Phương bắc đầu mùa xuân, còn có chút se lạnh, hơn nữa trời mưa, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Trên sơn đạo gập ghềnh, một con ngựa gầy màu nâu nhạt vội chạy trong mưa, phủ phục trên lưng ngựa là một thân ảnh gầy yếu, hắn không mang đồ che mưa, hạt mưa điên cuồng tùy ý nện trên người hắn, tay hắn gắt gao bắt lấy dây cương, cắn răng ngẩng đầu nhìn lại, cuối sơn đạo, rất xa có thể thấy một lá cờ xí đỏ tươi ở giữa mưa gió tung bay, trên cờ xí viết thật to ‘Chuyên môn Vân Lai khách sạn’. Ngựa rốt cục tới khách sạn, thiếu niên gầy yếu lập tức nhảy xuống, hắn toàn thân run run cuộn mình, cúi đầu, nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng bệch và đôi môi bị lạnh tím tái, hắn run run đi đến quầy:“Lão bản, cho ta một phòng, còn có, cho thêm nước ấm.”
Khách sạn lão bản nhìn thiếu niên chật vật trước mắt nói:“Ui, vị này, ngài chạy trong mưa sao, toàn thân lạnh cứng hết rồi.
Tiểu nhị, mau dẫn vị này lên lầu đi.”
“Đến đây! Khách quan, mời lên lầu.”
Tiểu nhị nhiệt tình dẫn đường. Thiếu niên co người, ngẩng đầu theo lên. Lão bản lắc đầu nói:“Hẳn là loại thiếu gia hiếm khi ra ngoài, mùa mưa dầm như vậy, vậy mà lại không mang theo dù.”
Trời mưa lưu khách, hôm nay, khách sạn sinh ý đặc biệt tốt, đến buổi tối, trong điếm phòng cơ bản đã đầy người.
Sắc trời cũng dần dần tối, thời gian cơm chiều, các lộ giang hồ hảo hán, thương nhân người qua đường, đều xuống lầu ăn cơm, dưới lầu náo nhiệt không còn chỗ ngồi. Đúng lúc này, một bố y thiếu niên từ trên lầu đi xuống, đúng là người vừa rồi mưa ướt sũng người, thiếu niên vóc dáng không cao, dáng người gầy yếu.
Thanh linh tuấn tú, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi thủy mâu lóe nhiều điểm tinh quang. Thiếu niên liếc mắt nhìn đại sảnh đã đầy người, bắt lấy tiểu nhị đi ngang qua hỏi:“Không còn chỗ sao?”
“Có a, có a! Khách quan, nếu không ngài ngồi nơi đó.”
Theo ngón tay tiểu nhị nhìn lại, chỉ thấy trên bàn, có sáu người đang ngồi, sáu người đều đeo đao kiếm, vừa thấy đã biết là người giang hồ. Trừ bỏ cái bàn đó vẫn còn chỗ trống, các bàn khác đều đã có tám người ngồi. Thiếu niên hạ ánh mắt, gật đầu:“Ngồi chỗ kia đi.”
“Được! Khách quan bên này, mời.”
Tiểu nhị dẫn hắn đến bên phải cái bàn, đem băng ghế, xoa xoa bàn, mời hắn ngồi rồi hỏi:“Khách quan muốn ăn gì?”
“Ừm……”
Thiếu niên sờ sờ cằm, không biết ăn cái gì, mắt thấy trên bàn người khác có một đĩa ngô sao hạt thông, nấm hương đôn thịt khô, vì thế cũng gọi một phần. Tiểu nhị nhớ kỹ đồ ăn, vội vàng rời đi. Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu nhìn mấy nam nhân cùng bàn, diện mạo đều thực bình thường, không có gì đáng nói. Không đến một hồi, đồ ăn được đưa lên, ngô sao hạt thông sắc vàng, màu sắc hài hòa, nhìn cũng rất ngon miệng, thiếu niên cầm đũa, gắp vài thứ, mãi không gắp nổi hạt ngô, hắn bưng đĩa lên, cúi đầu ăn từng miếng từng miếng. Ngồi cùng bàn nhân sĩ giang hồ luôn luôn nói chuyện phiếm, từ giang hồ tứ đại mỹ nữ cho tới thanh lâu đệ nhất hoa khôi, từ hoa khôi thanh lâu cho tới hoàng đế tam cung lục viện, từ tam cung lục viện cho tới đương thời đệ nhất gia tộc Cung gia, từ Cung gia cho tới Cung gia đại thiếu gia, cuối cùng rốt cục cho tới nữ chủ chúng ta — Vu Thịnh Ưu! “Vu Thịnh Ưu chính là người duy nhất của Thánh Y phái còn sống sót?”
Một hán tử trên mặt có vết đao hỏi. “Tố lạp! Bà nội nó, người của Quỷ Vực môn tới diệt môn, gϊếŧ sạch Thánh Y phái, oa nhi một tuổi cũng không tha nột!”
Một hán tử nổi giận đùng đùng, nói một loạt tiếng địa phương. Một bạch y nam tử không thể tin được hỏi:“Không thể nào, Thánh Y phái chẳng phải có Thiên Thiên Bạch sao? Đó là nhân vật lợi hại a, hắn cũng đã chết?”
“Nga, ngươi nói là nhị đệ tử Vu Thịnh Bạch đi! Đã chết, lợi hại cái gì a! Đυ.ng tới Quỷ Vực môn thì cũng không chịu nổi một trận! Còn có Vu Thịnh Thế ở trên giang hồ không phải cũng tiếng tăm lừng lẫy sao, còn không phải đã chết! Nghe nói Quỷ Vực môn một phen hỏa thiêu Thánh Y phái, ngay cả một cọng cỏ cũng không lưu lại. Thánh Y phái, đã trở thành lịch sử!”
Một nam nhân đeo đao khác nói. “Không thể nói như vậy, Thánh Y phái từ trên xuống dưới không ít danh y, cứu sống không ít người a, liền bị hủy như vậy, ai…… Đáng tiếc, đáng tiếc a.”
Nam nhân khác uống một ngụm rượu tiếc hận lắc đầu. Vài vị hảo hán đang ngồi đều tiếc hận lắc đầu, bộ dáng thương cảm, ngồi ở góc, thiếu niên còn vùi đầu trong bát, dùng sức nhồi cơm vào miệng, phình miệng, trừng lớn ánh mắt dùng sức ăn, tựa như miệng cơm cùng hắn có thâm cừu đại hận vậy! “Cũng không có gì đáng tiếc, nếu không phải Thánh Y phái bị hủy, cũng sẽ không phát hiện bí mật to lớn đó.
Các ngươi có biết, vì sao Quỷ Vực môn hạ sát thủ Thánh Y phái không?”
Nam nhân đeo đao thần bí hề hề hỏi. “Không biết.”
Vài người đều lắc đầu. Nam nhân đeo đao con mắt vòng vo lưu chuyển nói:“Ta thật ra biết.”
“Nói mau, nói mau.”
Vài người thúc giục hắn nói ra chân tướng. Thiếu niên vẫn trầm mặc ăn cơm cũng nâng ánh mắt, bình tĩnh nhìn hắn. Nam nhân đeo đao chậm rì rì uống một ngụm rượu, xem đủ ánh mắt lo lắng của mọi người, rốt cục mở miệng:“Nghe nói thật lâu trước kia, có một quyển bí tịch.
Mặt trên có một phương thuốc có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, công lực mạnh thêm. Đó chính là thiên hạ chí bảo.
Lúc ấy bản bí tịch này khiến cho võ lâm cung đình cướp đoạt, kẻ nào cũng muốn đoạt được a.
Bí tịch trải qua nhiều lần minh thưởng ám đoạt, sớm không biết tung tích, ai cũng không biết bản bí tịch này đến tột cùng rơi vào tay người nào! Một thời gian trước, người Quỷ Vực môn thu thập y học bảo điển khắp nơi, như là đang tìm kiếm cái gì! Cuối cùng xác định một sự kiện……”
Nam nhân nói đến đây liền câm mồm. “Chuyện gì? Chẳng lẽ là Thánh Y phái có bí tịch trường sinh bất lão kia?”
Một đại hán lo lắng hỏi. “Đúng vậy, Quỷ Vực môn tra ra Thánh Y phái có một quyển bí tịch tổ truyền –“Thánh Y bảo điển”
, đúng là bản trường sinh bất lão bí tịch!”
“Nói bậy!”
Thiếu niên vẫn thực im lặng bỗng nhiên lên tiếng phản bác! Đại hán bị thiếu niên đột nhiên phản bác mạnh mẽ,lúc đầu giật mình sau có chút tức giận:“Tiểu quỷ ngươi biết cái gì, ngươi sao biết ta nói bậy.”
Thiếu niên hừ một tiếng, phượng mâu trừng hắn, lạnh lùng nói:“Thánh Y phái nếu có trường sinh bất lão bí tịch, vì sao chính mình không cần? Mười năm trước lúc thê tử của Vu Hào Cường qua đời tại sao không dùng? Cái gì mà thuốc trường sinh bất lão, ngẫm lại đều biết là không có!”
“Ngươi!”
Đại hán bị chống đối có chút tức giận, những giữa nhiều người như vậy cũng không tiện phát hỏa, cười gượng nói:“Tiểu huynh đệ, ngươi không hiểu, thuốc trường sinh bất lão là trường sinh, không thể chữa bệnh, thê tử Vu Hào Cường là bệnh chết không phải chết già!”
“Vu Quân Thành, phụ thân của Vu Hào Cường chết già đó thôi!”
Thiếu niên lại hỏi. “……”
Đại hán bị thiếu niên hỏi không còn lời nào để nói, chỉ đành hầm hừ một câu:“Trên giang hồ đều truyền như vậy!”
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn:“Lời đồn vô căn cứ, ngươi không biết rõ, còn truyền bá nơi nơi! Thực buồn cười.”
“Ngươi!”
Đại hán chụp vũ khí trên bàn đứng lên, rút đao, hán tử ngồi cạnh thấy hắn sinh khí, lôi kéo hắn ngồi xuống:“Quên đi, quên đi, ngươi so đo cùng tiểu hài tử làm gì?”
Nam tử nắm chuôi đao, lại buông ra, nắm lại, lại buông ra, qua lại hai lần, bỗng nhiên xuất đao, hàn khí lạnh như băng, phóng về phía thiếu niên, thiếu niên ánh mắt chợt lóe, thân hình chưa động, đao phong đã quét qua dây cột tóc của hắn, tóc dài như mực rối tung xõa xuống, vài sợi tóc đen bị đao khí sắc bén cắt đứt, từ từ rơi xuống đất. Nam tử đắc ý dào dạt thu đao:“Ha ha ha, thì ra là một nữ oa nhi, lão tử không cùng ngươi so đo! Lão tử cho dù thắng, cũng như Quỷ Vực môn diệt Thánh Y phái vậy thôi, thực dễ dàng, nhàm chán a! Thôi thôi!”
‘Thiếu niên’ ánh mắt bỗng trừng lớn, trong mắt một mảnh hỏa diễm! Khách nhân trên bàn cũng nói lời giảng hòa:“Đúng vậy, đúng vậy, cùng tiểu hài tử so đo cái gì? Đến, uống rượu, uống rượu.”
Trên bàn rượu, người lại náo nhiệt lên, giống như vừa rồi không có phát sinh chuyện gì. ‘Thiếu niên’ nghiêm mặt, xiết chặt tay, đứng dậy, xoay người rời đi.
Chính trong nháy mắt nàng xoay người kia, nam tử sử đao bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hoa quỷ dị, như là hương hoa dại lúc nhỏ thường ngắt…… Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh mặt trời mọc, Người trong đều rời đi, chỉ có một phòng khách nhân vẫn chưa rời đi, tiểu nhị đợi tới giữa trưa, nhịn không được lên lầu gõ cửa, gõ hồi lâu cũng không có người trả lời, đẩy cửa ra chỉ thấy, người khách toàn thân cứng ngắc nằm ở trên giường, biểu tình thống khổ mà quỷ dị…… “Lão bản, tai nạn chết người!”
Tiểu nhị chạy vội xuống lầu tìm lão bản. Lão bản khách sạn phúc hậu kia vội chạy lên lầu đến, xem xét khách nhân, chỉ thấy hắn hô hấp tim đập cũng không có vấn đề gì, chỉ là toàn thân cứng ngắc. “Hắn không chết, chính là trúng độc.”
“Cái loại độc gì quỷ dị như thế?”
Độc này quả thật quỷ dị, nam tử trúng độc toàn thân cứng ngắc, ánh mắt cũng mở to, còn thực thanh tỉnh, trong mắt lộ ra du͙© vọиɠ muốn sống mãnh liệt. “Hừ……Đây là Cương Thi Thảo, người trúng độc toàn thân cứng ngắc ba ngày, trong vòng ba ngày toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi nhưng không cách nào nhúc nhích, là loại độc dược phi thường tra tấn người.”
“Là ai hạ độc?”
Tiểu nhị ánh mắt mông lung hồi tưởng lại chuyện hôm qua. “Hừ…… Đương thời có thể hạ loại độc này chỉ còn một người!”
Lão bản phúc hậu trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một chút âm ngoan:“Dùng bồ câu đưa tin về Quỷ Vực, thông tri môn chủ, Vu Thịnh Ưu trở về Thánh Y sơn.
Các huynh đệ ở Cung gia bảo tiếp tục lưu lại đó, đừng để cho Cung gia biết chúng ta đã tìm được nàng!”
“Vâng! Lão bản.”
Lão bản nghiêng đầu cười cười biểu tình quỷ dị, hắn rút từ tay áo ra một cây chủy thủ, âm ngoan nhìn nam nhân đang trừng lớn mắt trên giường, nam nhân trong mắt đều là hoảng sợ, gã rốt cục biết cô gái mình đắc tội đêm qua kia chính là Vu Thịnh Ưu. Lão bản cúi gập thắt lưng, cười nói:“Ta thực cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta vẫn còn bị thủ thuật của Cung Viễn Hàm che mắt.
Đến! Để ta cám ơn ngươi một phen!”
Một đao hạ xuống, máu tươi phun tung tóe…… ……