Chương 6: Ngày đầu tiên

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, nhìn cành lá nhăn nheo của em kìa, giống như một ông già vậy, làm anh đau lòng chết mất."

Diệp Tử dùng một tay vòng qua nách của cây nhỏ, đỡ cành lá nhỏ bên trái của nó lên tay mình, tay kia nâng cành lá nhỏ còn lại của nó lên xem kỹ, phát hiện chỉ là da nhăn đi chứ không phải chết khô thật mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Tử búng ngón tay một cái, lấy từ trong không gian ra một lọ thuốc bổ khí màu xanh nhạt.

Đây là thuốc bổ khí được chế từ những dược liệu đào từ trong rừng sâu ra, cây mầm nhỏ có lẽ cũng dùng được nhỉ?

Diệp Tử không chắc chắn nghĩ thầm, dùng răng cắn nắp chai, cẩn thận nhỏ một giọt thuốc bổ khí lên cành lá của cây nhỏ. Thuốc ngấm vào, những chỗ da nhăn nheo lập tức được làm phẳng. Diệp Tử chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cây mầm nhỏ đã quấn lấy tay Diệp Tử, nhanh chóng cuộn lấy chai thuốc rồi uống sạch, còn đánh một cái ợ no, tiện thể xì hơi một cái.

Chú sóc nhỏ nhảy ba bước ra xa, chỉ vào chỗ khói phì ra từ mông của cây nhỏ mà cười không ngừng.

Diệp Tử: ......

Cây nhỏ mở to đôi mắt đen tròn, nhìn Diệp Tử một cách nghiêm túc, rồi như quyết tâm điều gì đó, từ từ bò xuống khỏi người Diệp Tử. Nó đi tới trước chậu hoa của mình, nhìn trái nhìn phải, nâng cái mông lên, há miệng thật to, một hơi nuốt cả chậu hoa lẫn đất vào. Diệp Tử kinh hãi kéo cây nhỏ lên, thò ngón tay vào miệng nó kí©h thí©ɧ nôn ra.

"Sao em lại ăn bậy ăn bạ như vậy? Nôn ra ngay, đó là nhà của em đó! Em sao có thể ăn nó được? Em không sợ ăn hỏng bụng sao?"

Diệp Tử tức giận thò ngón tay vào miệng cây mầm nhỏ mò mẫm, nhưng cây mầm nhỏ chẳng có phản ứng gì, Diệp Tử chỉ còn cách giáo dục nó.

Đợi đến khi Diệp Tử dạy bảo xong, cây mầm nhỏ mới hiểu rằng ba đang bảo mình không được ăn lung tung.

(đoạn này edit thấy hơi cấn, đang chủ nhân chuyển sang ba)

Nhưng nó đâu có ăn bậy, để chứng minh mình là một đứa trẻ ngoan, cây mầm nhỏ vỗ vỗ vào đùi Diệp Tử, ra hiệu Diệp Tử chú ý nhìn mình. Sau đó cây mầm nhỏ hít một hơi sâu, nâng cái mông lên, hai cành cây duỗi thẳng. Diệp Tử không hiểu gì nhưng vẫn chăm chú nhìn, đột nhiên cây mầm nhỏ run rẩy, đầu phồng lên, "bụp" một tiếng, một chậu hoa lẫn đất phóng ra, suýt nữa thì đập vào mặt Diệp Tử.

Diệp Tử suýt chút nữa không kịp đỡ chậu hoa và đất, vừa định nổi giận thì thấy cây mầm nhỏ nhảy nhót về phía mình, mở to đôi mắt đen, vẻ mặt mong đợi lời khen ngợi. Cơn giận của Diệp Tử tan biến ngay lập tức. Anh còn làm gì được nữa đây, nó chỉ là một đứa trẻ thôi, chẳng lẽ anh lại đánh nó sao? Thôi, đành từ từ dạy bảo vậy!

Khoan đã! Chậu hoa sao lúc vào thế nào lúc ra vẫn thế đó? Không có chất nhầy ghê tởm hay mảnh vụn gỗ nào, chuyện này là sao? Diệp Tử chợt nhớ đến một loại cây được nhắc đến trong "Nhật Ký Phù Thủy" của tổ tiên, rất giống với cây nhỏ trước mắt, toàn thân là báu vật, nhưng cây trên bản vẽ rõ ràng xấu hơn nhiều, và tiếng kêu của cây Mandrake trong nhật ký thì khó nghe vô cùng, còn tiếng của cây mầm nhỏ lại như tiếng trẻ sơ sinh. Thêm nữa, trong nhật ký không đề cập đến việc cây Mandrake có không gian đồng hành!

Nghĩ đến đây, Diệp Tử nhớ lại lúc cây mầm nhỏ đưa cho mình bộ rễ của nó, dường như cũng lấy từ không gian đồng hành của nó ra? Chỉ có điều —— một sinh vật nhỏ bé như vậy mà đã biết vật của mình thì nhổ ra từ miệng, còn vật của người khác thì lấy ra từ mông? Diệp Tử nghĩ đến đây thì trán bắt đầu giật giật, không dạy dỗ nghiêm chỉnh thì nó sẽ lên trời mất! Đúng là đáng đánh!

Diệp Tử bắt lấy cây mầm nhỏ đang nhảy nhót, lật lại rồi tét vào mông nó vài cái, vừa đánh vừa hỏi:

"Lần sau còn dám nhổ vật từ mông ra không? Đúng là không ngoan! Bé tí đã học thói xấu, cái thói xấu này học từ ai vậy..."

"Uwaa~ aah~ umm~"

Cây mầm nhỏ quẫy đạp chân ngắn, giải thích lí nhí. Nhưng Diệp Tử không cho nó cơ hội giải thích, bắt được là đánh.

"Chít chít chít chít——" con sóc nhỏ cười đến rung cả cành cây, lăn ngửa ra, túi đậu ma treo trên cổ rơi xuống mặt, ép đến mặt biến dạng, lần này đến lượt cây mầm nhỏ vung vẫy cành cây cười khúc khích.

Diệp Tử: ......orz (tư thế quỳ bò)

Đợi Diệp Tử dọn dẹp xong hai nhóc con thì trời cũng sắp tối, nhưng tối cũng có cái hay của tối, ít nhất nửa đêm cưỡi gậy bay trên không sẽ không dễ bị người ta nhìn thấy.

Nhưng Diệp Tử không ngờ rằng, chỉ một ngày anh ở trong rừng sâu, thế giới bên ngoài đã thay đổi đến mức này.

Ra khỏi rừng, thấy phía xa có ánh đèn, Diệp Tử tìm một chỗ khuất để xuống gậy, bế cây mầm nhỏ trong lòng, trên vai đặt chú sóc nhỏ, nhìn bức tường cao và cổng thành đóng kín. Vì trời tối, Diệp Tử không nhìn rõ chữ trên cổng thành. Điều kỳ lạ nhất là ngoài cổng thành lại không có ánh đèn! Diệp Tử bắt đầu nhíu mày, không biết mình đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào nữa?

Xây tường và cổng cao thế này đã đành, lại còn đóng cổng sớm thế, chẳng lẽ mình đang ở thành cổ nào đó? Khu du lịch? Nên họ mới tan ca sớm như vậy?

Nghĩ không thông, Diệp Tử định vào trong đi dạo một vòng. Anh ôm cây mầm nhỏ trong tay trái, búng tay phải vẽ một đường tròn bằng phấn trên tường, sau đó vẽ ngôi sao năm cánh, xoay cổ tay, năm ngón tay chụm lại, lòng bàn tay áp sát tường, tập trung tinh thần nhắm mắt lại, đẩy cánh tay vào vòng tròn, thế là xuyên qua tường!

Mở mắt ra, Diệp Tử và hai nhóc đã vào trong thành.

Chậc chậc, thuật xuyên tường này đúng là pháp thuật cần có khi đi du lịch gia đình, à không, làm trộm cướp cũng tiện thật!

Rẽ qua hai con phố, Diệp Tử cuối cùng cũng gặp người đầu tiên, khác hẳn hai con phố trước yên tĩnh, con phố này rõ ràng đông đúc hơn nhiều, nhìn ánh đèn rực rỡ là biết ngay.

"...... Trứng chim hoàng yến biến dị trong nội thành, tặng cha mẹ, tặng người yêu, tặng trẻ con đều là món quà tuyệt vời! Không thích trứng thú ma loại chim cũng không sao, ở đây còn có các loại trứng khác, hôm nay ông chủ bán lỗ vố. Đại hạ giá! Một túi may mắn ba trứng, may mắn ấp được thú ma cao cấp giữ nhà, chỉ ba ngàn điểm tín dụng, nhanh đến xem nào......"

"...... Trao đổi hàng lấy hàng nào, trao đổi hàng lấy hàng nào. Tôi có khẩu súng năng lượng model K-254 mới nhất, chỉ thu mua dịch gen, thuốc giải độc, thuốc làm lành vết thương......"

"......"

"Mọi người qua đây đừng bỏ lỡ, sản phẩm từ hành tinh Chira, chắc chắn là hàng tốt! Thuốc lá thủ công, làm từ lá thuốc biến dị cấp một đặc sản của hành tinh Chira, có tác dụng tỉnh táo, tăng cường sức mạnh! Hoàn toàn thủ công, thuốc lá Chira, ai hút người đó biết, giá rẻ chất lượng tốt!"

......

Diệp Tử giống như thím Lưu vào sân nhà quan lớn, vẻ mặt khó hiểu nhìn mọi thứ trước mắt. Đây.... này là chợ đêm đi? Nhưng chợ đêm bán súng ống từ khi nào vậy ? Rồi còn cái gì mà dịch di truyền, thực sự không phải là tai anh gặp ảo giác chứ? Trong lúc đang thất thần, bất chợt có một ông chú kéo chân anh lại.

Note: (Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên刘姥姥进大观园 là một cảnh trong “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần, ý chỉ như người quê lên tỉnh, thứ gì cũng mới lạ đẹp đẽ.)

Diệp Tử nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn ông chú có dáng vẻ thô lỗ, ngập ngừng nói:

“Tôi, tôi không có tiền!”

Ông chú cũng ngẩn ra:

“Tiền? Ý cậu là nói điểm tín dụng ấy hả? Cậu nhóc này, nhìn cậu như vậy, đây không phải lần đầu tiên cậu vào thành đấy chứ?”

Diệp Tử: ...

“Ta thao! Thật đúng là lần đầu vào thành? Mẹ ơi, cái vận may chó má gì thế này? Vừa mới khai trương, còn tưởng rằng có thể kéo được một con dê béo. Không ngờ lại gặp phải một thằng dân đen! Vận may kiểu *beep gì thế này! Không có điểm tín dụng, mày còn ở đây mù lòa cái gì? Đi đi đi, đừng ở đây gây trở ngại! Nhìn vẻ ngoài cũng tạm được, còn nuôi hai con sủng vật, không ngờ lại là một quỷ nghèo. Đợi đã, tao hỏi mày hai con sủng vật này đã tiêm qua vaccine chưa đấy? Mẹ cha, mau cút đi, ai biết có bệnh hay không! Đúng là xui xẻo!”

“Chít chít ——”

“Ba ——”

Con sóc nhỏ tức giân hét lên, nó tuy rằng nghe không hiểu người này nói gì, nhưng nhờ có giác quan thứ sáu của động vật, nó cảm nhận được ác ý tràn đầy. Cây nhỏ càng không phải nói, nó còn bực tức hơn, lắc lắc thân mình, vung vẩy cành cây muốn đánh vào mặt ông chú thô lỗ.

Cũng may Diệp Tử phản ứng nhanh, mỗi tay ngăn lại một đứa, ngượng ngùng cười với ông chú rồi nhanh chóng bỏ chạy. Đi đến nơi ít người, Diệp Tử mới buông cây nhỏ đang không ngừng vặn vẹo ra, cảnh cáo:

“Vừa mới ở bên ngoài nói với em cái gì, em đều quên rồi hả? Bảo em trước mặt người khác không cần động đậy, em còn dám vung roi vẫy cành. Thật là giỏi quá ta. Đến lúc người ta nói em là yêu quái thì phải làm sao? Đem em đi giải phẫu, xem em còn dám kiêu ngạo nữa không! Anh biết em vì anh bị mắng mà không vui. Nhưng trên địa bàn người ta, em chẳng lẽ còn quản được miệng người ta sao...”

Vừa cảnh cáo cây nhỏ không được động đậy trước mặt người ngoài, Diệp Tử vừa giải thích cho nó hiểu, anh cũng là lần đầu tiên ra ngoài, gặp phải hạng người như vậy cũng là chuyện bình thường, không phải vấn đề lớn gì cả.

Nói đi cũng phải nói lại, vốn chính là chúng ta không có tiền mà. Tuy nhiên, rốt cục điểm tín dụng là cái gì? Điểm tín dụng tích phân ấy hả? Không ngờ nơi này lại dùng loại hình thức thu phí này.

Diệp Tử nghĩ hôm nay trời cũng đã tối, trước nên đi tìm chỗ trọ đã, ngày mai lại tìm việc làm kiếm chút tiền làm lộ phí sau vậy.

Diệp Tử vừa nghĩ ngợi vừa trấn an hai đứa nhóc.

Đi đến trước một cái lều, bên trong lều có một căn phòng đơn sơ, vuông vức rộng khoảng hai mét vuông, mặt trước của phòng có viết vài chữ lớn “Miễn phí đăng ký danh tính tạm thời”, ở giữa có một lỗ hổng, lộ ra bàn làm việc, trên bàn còn để một xấp biểu mẫu dày.

Diệp Tử nghĩ, chứng minh thư đã mất từ lâu, nếu ở đây có thể làm lại chứng minh thư, thì sổ hộ khẩu cũng nên làm lại, hay là đăng ký ngay tại đây nhỉ? Dù sao cũng miễn phí, mà những cuốn sổ nhỏ trên bàn chắc là giới thiệu phong tục địa phương? Dù không làm lại chứng minh thư cũng phải biết mình đang ở đâu chứ?

Vậy nên Diệp Tử dẫn hai đứa nhỏ đến chỗ đăng ký. Chàng trai trẻ ngồi ở bàn đăng ký đang buồn chán dùng thiết bị cá nhân để tán gẫu với bạn bè về việc mình xui xẻo thế nào. Bị điều đến nơi chim không thèm ị này để làm đăng ký chứng minh thư tạm thời cho người ta, may mà hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai mình sẽ được giải phóng.

Đang nói chuyện vui vẻ thì thấy có người đến, anh chàng không ngẩng đầu lên nói.

“Làm danh tính tạm thời à? Ở bên kia lấy một cái bảng, tự điền, điền xong đưa tôi là được!”

Diệp Tử nhìn đống bảng trên bàn bên cạnh, kéo một cái ghế ngồi xuống, đặt cây non lên đùi, một tay cầm một bảng bắt đầu điền. Giàu thật, dám để một đống máy tính bảng ở đây cho người ta điền, không sợ mất, bảo sao lại dùng điểm tín dụng, mình chẳng phải từ quê lên phố sao!

Điền xong tên, chủng tộc, tiếp theo là giới tính. Diệp Tử bị kẹt ở mục giới tính. Đây là gì chứ? Tại sao có nhiều lựa chọn thế này?

Alpha (nam□ nữ□), Beta (nam□ nữ□), Omega (nam□ nữ□)? Giới tính chẳng phải chỉ có nam và nữ thôi sao?

Lúc này Diệp Tử chợt nhớ lại những tiếng rao bán ở chợ đêm, dung dịch gen, súng, thuốc lá biến dị, điểm tín dụng... Điều này còn sốc hơn việc bố từng nói anh tuyệt đối không được tiết lộ mình là phù thủy cả vạn lần! Hay đây chỉ là một trò đùa?

Diệp Tử hít sâu một hơi, khẽ hỏi.

“Này, cậu ơi? Cái, cái mục giới tính này điền thế nào?”

“Điền thế nào thì điền thế đó, khoan đã, cậu cũng từ rừng bên ngoài vào à?”

Anh chàng đầy mặt kinh ngạc.

Diệp Tử chỉ biết gượng gạo, gật đầu. “Ừ! Tôi——”

“... Tôi biết, cậu cũng là mấy ngày trước bị báo động làm sợ hãi chạy từ rừng ngoài vào thành phố đúng không? Trời ạ, hôm qua tôi bận tiếp đón mấy người các cậu đến mức mệt đứt hơi cậu biết không? Tôi còn tưởng đám dân đen này dưới sự quản lý nghiêm ngặt của đế quốc sẽ không xuất hiện, kết quả đến hôm qua mới biết hóa ra còn có nhiều dân đen thế này, tôi nói thật, nếu không phải do báo động lần này gây hỗn loạn, khiến lượng lớn người chưa đăng ký hộ khẩu tràn vào thành phố, các cậu đừng hòng dễ dàng lấy được hộ khẩu. Cũng không biết các cậu nghĩ gì, làm hộ khẩu thống kê dân số sẽ chết à? Chỉ là mỗi năm đóng một chút thuế thôi mà? Có cần vậy không? Ngay cả trẻ con cũng không làm hộ khẩu, thật hết nói nổi! Đưa tay ra!”

Diệp Tử nghe không rõ chàng trai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng lải nhải không ngớt, lúc này nghe bảo đưa tay ra, tưởng là xét nghiệm máu, thầm than chàng trai này nói nhiều thật!

“Áu——” Diệp Tử hít một hơi lạnh, giật mạnh tay về.

“Này này, cậu sao vậy? Người lớn thế này, còn sợ đau à? Chỉ là xét nghiệm máu thôi mà? Chờ chút, một phút sau sẽ có kết quả! Con sóc trên vai cậu là thú cưng của cậu à? Còn cây non cậu đang ôm cũng là cậu nuôi à? Nếu đều là cậu nuôi thì phải ghi vào hộ khẩu! Lỡ đâu mất hoặc xảy ra chuyện gì còn tìm được chủ nhân phải không!”

Chàng trai trẻ nghĩ người này cũng không dễ dàng, mặc đồ rách rưới còn dẫn theo cả gia đình, ngay cả điểm tín dụng cũng không có, nên nhiệt tình phát huy mà nói thêm vài câu.

“Bíp——”

Máy tính bảng sáng lên, mục giới tính tự động chọn Beta (nam), sau đó chàng trai trẻ lấy ra một vật giống như đồng hồ từ bàn làm việc, chỉnh vài cái rồi đưa cho Diệp Tử.

“Cầm lấy. Đây là thiết bị cá nhân của cậu, phát miễn phí, bên trong có ba ngàn điểm tín dụng cứu trợ do đế quốc phát, đừng bỏ lỡ cơ hội này, mau cất kỹ đi. Còn nữa, ghi tên hai con thú cưng của cậu, chủng loại vào máy tính bảng, cuối cùng phải ký tên, lăn tay! Như vậy danh tính tạm thời của cậu sẽ được đăng ký thành công. Nhớ có thời gian đến chỗ đăng ký danh tính chính thức để đo lường cụ thể, đến lúc đó danh tính tạm thời của cậu mới chuyển thành danh tính chính thức. Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, quá hạn không chờ đâu, bị liệt vào danh sách đen thì rất khổ đấy...”