Chương 9: Khách hàng đầu tiên

Một giấc ngủ dậy, Diệp Tử cẩn thận sắp xếp lại những quy tắc của cái xã hội khốn nạn này, sau đó lên kế hoạch làm sao để tìm em gái một cách hiệu quả, đơn giản và thô bạo nhất!

Ví dụ như quyền lợi của công dân bình thường thấp hơn so với công dân hạng ba, chỉ có công dân từ hạng ba trở lên mới được phép rời khỏi hành tinh, công dân hạng hai được phép mua đất, còn công dân hạng nhất mới được phép mua hành tinh.

Để thăng cấp lên công dân hạng ba được phép rời khỏi hành tinh, điểm tín dụng của bạn phải đạt tối thiểu 150,000 điểm tín dụng, và phải có đủ giá trị đóng góp xã hội. Đây thực sự là một điều khó khăn đối với Diệp Tử - một người đặc biệt nghèo. Điểm tín dụng còn dễ kiếm hơn một chút, bằng cách nào đó cũng có thể kiếm được một ít, nhưng cái giá trị đóng góp xã hội chết tiệt này thật vô lý, anh biết kiếm nó ở đâu bây giờ?

Không còn cách nào khác, Diệp Tử chỉ còn cách giải quyết từng thứ một, trước tiên là kiếm đủ điểm tín dụng đã. Vậy làm gì để kiếm tiền nhiều nhất? Đương nhiên là đồ ăn rồi! Nhưng làm đồ ăn mà không có giấy phép vệ sinh, giấy phép sản xuất, giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, chứng nhận vệ sinh hợp lệ và đủ vốn thì làm sao mà làm được?

"Haizz," Diệp Tử ngồi khoanh chân ở trên giường, chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, thẫn thờ, đến một xu dính túi anh cũng không có nữa!

Cây non chớp chớp đôi mắt đen láy, nhích nhích gốc rễ, định bò đến bên cạnh Diệp Tử, nhưng nhích mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì. Nó nhìn vào chậu hoa rồi lại nhìn Diệp Tử đang ngây người, bỗng như nghĩ ra một ý hay tuyệt vời, nó đột ngột ngẩng đầu lên, vươn dài cành lá, quấn quanh mép chậu hoa, rồi dùng hết sức bình sinh, cố gắng nhấc chậu hoa lên, thân hình nhỏ bé cong thành một đường cong, nhưng cái chậu hoa vẫn không nhúc nhích, vẫn gắn chặt trên mặt bàn.

“Chít chít chít——chít chít~”

Con sóc nhỏ cười lăn lộn trên giường, lăn mãi rồi nhào vào đùi Diệp Tử, làm suy nghĩ của Diệp Tử bị gián đoạn ngay lập tức.

Nhìn con sóc nhỏ cười không ngớt rồi lại nhìn cây non ngốc nghếch, Diệp Tử bất đắc dĩ đưa tay bế cây non lên, gõ nhẹ vào đầu nó, cười nói:

"Dù có dốc hết sức mình cũng không thể tự nhấc mình lên được đâu! Sao tự nhiên lại ngốc nghếch thế này? Có phải thấy buồn chán không? Hả?"

Cây non thu hồi cành cây đã dài ra, líu ríu một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng chạm một cành lá lên trán Diệp Tử.

Toàn thân Diệp Tử run lên, cả người bỗng chốc thoải mái, đầu óc trống rỗng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Diệp Tử ngạc nhiên nhìn cây con, vuốt vuốt đầu nó, tiện tay kéo một chiếc lá nhỏ, nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn nhé! Không ngờ em còn có tác dụng làm tỉnh táo đầu óc nữa! Hả? Sao lại gọi anh là bố? Là vì mở mắt ra thấy anh đầu tiên à? Ồ, hóa ra là vì anh đã cho em thuốc ma thuật, đúng là ai cho sữa thì gọi là mẹ! Thôi được rồi, anh không có ý chê em đâu, anh còn chưa có con trai, giờ có thêm một đứa cũng chẳng sao. Đi nào, ngồi đây cũng chẳng ích gì, chúng ta phải ra ngoài dạo một vòng, tìm một công việc kiếm tiền, kiếm đủ tiền rồi đi tìm cô của con! Cô con xinh đẹp lắm, lại rất giỏi nữa, đến lúc đó con muốn thuốc gì cô ấy cũng có thể làm cho con! Nên chúng ta phải nhanh chóng kiếm tiền, biết chưa..."

Diệp Tử thu xếp bản thân, bế cây non vào lòng, rồi nhấc con sóc nhỏ đặt lên vai, đặt tay vào khu vực cảm biến vân tay, mở cửa, bước ra ngoài.

Lúc này đã là chạng vạng tối, Diệp Tử đi từ con đường đến quảng trường đêm qua, các cửa hàng đã mở cửa, người qua lại tấp nập không ngớt. Đây là lần thứ hai Diệp Tử cảm nhận được sự "sốc".

Anh biết vũ trụ rộng lớn như vậy, lại có rất nhiều hành tinh, tuyệt đối không thể chỉ có một chủng tộc, nhưng khi tận mắt thấy người ngoài hành tinh thật sự, cảm giác sốc vẫn rất mạnh mẽ.

Tóc của họ có thể ngọ nguậy và dính đầy chất lỏng nhớp nháp, trên xương cổ mọc gai nhọn, da trên người có vảy nhỏ, xương cổ tay và gót chân cũng có gai nhọn, trên bắp chân khô gầy guộc là khớp gối ngược chỉ có ở động vật, đặc biệt nhất là họ mặc áo choàng dài vừa phải, nhưng mặt lại hoàn toàn là mặt người, thậm chí cả mắt cũng có con ngươi bình thường. Bàn chân lộ ra dày dặn, to lớn, ba ngón chân cong như móc, móng tay đen nhánh sắc nhọn.

Có lẽ ánh mắt của Diệp Tử quá lộ liễu, người ngoài hành tinh đó dường như nhận ra ánh nhìn của anh, quay lại bước về phía Diệp Tử, trầm giọng hỏi:

"Có chuyện gì?"

Hai người ngoài hành tinh khác đi theo sau người đàn ông, giống như vệ sĩ, lập tức lo lắng vây quanh anh.

Ngay khoảnh khắc họ tạo thành vòng vây ba mặt xung quanh Diệp Tử, anh còn tưởng rằng có đám mây đen che phủ mặt trời. Nhìn từ xa không thấy người này cao lắm, nhưng khi đến gần, họ phải cao ít nhất hai mét? Chiều cao một mét tám tiêu chuẩn của mình đứng cạnh họ chẳng khác gì một đứa lùn!

Nhìn ba người tạo thành vòng vây chặn Diệp Tử lại, người trên đường bắt đầu xì xào bàn tán:

"Thằng nhóc này đúng là xui xẻo, ai mà không biết đám người Hector này là chủng tộc hung hãn nhất, lần này họ đến đây không phải chỉ để tìm một loại dược liệu thôi sao? Nghe nói bạn đời của hắn ta vừa sinh một quả trứng, nhưng theo bác sĩ kiểm tra, trứng này hoạt tính rất thấp, có thể không qua khỏi..."

Người đàn ông đang nói bỗng cảm thấy cổ họng bị một luồng khí bóp nghẹt, mặt trắng bệch không nói nên lời. Đám đông xung quanh lập tức im bặt, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục công việc của mình.

Diệp Tử khẽ động tai, vuốt ve con sóc nhỏ đang nhe răng xù lông, đồng thời nhét cành lá của cây non vào lòng mình, tránh để hai đứa này này đuổi mất "khách" đến tận cửa.

"Ngài đang cần một loại dược liệu phải không?"

Người đàn ông không chớp mắt, Diệp Tử nhìn chăm chú vào ông ta, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Là một loại dược liệu cần thiết cho một quả trứng đang suy nhược, mạch yếu, hơi thở yếu ớt, và các dấu hiệu sinh tồn đang dần biến mất, phải không?"

Người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ, ngược lại, hai vệ sĩ phía sau lại nhe răng mọc vuốt muốn xông tới xử lý Diệp Tử.

"Tôi còn biết, người ngài thực sự muốn cứu không phải là quả trứng, mà là bạn đời của ngài, đúng không? Dược liệu cầm máu, làm tan vết bầm, hút độc tố—"

Diệp Tử cố ý dừng lại giữa chừng không nói thêm gì nữa.

Khi Diệp Tử nói đến câu cuối cùng, đồng tử của người đàn ông co rút dữ dội, những cái gai trên lưng dựng đứng lên, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, móng tay sắc nhọn ngay lập tức đâm thủng lòng bàn tay, máu đỏ sẫm chảy ra.

"Chủ nhân, ngài—"

Người đàn ông giơ tay trái chưa bị thương lên, ngăn cản hai vệ sĩ lên tiếng, hơi nâng cằm lên, hỏi:

"Ngươi làm sao biết được?"

Diệp Tử sờ cằm, nhấc cánh tay đang giữ cây non ra, búng tay một cái, mỉm cười nói:

"Là—gió mang tin đến!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tử hơn mười giây, sau đó mới dời anh mắt khỏi anh, nhìn sang cây non. Cây non phồng má, tượng trưng vẫy cành hai cái như muốn đánh chết con chim hung dữ này.

Tiếp theo, trong mắt người đàn ông thoáng hiện lên sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng được che giấu sau đôi đồng tử màu xanh đậm:

"Nếu ngươi biết ta đến đây vì chuyện gì, vậy ngươi có cách chữa trị không?"

Diệp Tử lắc đầu, "Tôi không phải là bác sĩ, có bệnh thì vẫn phải đi khám bác sĩ!"

"Ngươi—"

"Ngươi đang muốn tìm chết à?"

Hai tên vệ sĩ ngay lập tức bùng nổ, khí thế Alpha mãnh liệt ập đến, khiến đa số người trên phố run rẩy, không dám lên tiếng. Ngược lại, Diệp Tử vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như không hề cảm nhận được áp lực này.

Ba người bao vây Diệp Tử vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ liệu đối phương có phải là một Alpha mạnh mẽ? Nhưng nguyên lý đơn giản là cùng loại thì đẩy nhau, Diệp Tử không thể nào không bị kí©h thí©ɧ chút nào bởi pheromone Alpha. Nhìn thân hình gầy gò của Diệp Tử, dù đứng gần như vậy cũng không ngửi thấy chút pheromone nào, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi hương thảo mộc, không phải Alpha, lại càng không thể là Omega, chẳng lẽ là một Beta cực kỳ chậm chạp?

Diệp Tử nhận ra mình không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, một lần nữa khẳng định rằng bản thân là một Alpha (một kết luận kỳ lạ không biết từ đâu mà ra), thậm chí tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

"Còn trẻ mà sao nóng nảy thế? Tôi đã nói rồi, tôi không phải là bác sĩ, không thể chữa bệnh, nhưng tôi có thể giải độc! Chỉ là không biết các người có dám thử hay không!"

Người đàn ông nâng mắt lên, hỏi thẳng, "Ngươi muốn gì?"

"Tiền! Khụ khụ," dường như nhận ra mình trả lời quá nhanh, Diệp Tử giả vờ ho khan hai tiếng rồi bình tĩnh nói:

"Xem như chúng ta có duyên, ngài chỉ cần đưa tôi ‘một ít’ điểm tín dụng là được!" Diệp Tử dường như sợ người ta không hiểu, nhấn mạnh ba chữ "một ít".

Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Diệp Tử, nói, "Được! Cần chuẩn bị gì không?"

"Chủ nhân! Ngài—"

Người đàn ông giơ tay ngăn lời vệ sĩ, nghiêng người, đưa một tay ra, "Mời!"

Diệp Tử gật đầu, đi trước một bước, sau đó người đàn ông nhanh chóng tiến lên một bước đi cùng Diệp Tử.

Ra khỏi cổng thành, Diệp Tử ung dung bước lên phi thuyền của người đàn ông, một chiếc phi thuyền có hình dáng tương tự máy bay.

Diệp Tử quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, tò mò hỏi:

"Tôi không có chứng chỉ hành nghề y, cũng không có thân phận đặc biệt, sao anh lại tin tôi như vậy?"

Người đàn ông liếc nhìn cây non trong tay Diệp Tử, nhướn mày, "Ngươi có biết trước đây tộc của chúng ta được gọi là gì không?"

Diệp Tử: ...Tôi không phải là người ở đây, sao tôi biết được chứ?

Dường như không muốn đợi Diệp Tử trả lời, người đàn ông quay đầu lại, tiếp tục nói:

"Trước đây tộc của chúng ta được gọi là tộc Dực (cánh chim). Sau này, các trưởng lão trong tộc nói rằng cứng quá dễ gãy, vì vậy để tăng tỷ lệ sống sót của con non, chúng ta đã đổi tên tộc thành tộc Vũ. Đã hơn hai nghìn năm kể từ khi đổi tên tộc, tỷ lệ sinh trứng trong tộc thực sự đã tăng lên, nhưng vấn đề kéo theo là tỷ lệ trứng hỏng cũng tăng lên đáng kể. Dù lúc mới sinh không phải trứng hỏng, thì không lâu sau đó cũng sẽ dần dần trở thành trứng hỏng. Những quả trứng này trước khi nở đã hấp thụ dinh dưỡng từ cơ thể mẹ rất mạnh mẽ, nhưng sau khi nở ra lại không khỏe mạnh, đặc biệt là Omega, dù có pháp sư mạnh nhất chăm sóc cũng không thể chịu nổi, thường mười quả thì tám chín quả chết ngay sau khi nở, còn lại một hai quả thì..."

Người đàn ông ngừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói:

"Đến nay, tộc ta không còn một Omega thuần chủng nào nữa. Bạn đời của ta vì một số mâu thuẫn trong tộc, đã bị một loài độc vật không rõ tên cắn. Để không làm ảnh hưởng đến khả năng sống sót của trứng, bạn đời của ta đã buộc phải sinh nó ra. Thành phần của chất độc đã được phân tích, pháp sư nói chỉ có một loài hoa kỳ lạ trong rừng tối trên hành tinh Chira mới có thể cứu được bạn đời của tôi! Nếu ngươi có thể giúp ta lấy được Hoa Quỷ Phật trong rừng sâu của Chira, chỉ cần là việc mà Job. Elms này có thể làm được, ngươi cứ việc yêu cầu!"

Diệp Tử nghiêng đầu, "Vậy tại sao anh lại nghĩ rằng tôi có thể giúp anh lấy được Hoa Quỷ Phật? Nói trước, tôi không biết hoa này trông như thế nào đâu nhé!"

"Ngươi không cần biết nó trông như thế nào, ta chỉ cần ngươi giúp ta vượt qua rừng tối Lamo mà thôi."

"Rừng tối Lamo?" Diệp Tử nhỏ giọng lặp lại.

"Đúng vậy, ta chỉ cần ngươi giúp ta vượt qua khu rừng đó thôi. Ta nghe nói lính đánh thuê trên hành tinh Chira của các ngươi có cách đặc biệt để đi qua rừng tối, vì vậy ta mới không ngại xa xôi đến đây lấy thuốc. Ta hy vọng ngươi có thể vì con non và phụ nữ, giúp ta vượt qua khu rừng tối để lấy dược liệu!"

Người đàn ông thậm chí cúi cái đầu cao quý xuống, chắp tay cầu xin Diệp Tử.

Diệp Tử dừng lại, hơi nghiêng người, tránh khỏi cái cúi đầu của Job Elms.

"Diệp Tử, tôi tên là Diệp Tử. Vì anh đã tiết lộ bí mật trong tộc cho tôi biết, vậy tôi có thể biết tại sao anh không tìm các lính đánh thuê nổi tiếng ở địa phương mà lại tìm đến tôi?"

Job Elms đứng dậy nhưng không nói gì, hai vệ sĩ ngồi đối diện hai người cuối cùng không kìm được mà lên tiếng. "Còn không phải là do mấy người các ngươi sao?"

"Chủ nhân của chúng ta đã hạ mình cầu xin các người giúp chúng ta vào rừng tối, nhưng không một ai chịu đi!"

"Nếu không phải chúng ta tự mình vào đó đã tổn thất mất mấy Alpha nam mà vẫn không thể vào được bên trong, sao có thể hạ mình cầu xin các người như vậy?"

"Nếu không phải... hừ, loài người các người quả thật chỉ biết giả dối! Nếu đã có thể tự mình vào, tại sao không chịu dẫn chúng ta theo? Có phải vì các người coi thường tộc Vũ chúng ta là ngoại tộc, mạnh mẽ hơn các ngươi nên không muốn giúp đỡ không?"

"À, cái này..."

Diệp Tử gãi mũi, liên tưởng đến nguyên nhân kết quả, rồi đi đến kết luận.

"Thật ra, không thể trách họ. Phải biết rằng con người chúng tôi có một từ gọi là "liên lụy". Chủ nhân của các người đang rất cần thuốc, theo lý thì lính đánh thuê luôn nhận nhiệm vụ phải hoàn thành. Theo những gì các người nói, chắc chắn họ đã không nhận nhiệm vụ. Nếu chỉ để kiếm sống, các người có từng nghĩ tại sao họ lại từ chối thẳng thừng nhiệm vụ của các người không?"

"Còn có thể tại sao? Hừ, chẳng phải vì họ ghét chúng ta mạnh mẽ hơn họ sao? Chết một người đương nhiên là tốt hơn việc thêm một người được sống ! Ai thèm nghĩ đến việc giúp chúng ta nữa?"

"Đúng vậy, nếu muốn giúp đã giúp rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?"

Diệp Tử không trả lời, quay sang nhìn Job Elms, "Anh cũng nghĩ như vậy sao?"

Job Elms lắc đầu, "Họ tất nhiên có lý do của họ."

Diệp Tử gật đầu, nói:

"Rừng tối Lamo này, chắc các người mới nghe lần đầu nhỉ!"

Thấy Job và hai người kia gật đầu, Diệp Tử tiếp tục:

"Vậy các người chắc chắn không biết, con người có câu cổ ngữ là “Có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xay"! Vì thế, rừng tối Lamo còn được gọi là rừng chết, mỗi lần lính đánh thuê vào rừng, ít nhất phải mất một phần tư nhân lực mới có thể vượt qua biên giới rừng để vào được bên trong. Thêm vào đó, chưa chắc đã tìm được dược liệu các người cần. Người ta nói rằng người tộc Vũ các người, đặc biệt là phân tộc Hector, nổi tiếng nóng nảy, như hai người trẻ sau lưng anh vậy. Nếu vào rừng mà không tìm được dược liệu, chắc chắn sẽ bị tức giận mà trút lên đầu, rõ ràng đây là một công việc vất vả mà không có lợi, các người nghĩ có ai muốn nhận không?"

Hai vệ sĩ chỉ nghe đến câu "người tộc Vũ phân tộc Hector nổi tiếng nóng nảy", liền nghĩ đến việc mình đã làm hỏng việc của chủ nhân, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt. Ngược lại, Job Elms vẫn giữ được bình tĩnh, nên anh cũng không vội vàng giải thích.

"Tộc Hector chỉ là một nhánh trong tộc Vũ, bình thường đảm nhận việc bảo vệ tộc nhân, không tránh khỏi việc có phần hung hãn, không thể đánh đồng toàn bộ tộc Vũ với nhau được!"

"Ừm, tôi biết, nếu không tôi cũng đã không đi cùng các người. Vậy các người không nghĩ tới việc tôi không phải là người địa phương, mà cũng giống như các người, đến từ nơi khác sao?" Diệp Tử nửa đùa nửa thật thăm dò.

Quả nhiên, hai người phân tộc Hector kia khi nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên khó coi, ngay cả khí tức trên người cũng không thể kiềm chế mà dao động.

Job Elms lần này lại nở nụ cười:

"Ngươi vừa từ trong rừng ra đúng không? Tộc Vũ chúng ta vốn rất nhạy cảm với mùi hương. Cây non trong tay ngươi, nếu ta đoán không nhầm, là loài dây leo Miasma xếp hạng ba toàn tinh hệ về độ hung hãn và khó thuần phục phải không? Nếu ngươi có thể từ khu rừng đầy rẫy những loài cây hung dữ như thế mà được công nhận và mang cây non đi, thì rừng tối Lamo này đương nhiên cũng không thành vấn đề! Ngươi chắc chắn có cách của mình!"

Note: Cái cây kia tui dịch là cây nho lông xanh Miasma. Nhưng tên hơi dài và ko có ngầu nên tui chỉ để là Miasma thôi nhé!

Diệp Tử lần này lại tò mò hơn, hắn không sợ mình chỉ tình cờ nhặt được cây non hoặc nhận sai loại cây non sao? Anh không cảm thấy cây non này lợi hại lắm, lúc gặp, hình như cũng chỉ có mỗi cây non này thôi mà! Tất nhiên lúc này Diệp Tử hoàn toàn không nghĩ đến việc khi mình ngồi thiền trong rừng đã vô tình cung cấp một chút năng lượng cho các sinh vật trong rừng, khiến cho tộc của cây non rơi vào trạng thái ngủ mê.

Còn cây non, nó chẳng khác gì một đứa trẻ tinh nghịch trong nhân loại, bảo nó ngủ ngoan thì không ngủ, bảo nó ở yên thì lại cứ muốn chạy đi, kết quả là gặp đúng lúc Diệp Tử xuất hiện. Diệp Tử tiến vào lãnh địa của tộc cây non, hoàn toàn là nhờ con sóc nhỏ dẫn đường và sử dụng ma lực để điều khiến gậy bay, không hề để lộ chút khí tức nào của con người, vì vậy mới không làm kinh động những cây lớn trong rừng.

"Vậy anh nói xem tôi có cách gì để vượt qua khu rừng tối Lamo được gọi là rừng chết đó?"

Job Elms suy nghĩ một chút rồi kín đáo nói: "Ta biết trong thế giới loài người có một số người sở hữu năng lực đặc biệt, ngài yên tâm, chỉ cần ngài giúp ta lấy được dược liệu, từ nay về sau ngài sẽ là khách quý của tộc Vũ chúng ta! Chỉ cần là việc ta có thể làm được, ngài cứ việc yêu cầu!"

"Chủ nhân!"

Hai vệ sĩ lo lắng kêu lên. Job Elms lắc đầu với hai người, nói: "Ta tự có tính toán."

Xem ra địa vị của người này trong tộc Vũ không hề thấp! Diệp Tử nghĩ thầm, ra ngoài dựa vào bạn bè cũng đúng, hơn nữa dường như mình thực sự cần một người dẫn đường. Nhìn vào cách anh ta từ "ngươi" chuyển sang "ngài" khi nói chuyện, chắc hẳn đã xem mình như một trong những người có năng lực đặc biệt. Tuy nhiên thế giới này càng ngày càng khiến mình tò mò, chẳng lẽ thực sự có những người như mình, có năng lực đặc biệt sao? Khi tìm được em gái rồi, nhất định phải dẫn em đi khám phá toàn bộ tinh hệ!

"Chít chít chít ——" Con sóc nhỏ trên vai Diệp Tử xoay vòng, Diệp Tử bỗng chợt tỉnh, vỗ về con sóc nhỏ, cười nói: "Phía trước chắc là rừng tối nhỉ? Nếu anh tin tưởng tôi, vậy thì tôi cũng phải thể hiện một chút!"

Job Elms kinh ngạc nhìn Diệp Tử, ngay cả hai vệ sĩ lúc này cũng như gặp ma, đây là trong khoang lái kín, trừ khi người này nhạy cảm với tốc độ, tần số rung và quãng đường đã đi, hoặc là anh ta có mắt nhìn xuyên qua lớp vỏ dày và thị lực cực tốt để thấy rõ đã đến nơi hay chưa.

Xuống khỏi phi cơ, Diệp Tử quan sát khu rừng tối vào lúc hoàng hôn, cảm thấy hơi trầm ngâm. Vừa định nói gì đó thì thấy ba người kia đã bắt đầu dựng lều trại. Vốn định hỏi sao lại dựng lều, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, ban đêm vào rừng rất nguy hiểm, nhưng tại sao không đợi đến sáng mai mới xuất phát? Đương nhiên là vì sợ chậm trễ có thể xảy ra biến cố, lỡ Diệp Tử nghe người khác nói gì mà sáng hôm sau đổi ý thì sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Tử thở dài, cảm thấy những người tộc Vũ này thực sự không dễ dàng gì. Nghĩ ngợi một chút, nhân lúc ba người kia không chú ý, hắn lấy từ không gian ra một ống thuốc màu vàng nhạt, ném cho Job Elms.

Đang dựng lều, Job Elms cảm nhận có luồng khí yếu ớt bay về phía mình, chân bám đất, eo xoay, tay phải đưa ra sau chụp lấy thứ vừa bay tới. Nhìn kỹ, đó là một ống thuốc màu vàng nhạt.

"Đây là gì?"

"Ừm? À, đây chính là thứ giúp tôi ra vào rừng tối an toàn!" Diệp Tử cười tủm tỉm nói, “ Người xưa có câu nói rằng, "núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn qua con đường này, phải để lại phí qua đường!" Khụ khụ, này, thứ trong tay anh chính là "phí qua đường" đó!"

Editor: Tui vừa dịch vừa đọc, thấy hay quá cũng muốn dịch tiếp. Nhưng nhìn màn hình lâu làm tui mỏi mắt quá. Mn để lại cmt cho tui có chút động lực đi :<