Chương 10: Chảy máu mũi hạ
Sáng sớm, hoa viên Cung gia bảo, hai gã sai vặt khe khẽ nói nhỏ: Gã sai vặt Giáp: Biết không? Biết không? Buổi sáng hôm nay đại thiếu nãi nãi chảy máu mũi ! Gã sai vặt Ất: Biết nha, biết nha! Toàn bộ Cung gia bảo ai chẳng biết. Gã sai vặt Giáp [ dâʍ đãиɠ cười ]: Di hì hì! Gã sai vặt Ất [ càng thêm dâʍ đãиɠ cười ]: Di hì hì! Gã sai vặt Giáp: Nhịn không được! Gã sai vặt Ất: Nhất định vậy! Một đôi tay chậm rãi từ phía sau rừng cây vươn đến, đè nặng đầu hai người bọn họ, dùng thanh âm phi thường trầm thấp, khủng bố, áp lực hỏi:“Các ngươi rốt cuộc đang cười cái gì? Hử?” “Đại thiếu nãi nãi!” Hai gã sai vặt kinh ngạc quay đầu! Hóa ra Vu Thịnh Ưu sau khi cùng Cung Viễn Tu luyện võ, trên đường trở về phòng chuẩn bị chế dược, vừa lúc bắt được hai vị này trốn ở chỗ này nói xấu nàng! “Hừ hừ, nói, các ngươi đang cười cái gì!” Vu Thịnh Ưu lộ ra hàm răng hổ, sắc mặt âm trầm ép hỏi. “Không có, không có, cái gì cũng không nói a.” Hai gã sai vặt dùng sức xua tay, tỏ vẻ đánh chết cũng không nhận tội. Vu Thịnh Ưu tà ác mỉm cười, ngẩng đầu, thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi:“Không thừa nhận? Các ngươi biết nhà ta làm gì không?” “Đại thiếu nãi nãi gia thế đều là thần y.” Gã sai vặt Giáp cúi đầu, cung kính nói. “Ha ha, các ngươi cũng biết a.” Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên lạnh lùng nói:“Vậy ngươi cũng có thể biết, nếu các ngươi không nói, ta có rất nhiều biện pháp khiến cho các ngươi đời này không thể nói được nữa!” “Đại thiếu nãi nãi tha mạng a!” Hai gã sai vặt sợ tới mức cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ. “Nói mau!” Vu Thịnh Ưu quát. “Vâng.” Gã sai vặt giáp chi tiết bẩm báo, nguyên lai trò hề của Vu Thịnh Ưu buổi sáng hôm nay đã sớm bị gã sai vặt quét rác kia truyền toàn bộ Cung gia bảo đều biết, nhưng càng truyền càng khoa trương, nói cái gì đại thiếu nãi nãi sớm áp lực không được trong lòng gì gì gì, nhìn đại thiếu gia đã sớm muốn gì gì gì, nhưng là ngại cho gì gì gì, chỉ dám chảy máu mũi nhìn gì gì gì, sau khi được gã sai vặt đại lực tuyên truyền, hình tượng Vu Thịnh Ưu bất mãn, ở Cung gia bảo từ lão đầu tám mươi đến đứa trẻ năm tuổi, không người nào không biết, không người nào không hiểu ! Vu Thịnh Ưu trừng lớn mắt, trong mắt phun ra hỏa diễm quả thực có thể thiêu trụi toàn bộ hoa viên. Thảo nào! Thảo nào sáng sớm hôm nay mọi người đều nhìn mình cười như thế! Chết tiệt! Thảo nào bà bà đưa quái thư ám muội như vậy, thảo nào a a a! Đáng giận!! Cái gã sai vặt kia, tên hỗn đản kia, nàng muốn độc chết hắn! Độc chết, độc chết, độc chết, độc chết!!! Vu Thịnh Ưu thẹn quá thành giận xông đi! Dùng hết mã lực (1) phóng thẳng về tiểu viện của mình, muốn tìm gã sai vặt kia độc chết, nhưng vòng đi vòng lại mấy vòng, vẫn không nhìn thấy tên đầu sỏ kia đâu, nàng vô cùng tức giận, lại chạy về rừng trúc nơi Cung Viễn Tu luyện võ, chỉ thấy giữa luyện võ trường, Cung Viễn Tu múa kiếm vù vù, tốc độ nhanh như quạt điện cỡ lớn, Vu Thịnh Ưu vọt vào, dọa Cung Viễn Tu vội vàng thu kiếm, thế mới tránh cho kiếm khí ngộ thương đến nàng. (1* sức ngựa, cũng có thể hiểu là dùng hết sức)
Cung Viễn Tu thu kiếm, ngẩng đầu nhìn Vu Thịnh Ưu tức giận tới mức bốc hỏa, vụиɠ ŧяộʍ lui về phía sau hai bước. Cung Viễn Tu tuy rằng đầu óc choáng váng, nhưng hắn có ngốc cũng nhìn ra được, lúc này trăm ngàn lần đừng đi trêu chọc nương tử, gương mặt nàng lúc này như ác quỷ, ai tiến tới cũng đều bị cắn, hắn không muốn bị cắn, hắn hơi sợ, hắn ngoan ngoãn cầm kiếm, lui ở trong góc đào đất. Đào một cái hố, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Vu Thịnh Ưu một cái, đang tức giận. Tiếp tục đào một cái hố, lại vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn còn tức giận. Vì thế tiếp tục đào hố, dùng sức đào, không cần biết đào bao nhiêu cái, ngươi hỏi hắn vì sao thích đào hố như vậy? Nhàm chán thì đào thôi! [ Mỗ Nguyệt: Sở thích của ta ! ] Vu Thịnh Ưu vốn lửa giận ngút trời, hùng hùng hổ hổ, quay đầu liếc mắt một cái, vừa lúc thấy Cung Viễn Tu giống như gặp cảnh khốn cùng ngồi xổm trong góc đào đào bới bới, trong đầu cái từ ngữ cấm kỵ kia lại mạnh mẽ tác động, lửa giận lại bừng bừng, nàng xông lên phía trước chỉ vào mấy cái hố đầy trên đất mắng:“Ai cho ngươi đào hố ?” Cung Viễn Tu bị tiếng quát của nàng dọa sợ tới mức bảo kiếm trong tay ‘keng’ một tiếng rơi trên mặt đất, xong rồi! Nương tử hắn vẫn quay lại đây cắn, Cung Viễn Tu vô tội sợ hãi quay lại nhìn nàng, không dám nói lời nào, ô…… Nương tử so với vừa nãy còn tức giận hơn ! “Ngươi đào hố ở đây làm gì, ngươi đào hố muốn bẫy người ta sao, ngươi đào hố bẫy người, lại còn đào bao nhiêu cái như vậy! Ngươi có biết ngươi bẫy như vậy người ta sẽ thảm thế nào hay không a! Ngươi sao lại có thể không có đạo đức, không có trách nhiệm, không có lương tâm, không có tố chất, không có văn hóa như vậy!” “Ta lấp, ta lấp, ta hiện tại liền lấp lại, nương tử đừng nóng giận.” Cung Viễn Tu sợ tới mức vội vàng dùng sức lấp đất đầy lại hố, vừa lấp vừa buồn bực nghĩ, ta đào hố cũng phải tội nàng sao? [ Mỗ Nguyệt: Đào hố càng đắc tội nương tử nhà ngươi] Vu Thịnh Ưu tức giận thở phì phì, chỉ vào Cung Viễn Tu lại mắng to một trận, đem hết oán hận đối với mỗ tác giả trong lòng phát tiết xong, nhìn Cung Viễn Tu gặp cảnh khốn cùng đang hoang mang rối loạn trưng ra vẻ đáng thương khúm núm, xuống tay nói:“Được rồi, đừng lấp nữa.” Cung Viễn Tu mở to đôi mắt thuần khiết trong veo nhìn nàng:“Không lấp lại nương tử không tức giận sao?” “Ừ.” Vu Thịnh Ưu, dùng sức thở ra một hơi, kéo Cung Viễn Tu đang ngồi xổm trên đất đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người hắn nói:“Không tức giận.” “Nương tử vừa rồi thật hung dữ.” Người nào đó vẻ mặt ủy khuất. “……” Được rồi, nàng vừa rồi có hơi hung một chút. “Dọa đến Viễn Tu.” Người nào đó ủy khuất nhu nhu cái mũi, vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng. “……” Được rồi, nàng sai lầm rồi, nàng không nên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khi dễ tiểu bằng hữu. “Lần sau không thể như vậy! Tam đệ nói tướng công là lấy để hầu hạ !” Người nào đó nhỏ giọng nói. “Hử? Ngươi nói cái gì?” Hơi hơi hí mắt, tỏ vẻ ngươi lặp lại lần nữa thử xem. “Tướng công là lấy để…… Ừ ừm…… Khi dễ ……” dưới ánh mắt hung mãnh đáng sợ của nàng, người nào đó đành phải ủy khuất sửa lại mấy chữ cuối cùng. Vu Thịnh Ưu vừa lòng gật đầu, nhìn vẻ mặt đáng thương của Cung Viễn Tu nói:“Yên tâm, ta sẽ không khi dễ ngươi.” “Thật sự?” Vu Thịnh Ưu đặc biệt thành khẩn nhìn hắn gật đầu, sau đó nói:“Đến, cúi xuống, cõng ta đi nhà ăn ăn cơm.” Cung Viễn Tu chu chu miệng. “Không muốn?” Trừng. Dùng sức lắc đầu, xoay người, ngồi vững, làm tư thế cõng. Vu Thịnh Ưu giống như đại gia nằm úp sấp lên, Cung Viễn Tu vẻ mặt tươi cười đứng lên nói:“Cõng nương tử đi ăn cơm!” Lúc này ánh mặt trời buổi sớm mới lộ ra khỏi sương mù, mềm mại chiếu vào người bọn họ, cảm giác thực ấm áp. Ở Cung gia điểm tâm và ăn tối rất được chú ý, toàn bộ thành viên đều phải đến, tiểu bối trước vấn an trưởng bối, người đến đông đủ mới ăn cơm, lúc Cung Viễn Tu cùng Vu Thịnh Ưu đến đại sảnh, những người khác đều đã đến. “Cha, nương, buổi sáng tốt lành.” Cung Viễn Tu cười đáng yêu. “Cha, nương, buổi sáng tốt lành.” Vu Thịnh Ưu cũng lễ phép thỉnh an. Cung phu nhân từ ái nhìn Cung Viễn Tu nói:“Tốt tốt, buổi sáng luyện võ có mệt hay không a?” Cung Viễn Tu dùng sức lắc đầu:“Không phiền lụy đâu!” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Mệt.” “Ha ha ha ha.” Cung phu nhân cười vui vẻ, ánh mắt có thâm ý nhìn Vu Thịnh Ưu nói với Cung lão gia :“Ưu Nhi tức phụ này thật được, thϊếp nhìn càng ngày càng thích.” Cung lão gia sờ sờ râu, thản nhiên gật đầu nói:“Ăn cơm đi.” Người một nhà bắt đầu ngồi xuống ăn điểm tâm, Cung Viễn Tu vừa ăn, vừa đem những món mình thích ăn gắp cho Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu nhìn buồn bực a, đều là những thứ nàng không thích ăn ! Cung phu nhân nhìn nàng, trêu đùa:“Viễn Tu a, con thật đúng là có tức phụ đã quên nương a, cũng không thấy con gắp cho nương một miếng.” Cung Viễn Tu nháy mắt mấy cái, sau đó còn thật sự nói:“Con là học phụ thân a, con cũng không thấy phụ thân gắp thức ăn cho bà nội.” Vu Thịnh Ưu cười một tiếng, hai vị thiếu gia Cung gia cũng nhìn cha mẹ, Cung lão gia đang gắp cho thê tử một ít rau, tay ngừng ở không trung một giây, sau đó trầm ổn tiếp tục đưa tới bát lão bà, tiếp tục yên lặng ăn cơm. Cung phu nhân có chút ngượng ngùng, ánh mắt yêu thương nhìn trượng phu, sau đó nhìn đồ ăn trong bát, cười xinh đẹp nói:“Ha ha, lão đại a, trở về đến phòng ta, mẫu thân có một số việc muốn dạy con.” Vu Thịnh Ưu vừa nghe lời này vô cùng khẩn trương, bà ta muốn dạy cái gì? Sẽ không đưa một quyển xuân cung đồ nam ở trên cho hắn đi? Bữa cơm ăn cực kỳ không được tự nhiên, Vu Thịnh Ưu tổng cảm giác bà bà đang dùng ánh mắt đánh giá mình, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Nếu nàng không phải nữ, nàng nhất định sẽ hiểu lầm bà bà đang cưỡиɠ ɠiαи nàng bằng ánh mắt. Cung Viễn Hàm cùng Cung Viễn Hạ ăn xong, lục tục đứng dậy cáo lui, Cung phu nhân cùng Cung lão gia cũng đứng dậy, thuận tiện đầy cõi lòng thâm ý nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ưu Nhi con từ từ ăn! Viễn Tu, con cùng nương đến thư phòng.” Cung Viễn Tu buông bát đáp ứng một tiếng, nhu thuận theo Cung phu nhân ra khỏi nhà ăn. Sau khi đám người kia tiêu sái rời đi, Vu Thịnh Ưu chậm rãi ngẩng đầu, đưa tay đặt bát lên bàn, khóe miệng lộ ra một tia cười giảo hoạt:“Hừ, ta muốn nhìn xem các ngươi làm trò gì.” Vu Thịnh Ưu một đường nhẹ nhàng chạy đến thư phòng, ngồi xổm dưới cửa sổ, đưa tay lên miệng thấm chút nước miếng, chọc chọc vào cửa sổ dán giấy.Không thủng? Nước miếng không đủ? Nàng nghi hoặc nhìn ngón tay, dùng sức ói ra hai miệng nước miếng, lại chọc tiếp, vẫn không thủng. Vu Thịnh Ưu một đầu hắc tuyến nghĩ, phim truyền hình quả nhiên là lừa trẻ con ! Từ trên tóc rút một cây ngân trâm, chọc mạnh vào cửa sổ, thủng, ha ha. Thủng rồi, bất quá cửa sổ là bị nàng dùng ngân trâm chọc thủng chứ không phải thấm nước miếng. Giấy dán cửa sổ là cái loại gì a, cũng quá chắc đi! Vu Thịnh Ưu ghé sát cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy Cung phu nhân đưa lưng về phía nàng cùng Cung Viễn Tu nói cái gì. Cung Viễn Tu ánh mắt thẳng tắp nhìn hướng nàng, lúc thấy rõ người kia là nương tử, lập tức chuẩn bị lộ ra nụ cười như ánh mặt trời. Vu Thịnh Ưu so với hắn nhanh hơn, trừng mắt, vô cùng hung dữ nhìn hắn. Cung Viễn Tu là lạ ngậm miệng lại, trông mong nhìn nàng. Cung phu nhân kỳ quái, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh. “Viễn Tu, con vừa mới nhìn cái gì?” Cung phu nhân quay đầu ôn nhu hỏi. Cung Viễn Tu do dự nhìn Cung phu nhân, lại nhìn cửa sổ, sau đó lắc đầu:“Không thấy gì hết.” Vu Thịnh Ưu vừa lòng gật đầu, không tệ, thực ngoan. Cung phu nhân bất mãn hơi hơi hí mắt, không tệ, nhanh như vậy đã nghe tức phụ. Ngay tại lúc Vu Thịnh Ưu ghé sát cửa sổ nghe lén một cách đáng khinh, một thanh âm trầm thấp thanh nhã từ phía sau truyền đến:“Đại tẩu — ngươi đây là?” Vu Thịnh Ưu vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Cung Viễn Hàm vẻ mặt nghi hoặc đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, Vu Thịnh Ưu xấu hổ đứng lên, mặt đỏ bừng. Vu Thịnh Ưu gãi đầu, nhìn hắn không nói lời nào. Cung Viễn Hàm hiểu rõ cười cười nói:“Đại tẩu, ta cảm thấy ngươi hẳn là đã lớn rồi, nên hành động đúng mực, ngươi nằm sấp nghe lén ở đây, không tốt lắm đâu.” “Ai nói ta muốn nghe lén !” Đánh chết không thừa nhận. “Vậy ngươi đang làm gì?” “Ta chính là ở…… ở đây tìm đồ.” “Ồ.” Cung Viễn Hàm vẻ mặt tin tưởng, sau đó hỏi:“Cần ta giúp không?” Vu Thịnh Ưu thực không khách khí lắc đầu. Cung Viễn Hàm có lễ gật đầu mỉm cười, xoay người cáo từ, đi được vài bước quay đầu cười nói:“Đại tẩu, ở thư phòng, mỗi khắc có một gã sai vặt quét tước, mỗi mười phút còn có một đội hộ vệ tuần tra, mỗi năm phút có người hầu đi ngang qua, mỗi ba phút có nha hoàn tiến thư phòng thêm trà. Nếu ngươi không tìm thấy đồ, có thể gọi họ đến giúp.” “……” Nàng đã ngây người ở đây bao lâu rồi? Một khắc, hai khắc? Hay một canh giờ? Rốt cuộc có bao nhiêu người thấy trò hề của nàng ? Thiên, thực mất mặt! Vu Thịnh Ưu cúi đầu đi về hướng tiểu viện của mình, mất mặt, mất mặt, mất mặt a, vì cái gì, vì cái gì vừa đến Cung gia liền mất mặt như vậy chứ? Ta sao có thể như vậy chứ? Ta là nữ chủ xuyên qua! Ta là nữ nhân thế kỷ 21! Ta không thể dọa người như vậy! Ta phải bình tĩnh, ta phải thể hiện phong phạm nữ chủ, ta phải cho các ngươi thấy thế nào là kiến thức, thế nào là văn hóa, thi ca! Thế nào là hồng nhan họa thủy! Đúng vậy, ta phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Đầu tiên, ta không thể dùng tư thế như này để hành tẩu, nữ chủ đều tao nhã, trong suốt, đi đường như khiêu vũ, cho dù té ngã, cũng phải giống hoa bị gió thổi từ từ bay xuống. Đúng! Vu Thịnh Ưu ngừng lại, ta muốn thay đổi, bắt đầu từ dáng vẻ tiêu sái! Chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hơi hơi cười, nhẹ nhàng mà đi tới, đúng, cứ như vậy, chậm, chậm, chậm lại – ngẩng đầu lên — kiểm tra tóc — buông, hái một đóa hoa nhỏ — cài lên tóc, rồi — làm ra một bộ dáng thật đẹp. Ừm — rất thơm, rất đẹp, tưởng tượng thấy mình chính là đóa hoa đẹp nhất trong hoa viên này! Oa ca ca ca ca! Cách đó không xa, “Đại thiếu nãi nãi làm sao vậy? Sao dáng đi lại giật giật như vậy?” Người làm vườn Giáp vụиɠ ŧяộʍ hỏi gã sai vặt bên cạnh. “Đại khái vừa rồi chạy trốn quá nhanh, chân rút gân đi.” “Chân rút gân còn cười?” “Ngươi không phát hiện nàng cười đến cứng ngắc sao?” “Ừ! Đúng!” “Chúng ta đi hỗ trợ?” Nhìn nhau, hai người gật đầu gật đầu lại gật đầu, Cung gia tân thiếu nãi nãi a, cần vỗ mông ngựa ngay ! Hai người cùng tiến lên, khúm núm nói:“Đại thiếu nãi nãi……” Đã sớm nghe được bọn họ đối thoại Vu Thịnh Ưu chậm rãi quay sang, âm ngoan cười.[ Mỗ Nguyệt: Vẻ mặt giống như ác ma ] Hai gã sai vặt nháy mắt toàn thân cứng ngắc, ôm đầu, khóe miệng run run:“Oa…… Gương mặt thật đáng sợ!” Đương nhiên, kết cục của hai gã sai vặt này không cần nói cũng biết , bị cái người mà họ cho rằng chân bị rút gân kia đánh cho một trận biến thành đầu heo! Từ nay về sau chuyện Vu Thịnh Ưu táo bạo, hung ác, điên cuồng, hù chết người ở Cung gia không người nào không biết, không người nào không hiểu a! Bên kia, Cung Viễn Tu sau khi nghe Cung phu nhân dạy dỗ xong, từ thư phòng trở về. Vừa mới vào sân: “Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!” “Loảng xoảng loảng xoảng……” “Phốc xuy –” Đây là câu nói đầu tiên của gã sai vặt khi nhìn thấy Cung Viễn Tu, cùng với thanh âm đánh vỡ ấm chén, cùng với một thanh âm kỳ quái khác. Tiến tiểu viện: “Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!” “Phịch keng” Lại một lần “Phốc xuy –” Đây là câu nói đầu tiên của người làm vườn khi thấy Cung Viễn Tu, cùng với thanh âm vứt bỏ cái cuốc trong tay, cùng với thanh âm quỷ dị phốc xuy. Tiến phòng khách: “Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!” Ân cần thăm hỏi “Xoảng, xoảng!” Lại là vật gì bị đánh vỡ đi. “Phốc xuy –” Thanh âm vang lên đều đều ! Tiến phòng ngủ “Ngươi sao giờ mới trở về? Lão mẹ cùng ngươi nói gì?” Nữ chủ hung ác quay đầu liếc mắt. Mở to mắt nhìn “Phốc xuy —- phốc xuy —- phốc xuy —-!” Phun —- máu mũi phun! Vu Thịnh Ưu ôm cái mũi, chỉ vào Cung Viễn Tu rống:“Ai cho ngươi mặc thành như vậy ! Ngươi bại não a! Ngươi bại não a! Phốc xuy — phốc xuy –” Trong tiếng chửi bậy hỗn loạn là thanh âm phun máu mũi. Cung Viễn Tu vô tội nhìn quần áo của mình, ánh mắt đơn thuần hỏi:“Ta làm sao vậy?” Vu Thịnh Ưu lại nhìn hắn, vừa thấy, ‘phốc xuy phốc xuy’ — ta là nữ chủ! Ta phải bình tĩnh! Không thể nhìn thấy mĩ nam liền phun máu mũi, không thể nhìn thấy mĩ nam quần áo hở hang liền điên cuồng phun máu mũi! Chỉ thấy Cung Viễn Tu lãng mâu như nước trên khuôn mặt tuấn tú, mang theo nghi hoặc cùng lo lắng, hơi hơi nhíu mày lén lút nhìn nàng. Tóc dài đen như mực buông xõa, dưới đuôi tóc thắt một cái nơ con bướm, trên người chỉ mặc một kiện ngoại bào rộng thùng thình màu vàng, thắt một cái đai lưng long phượng đỏ thẫm, đai lưng khảm vàng ngọc, đẹp đẽ quý giá làm cho người ta không thể nhìn thẳng, ngực nửa che nửa lộ ra bộ ngực màu đồng rắn chắc, trước ngực hai điểm màu đỏ châu như ẩn như hiện, khi hắn đi, gió hơi hơi gợi lên, áo choàng tung bay, có thể thấy…… [ Mỗ Nguyệt: Được rồi, không nói nữa, ta không viết sắc tình tiểu thuyết! Nhiều người tức giận: Là ngươi viết, viết tiếp đi!! Mỗ Nguyệt: Khụ khụ, chúng ta tiếp tục xem nữ chủ.] Vu Thịnh Ưu một tay ôm mũi một tay đẩy Cung Viễn Tu đang định tiến lại giúp đỡ ra :“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi đừng lại đây!” “Nương tử, nàng làm sao vậy? Nàng chảy thiệt nhiều máu.” Cung Viễn Tu đau lòng a, nương tử bảo bối của hắn chảy máu không ngừng. Vu Thịnh Ưu ngửa đầu, gương mặt đầy máu mũi:“Đừng tới đây, ngươi mà qua…… Ta liền…… Ta sẽ chết !” “Vì sao lại chết?” Cung Viễn Tu mạnh mẽ ôm Vu Thịnh Ưu vào ngực, lo lắng kêu:“Vì sao lại chết? Vì sao, vì sao, vì sao!!” Chết tiệt! Ngươi là Mã Cảnh Đào a! Vu Thịnh Ưu hai mắt trợn tròn, hôn mê! Mà bên kia, trong thư phòng, có hai người đang thưởng trà, Cung phu nhân nhìn về tiểu viện phía nam, phi thường vừa lòng cười a cười a, đắc ý cười. Cung Viễn Hàm nhìn mẫu thân nói:“Mẫu thân làm gì lại biến đại ca thành như vậy ?” Cung phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái:“Như vậy mới có hiệu quả.” Cung Viễn Hàm trầm mặc thở dài:“Ai! Có một số việc không thể cưỡng cầu.” “Không được, ta muốn tôn tử, ta muốn tôn tử! Các ngươi trưởng thành rồi, không dễ thương nữa rồi, nếu không ngươi phải kiếm cho ta một đứa.” Cung Viễn Hàm nhìn mẫu thân ánh mắt bốc đồng như đứa nhỏ, chuyển tầm mắt, thổi thổi chén trà tao nhã uống một ngụm. “Báo cáo phu nhân!” Một gã sai vặt ở ngoài cửa nói “Thế nào thế nào?” “Báo cáo phu nhân, đại thiếu nãi nãi bởi vì chảy quá nhiều máu mũi, ngất đi rồi!” “Cái gì?” Cung phu nhân nhíu mày:“Nha đầu kia, thật vô dụng!” “Mẫu thân, con đã nói người làm như vậy là không đúng.” Cung Viễn Hàm vẻ mặt chính nghĩa nói. “Cái gì mà ta không đúng! Quần áo kia cũng là ngươi thiết kế mà! Ngươi đừng tưởng chống chế.” Cung Viễn Hàm sờ sờ mũi, cười đến ôn nhu:“Mẫu thân, ý con là mặc ít đồ cũng không phải là tốt, chúng ta làm thế này, thế này… như vậy mới được…” “Ngươi là nói Ưu Nhi……” Cung Viễn Hàm yên lặng gật đầu. Hai người nhìn nhau cười…… ———— tiểu kịch trường ————– Mỗ Nguyệt: Đã lâu không viết tiểu kịch trường ! Vui vẻ a! Viễn Hạ: Yên lặng đi. Mỗ Nguyệt: Di ~ Viễn Hạ, ngươi đang làm gì. Viễn Hạ: Đọc sách. Mỗ Nguyệt [ ghét bỏ ]: Trên sách sao phủ nhiều bụi vậy, thư phòng bao lâu không quét tước rồi ? Viễn Hạ: Hai, ba năm đi. Mỗ Nguyệt: Viễn Hàm không phải nói thư phòng nhà các ngươi mỗi nửa giờ gã sai vặt sẽ quét tước một lần, mỗi 10 phút còn có một đội hộ vệ tuần tra, mỗi 5 phút còn có người hầu đi ngang qua, mỗi 3 phút còn có nha hoàn vào thư phòng châm trà sao? Viễn Hạ [ yên lặng xem ]: Viễn Hàm nói, chỉ có ngốc tử mới có thể tin. Vu Thịnh Ưu:…… Mỗ Nguyệt:……
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương