Vu Thịnh Ưu phóng ngựa, một đường chạy vội ra khỏi thành, sát thủ khinh công rất lợi hại, theo sát sau ngựa, mắt thấy sẽ đuổi kịp, Vu Thịnh Ưu lấy ra một gói thuốc bột từ túi dược,ném về phía đám sát thủ. Sát thủ đều bế khí tản ra, mắt thấy Vu Thịnh Ưu định thừa cơ hội đào tẩu, đầu lĩnh sát thủ vung tay, mấy chục đoạt mệnh phi tiêu phóng về phía Vu Thịnh Ưu,mang theo sát khí sắc bén. Vu Thịnh Ưu nhìn lại, cuống quít đè Cung Viễn Tu xuống, lại vẫn có mấy mũi phi tiêu lướt qua tay, chân họ, trên y phục của hai người đã đầy vết máu. Con ngựa bị hơn mười mũi ám khí phóng trúng, bị đau nâng móng trước l*иg lên,hí lên điên cuồng, Vu Thịnh Ưu rốt cuộc không chịu nổi, đành buông dây cương, ôm Cung Viễn Tu, nhảy xuống, vừa rơi xuống đất, bốn sát thủ liền vây công áp sát, Vu Thịnh Ưu lại ném ra một loạt độc dược, nhóm sát thủ vội vàng lui về phía sau, Vu Thịnh Ưu nhân đó dìu Cung Viễn Tu bỏ chạy. Vu Thịnh Ưu vừa đỡ Cung Viễn Tu chạy vừa phóng độc dược, khiến đám sát thủ đuổi theo cũng không dễ dàng tiếp cận nàng, nhưng nhóm sát thủ cũng không ngốc, sử dụng kỹ xảo dồn nàng tới bờ sông, Vu Thịnh Ưu nhìn nước sông cuồn cuộn, lui lại hai bước, đã chạy tới tử lộ? Quay sang hỏi:“Viễn Tu, ngươi biết bơi không?”
Cung Viễn Tu sắc mặt trắng bệch, thân thể vốn bệnh nặng, trải qua một trận nguy hiểm sớm không duy trì nổi, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh, thở phì phò lắc đầu:“Ta không biết bơi.”
Chết tiệt! Ta cũng không! Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn bốn sát thủ từng bước tới gần, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, tay chân phát run, lui lại. Chết rồi,chết rồi ~ phía trước có truy binh,phía sau không đường lùi a! Vu Thịnh Ưu lo lắng nghĩ,lại không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ thấy trong đầu nàng hoa hoa lệ lệ xuất hiện số liệu liên tiếp: Vu Thịnh Ưu: 30 cấp Ma Pháp Sư.
[ hình ảnh: Nàng mặc trường bào Ma Pháp Sư thực đẹp,thực phiêu dật,thực khiêu gợi, ngực bỗng nhiên trở nên lớn, trong tay còn cầm một cây quạt phe phẩy.
] (tỷ …=”
= chết tới nơi rồi còn YY như thế) Vũ khí công kích: Độc dược,xuân dược [ hình ảnh: Túi độc dược ] Huyết: Còn thừa 80% [ hình ảnh: Cột máu còn 80%] Tổng hợp lại lực công kích: Yếu.
[ hình ảnh:ma pháp sư phiêu dật bỗng nhiên biến thành biểu tình quýnh quáng.
] Viễn Tu:100 cấp Võ Sĩ.
[ hình ảnh: Viễn Tu mặc áo giáp màu vàng, một thân hào quang, anh dũng cưỡi bảo mã,giơ bảo kiếm ] Vũ khí công kích: Trường kiếm.
[ hình ảnh: Đồ Long đao
– vũ khí tốt nhất của hệ thống ] Huyết:0.5% [ hình ảnh: Cột máu sắp chạm đáy] Tổng hợp lại lực công kích: Càng yếu.
[ hình ảnh: Viễn Tu biểu tình vô lực ] Chúng sát thủ: Đội quân 32 cấp Ninja [ hình ảnh: Hình tượng võ sĩ phản diện mặc trang phục Ninja] Vũ khí công kích: Trường kiếm, phi tiêu, đoản kiếm [ hình ảnh: Vô số vũ khí ] Huyết:100% [ hình ảnh: Cột máu đầy ] Tổng hợp lại lực công kích: Mạnh! Rất mạnh! Phi thường mạnh! [ hình ảnh: bốn sát thủ cười vẻ mặt dữ tợn ] A a a! Chết chắc rồi! Giá trị công kích kém nhiều như vậy! Làm sao pk a!! So sánh như thế một hồi, Vu Thịnh Ưu càng không tin mình có thể thắng, nàng hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là cùng Cung Viễn Tu nhảy xuống sông tự tử! Hai là liều mạng xông lên, không cần phải nói cũng biết kết cục. Một đằng là bị bắt…… Có lẽ còn có đường sống! Vì thế, Vu Thịnh Ưu cười với bốn sát thủ đã tới gần đem hai người bọn họ vây lại, tỏ ý muốn thương lượng nói:“Các vị đại ca.
Dọc theo đường đi bắt tiểu muội ta, thật sự là vất vả.
Tiểu muội làm phiền các đại ca lâu như vậy, thật sự là ngượng ngùng, tiểu muội nghĩ, cái này… tùy các vị đại ca đi thôi.
Ha ha ha.”
Sát thủ lão đại đắc ý hừ một tiếng:“Hừ, tính ra ngươi thức thời.”
“Ha ha a, thức thời, thức thời, người thức thời nhất thế giới chính là ta.”
Vu Thịnh Ưu dùng sức gật gật đầu, sau đó lại cười lấy lòng:“Các vị đại ca chỉ cần bắt ta là có thể đi, tướng công nhà ta là một người ngốc, người lớn như vậy, thân thể không tốt còn chưa tính, đầu óc cũng không linh mẫn, mang theo thật không tiện, để lại nơi này cũng tốt lắm.
Ha ha ha ha.”
“Hừ, ngươi nói đúng, mang theo quả thật không tiện.”
Sát thủ lão đại âm hiểm cười một chút:“Gϊếŧ chết không phải tốt hơn sao.”
Vẻ tươi cười trên mặt Vu Thịnh Ưu dần dần lạnh xuống, âm trầm trừng mắt nhìn hắn:“Ngươi dám! Hắn là người của Cung gia.”
“Hừ! Chính bởi vì hắn là người của Cung gia, mới muốn gϊếŧ hắn! Hai huynh đệ bọn hắn trên đường đi đã gϊếŧ bao nhiêu người của chúng ta! Lần này nhất định phải báo thù!”
Sát thủ lão đại vung tay lên, bốn người liền cùng nhau lao tới, Vu Thịnh Ưu vung chủy thủ, ngăn hai thanh trường kiếm, Cung Viễn Tu dùng sức toàn lực đánh ra một chưởng, một sát thủ bị đánh bay ra ngoài, Cung Viễn Tu bởi vì sốt cao mà toàn thân vô lực, một chưởng kia đã dùng toàn lực, vừa đánh xong đã vô lực ngã xuống. Đúng lúc này, sát thủ lão đại vung cương đao chém thẳng xuống hắn! Đầu óc trong khoảnh khắc trống rỗng, Vu Thịnh Ưu xoay người, không để ý tới công kích phía sau, thậm chí ngay cả chủy thủ vẫn nắm chặt trong tay cũng buông ra, nhào tới trước mặt Cung Viễn Tu, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Ít nhất…… Ít nhất, cũng không để hắn có việc gì! Thanh kiếm chém thẳng về phía nàng,trúng vào bả vai. ‘Phụt’ một tiếng, là thanh âm lợi khí chém vào thân thể. “A –!”
Vu Thịnh Ưu ngửa đầu kêu thảm thiết một tiếng.
Người cầm kiếm lại không chút do dự, mạnh mẽ rút kiếm ra. Máu tươi liên tục trào ra, chỉ trong khoảng khắc đã nhiễm đỏ quần áo Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu đau tới toàn thân run rẩy, máu tươi của nàng phun tung toé trên thân Cung Viễn Tu đang ngã phía sau, hắn ngửa đầu nhìn nàng, gương mặt nàng bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, trước mắt cũng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể thấy, gương mặt anh tuấn của hắn nhiễm máu của chính nàng, thấy hắn gắt gao nắm chặt tay, thấy hắn chết lặng mở to mắt, còn thấy…… Vu Thịnh Ưu trước mắt càng mơ hồ, máu từ thân thể chảy ra từ nóng đã chuyển sang lạnh, giống như cảm giác trong lòng nàng lúc này.
Nhưng nàng vẫn khẽ động khóe môi, run run mỉm cười.
Nàng muốn gọi một cái tên, gọi tên Cung Viễn Tu, chính là cái tên này. Nhưng mà, đám sát thủ đã vây lại. Thân mình run lên thật mạnh, Vu Thịnh Ưu xoay người, thanh âm không tự giác trở nên sắc nhọn: “Đừng tới đây!”
Sát thủ ngoảnh mặt làm ngơ. Đem Cung Viễn Tu che ở phía sau, Vu Thịnh Ưu ánh mắt sáng ngời rốt cục chứa đầy nước mắt. Nàng khóc, là vì sợ, càng sợ hãi bọn họ sẽ làm hắn bị thương; Nàng khóc, là vì đau, càng thống khổ bọn họ cũng sẽ làm hắn cũng trải qua cảm giác này; Nàng khóc, bởi vì yếu đuối, là vì — nàng yếu đuối không thể bảo hộ hắn! Vu Thịnh Ưu dang hai tay.
Hai cánh tay nàng không lớn mạnh, thậm chí còn đang run run trong gió, nhưng mà, nàng lại kiên trì giương tay, không di động nửa phần. Nước mắt rơi đầy mặt Vu Thịnh Ưu, ánh mắt của nàng thực đau đớn, nhưng lại toát lên vẻ quật cường. “Đừng tới đây!”
Nàng nói, trong mắt lại dần dần nổi lên một tia tàn nhẫn. Nhóm sát thủ bị ánh mắt của nàng nhìn hơi sửng sốt một chút, sát thủ lão đại hừ lạnh một tiếng, hạ mệnh nói:“Lên.”
Vu Thịnh Ưu động tác nhanh chóng nhặt lên chủy thủ, đối với bọn họ rống:“Mẹ nó! Đến đi! Phải chết cùng chết!”
Trên gương mặt Vu Thịnh Ưu nước mắt còn chưa ngừng, nàng hướng về phía bọn họ dùng sức rống:“Mẹ nó! Trừ phi ta chết! Bằng không, không kẻ nào có thể thương tổn hắn! Mẹ nó! Đến a! Có giỏi lại đây! Mẹ ngươi! Tổ tông ngươi! Cả nhà ngươi……”
Vu Thịnh Ưu thân thể vẫn run run, máu của nàng vẫn chảy không ngừng, miệng cũng vẫn mắng chửi thô tục. Nhưng mà, nói xong, nàng rốt cục nghẹn ngào, thanh âm cũng dần dần mang vẻ tuyệt vọng. Sát thủ lão đại lạnh lùng nhìn nàng, cũng không vội vã hành động, bọn họ cũng đều biết, nàng mất rất nhiều máu, chống đỡ không được bao lâu sẽ ngã xuống. Vu Thịnh Ưu thanh âm dần dần thấp, yết hầu của nàng bắt đầu đau đớn,bỏng rát. “Mẹ ngươi……”
Vu Thịnh Ưu khẽ nhúc nhích môi, thì thào nói một câu. Không có người nghe thấy. “Nương tử…… Không khóc.”
Phía sau, một đôi cánh tay ấm áp mềm nhẹ ôm lấy chân của nàng:“Nương tử không khóc…… Viễn Tu bảo hộ nàng.”
Cung Viễn Tu nửa quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy Vu Thịnh Ưu, ngẩng mặt, trên gương mặt tuấn tú của hắn vương đầy máu của nàng, trong mắt hắn cũng có nước mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, đυ.ng phải máu trên mặt, biến thành nước mắt màu đỏ, hắn khóc chỉ lặp lại cùng một câu:“Nương tử, không khóc…… Viễn Tu bảo hộ nàng! Bảo hộ nàng!”
Hắn dùng sức, muốn đứng lên, lại một lần,một lần thất bại.“Không khóc…… Viễn Tu đuổi hết bọn họ đi!”
Hắn thì thào, hai tay dùng sức ấn xuống bùn đất, đầu chống, đầu gối run run muốn đứng lên: “Ta bảo hộ nàng…… Nương tử không khóc……”
“Người xấu……”
Hắn cố gắng gượng dậy. “Đều đánh đi!”
Cắn răng, nắm tay, cố hết sức đứng lên. “Viễn Tu đều đánh đi.”
Cung Viễn Tu trừng mắt cố hết sức đi về phía trước một bước, lại vô lực té ngã, tro bụi bay lên, phát ra thanh âm rất lớn, hắn lại nắm chặt tay, run run giãy dụa muốn đứng dậy…… Vu Thịnh Ưu thất thanh khóc rống, hai tay sớm không còn khí lực buông rơi bảo kiếm, nàng ngã quỳ trên mặt đất, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, tuôn xuống hai gò má! Nàng ôm cổ Cung Viễn Tu, như là dùng toàn bộ sức mạnh ôm lấy hắn, vừa khóc vừa mắng:“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc……”
“Nương tử……”
ngón tay Cung Viễn Tu thực ôn nhu.
Hắn lau đi nước mắt của nàng, nhìn miệng vết thương vẫn đổ máu của nàng hỏi:“Có đau hay không?”
Vu Thịnh Ưu khóc, nàng khẽ động khóe môi, cố gắng tươi cười, tươi cười mang theo nước mắt thực chua sót, nàng nhẹ giọng nói:“…… Có hơi đau, có một chút.”
“Viễn Tu vù vù cho nàng.”
Cung Viễn Tu khẽ chạm miệng vết thương của nàng, cúi đầu, hôn nhẹ lên trên, bờ môi của hắn nóng bỏng trước sau như một, chạm trên miệng vết thương nóng bỏng đau đớn của nàng, càng giống như có lửa đốt! Lòng của nàng cũng đau thành một mảnh. Vu Thịnh Ưu cắn răng, môi đã cắn đến bật máu, gắt gao ôm hắn, nhìn hắc y sát thủ bình thản tới gần, Vu Thịnh Ưu vẻ mặt ngập nước mắt, bất chấp tất cả, chỉ biết dùng sức ôm Cung Viễn Tu, liên tục cầu xin: “Van cầu các ngươi, đừng gϊếŧ hắn.
Cầu các ngươi……”
Không ai nghe theo lời cầu xin của nàng. Một sát thủ đẩy nàng ra. Nàng khóc hô giãy dụa:“Viễn Tu! Viễn Tu!”
Một sát thủ khác túm lấy Cung Viễn Tu, không ngần ngại ném hắn xuống dòng sông cuồn cuộn nước xiết! Thân ảnh hắn dần dần chìm xuống, quần áo màu xanh nổi lơ lửng trên mặt nước, mái tóc đen dài ở trên mặt sông phiêu đãng như cỏ nước bình thường, Cung Viễn Tu trợn to mắt, nước sông ôn nhu mà lạnh như băng, không thể ngăn cản xuyên qua tứ chi, miệng mũi hắn.
Thân thể chậm rãi chìm xuống, hắn thử bắt lấy thứ gì đó, cơ thể lại dần dần cứng ngắc, lỗ tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ầm vang, chỉ có ánh mắt, còn có thể thấy mặt sông. Trên mặt sông là cô gái gương mặt đầy nước mắt, cố sức lao về phía trước, hai hắc y nhân ngăn nàng lại,trói chặt hai tay nàng, nàng thống khổ nhìn nước sông, nước mắt của nàng giống như trân châu, từng giọt từng giọt rơi vào nước sông, dừng ở trong lòng hắn. Hắn nâng tay, muốn ôm lấy nàng, muốn nàng không khóc…… Nhưng hắn lại…… vô lực như vậy…… Vì cái gì… hắn yếu ớt như vậy! Vì sao hắn không thể bảo hộ nàng? Cung Viễn Tu dần dần chìm trong nước, ý thức bắt đầu từ từ biến mất…… Cành hoa ở bên bờ phất vài cái, liền không còn động tĩnh…… Vu Thịnh Ưu cứng đờ, Viễn Tu nói:“Ta không biết bơi……”
Ánh mắt nàng hoảng sợ trợn to, trong nước… rốt cuộc không tìm được thân ảnh hắn…… Nước mắt của nàng rốt cục dừng lại, thân thể của nàng giống như đã chết, lạnh như băng.