mũi một chút, sau đó nhẹ giọng kêu:“Nương tử.”
Vu Thịnh Ưu nhìn trên mặt hắn hai phiến đỏ ửng, tâm tình tốt! Hắn quả nhiên giống như Cung phu nhân đã nói, ăn nói không hoa mỹ, thực chất phác, lại là một nam nhân thực dễ thẹn thùng. “Lại kêu một tiếng nữa.”
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, khóe môi có ý cười. “Nương tử.”
Lần này kêu có vẻ dễ. “Hắc hắc.”
Vu Thịnh Ưu đầy mặt tươi cười, khóe mắt cũng cười hơi hơi nheo lại, không biết vì sao, chỉ cần hắn gọi nàng là nương tử, nàng đã cảm thấy vui vẻ.
Nàng quả nhiên là một nữ nhân dễ thỏa mãn. Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười, giống như say mê, chậm rãi vươn người qua, hôn nhẹ trên khóe môi nàng, rất nhẹ.
Giống như trước kia, nhẹ nhàng, mang theo vô hạn vui mừng. Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, đỏ mặt, che miệng kinh ngạc nhìn hắn. Cung Viễn Tu không được tự nhiên khụ một tiếng, nói nhanh:“Khụ, không phải nàng nói những chuyện trước kia ta làm, hiện tại một chuyện cũng không thể thiếu sao?”
Hơi liếc nhìn nàng, khóe môi mỉm cười:“Vậy thì…cái này cũng tính.”
Vu Thịnh Ưu mân miệng, quay đầu, không cho hắn thấy mình đang cố nhịn cười, hừ! Người này, đúng là biết tự động thăng cấp a! Ngay lập tức đã thăng cấp từ 2.0 lên 3.0! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét ~! Mùa hè gió đêm mang theo hơi nóng, nhẹ nhàng phất qua những lá sen trong ao. Hoa sen đã tàn, không còn đẹp đẽ, nhưng nam tử áo trắng kia, lại vẫn đứng bên ao sen như trước, nhìn những đài sen lẫn trong đám lá, thản nhiên cười khẽ, trầm mặc hồi lâu. “Nhị thiếu gia.”
Một thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng vang lên phía sau hắn. Cung Viễn Hàm không quay đầu. “Nhị thiếu gia.
Đây là hạt sen Lạc Nhạn mới hái, thiếu gia có muốn nếm thử không?”
Một đài sen xanh biếc đưa tới trước mặt hắn, hắn hơi hạ mắt, đưa tay nhận lấy, đặt trong tay thưởng thức. Qua một hồi lâu, ngẩng đầu ôn nhu nhìn nàng mỉm cười nói:“Cám ơn.”
“Nhị thiếu gia……”
Lạc Nhạn ngẩng đầu, nhìn nam tử tuấn mỹ phi phàm này nói:“Lúc không vui thì không cần phải cười.”
“Lạc Nhạn a.”
Cung Viễn Hàm cười càng ôn nhu:“Ta không hề không vui.
Ta chỉ là đang tiếc khung cảnh này mà thôi.”
Lạc Nhạn quay đầu, nhìn lá sen một mảnh lục sắc, nói nhỏ:“Thiếu gia không cần tiếc, cảnh này, sang năm lại có thể thấy, hoa này sang năm còn có thể nở lại.”
Gió thổi bay lá sen, một mảnh lục sắc cuộn sóng, trong không khí có mùi lá sen thoảng qua, hắn nhìn hồ nước, nhẹ giọng nói:“Đúng vậy, sang năm còn có thể nở.”
Hắn cúi đầu, dùng ngón tay thon dài trắng nõn tách đài sen, lấy ra một hạt sen màu trắng, đưa vào miệng, nhẹ nhàng ăn. “Ngọt chứ ạ?”
“Ừm.”
Hắn chậm rãi gật đầu, xoay người rời đi, vân đạm phong khinh. Lạc Nhạn cầm rổ sen, gió nhẹ thổi bay làn váy của nàng, giống như một bức tranh tuyệt đẹp, nàng đứng bên cạnh ao sen nhìn theo bóng dáng hắn, mãi cho đến hắn đi xa, mới cúi đầu, lấy từ trong rổ ra một đài sen, bàn tay trắng nõn nhẹ tách ra, cắn một hạt sen, hơi nhíu mày. Thực đắng a……