Chương 5: Tung tích của em gái

Note: Tui đổi xưng hô của Diệp Tử với mấy đứa thành anh – em nhe mọi người. Cho thân thiết :> Mình sẽ đổi ở mấy chương trước nữa.

Cây nhỏ nhúng mình vào nước hai lần như nhúng lẩu, sau đó dùng những xúc tu mềm mại lấy ra vài mảnh vỏ trên cơ thể, đặt lên cái trán lớn của mình. Sau đó, nó vụng về trèo ra khỏi ao nước.

Hai cành “xúc tu” mềm mại ngượng ngùng quấn vào nhau, hướng về phía Diệp Tử.

Tựa lưng vào “cây chổi bay” tạm thời, hai tay khoanh trước ngực, Diệp Tử nhướng mày nói, "Em định đưa mấy vỏ cây này để "hiếu kính" cho anh sao?"

Cây nhỏ run rẩy dưới ánh nhìn của Diệp Tử, phần trán trên đầu nó đã bị rút bỏ lớp vỏ cây, lộ ra những chiếc lá non, bắt đầu rung lên. Cây nhỏ gật đầu mạnh mẽ, sau đó bất ngờ nhảy lên. Nó loay hoay quanh thân dưới của mình một lát, sau đó từ một vị trí "không thể nói ra", rút ra một rễ cây dày khoảng bằng hai ngón tay người, dài khoảng năm mươi cm. Nó hãnh diện đưa rễ cây này cho Diệp Tử bằng cả hai tay, những chiếc lá nhỏ trên trán lắc lư vui vẻ. Nhìn vào đôi mắt đen láy sáng lấp lánh ấy - thật sự rất dễ thương!

Diệp Tử không kìm được đưa tay ra vuốt ve thân hình trơn láng của cây nhỏ, cuối cùng không nhịn được mà trêu đùa những chiếc lá non trên trán nó. Cho đến khi sóc nhỏ cảnh giác nhận ra mình có thể bị thất sủng, nó liền nhanh chóng nhảy lên vai Diệp Tử và bắt đầu kêu chít chít, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân.

Cây nhỏ lập tức nhăn mặt, hai nhánh cây nhanh chóng dài ra đánh về phía sóc nhỏ. Diệp Tử nhanh tay bắt lấy.

Anh vuốt ve bộ lông xù của con sóc nhỏ rồi đặt nó xuống đất. Anh giới thiệu chúng với nhau:

"Đây là Sóc nhỏ, bạn đồng hành của anh!"

Sau đó anh giới thiệu cây nhỏ với con sóc:

"Đây là Tiểu Thụ Miêu, là tinh linh bảo vệ của khu rừng này. Hai đứa đều sống trong cùng một khu rừng, phải hòa thuận với nhau biết không? Bây giờ, bắt tay, làm bạn với nhau đi!”

Dưới ánh nhìn chòng chọc của Diệp Tử, con sóc nhỏ miễn cưỡng nắm tay với cây nhỏ cũng chả mấy thích nó. Diệp Tử mỉm cười hài lòng, anh lấy ra một ít đồ ăn vặt cho sóc nhỏ từ không gian của mình. Còn về cây nhỏ — Diệp Tử đột nhiên nhớ ra em gái anh từng muốn trồng hoa, và để giúp hoa phát triển nhanh hơn và sớm nở, nên anh đã đặc biệt khắc một số chậu hoa chứa linh khí và chuẩn bị một ít phân bón tăng trưởng gia tốc. Bây giờ, anh quyết định tặng những thứ này cho cây nhỏ như một món quà ra mắt!

Con sóc nhỏ vừa nhận được đồ ăn vặt mới, nhìn vào sinh vật kỳ lạ không có lông, chỉ có một chậu đất và một phân bón, cảm giác nguy cơ “chủ nhân sẽ bị cướp mất” trong lòng nó lập tức tan biến một nửa. Trong lòng sóc nhỏ, chủ nhân bị cướp đi nghĩa là đồ ăn vặt của nó sẽ bị chia ra, thậm chí sẽ biến mất. Nhưng bây giờ xem ra sinh vật xấu xí không có lông này nhìn thấy đất mà hai mắt đã sáng lên, cũng chẳng có gì nguy hiểm. Ngay cả khi chủ nhân muốn giữ sinh vật kia lại, cũng không đe doạ được vị trí của nó trong lòng chủ nhân.

Tương tự, cây nhỏ dùng nhánh cây xé bọc đất ra, khi ngửi thấy đất chứa rất nhiều nguyên tố vi lượng, nó lập tức hành phúc muốn điên rồi.

Nhìn dáng vẻ say mê của nó, tần suất lắc lư của chiếc lá trên đỉnh đầu và sáu cái xúc tu như bạch tuộc đang nhảy muốn điên cuồng thì biết nó vui như thế nào rồi. Ngay lập tức, nó leo vào chậu hoa nhỏ, dùng nhánh cây để đổ đất vào chậu rồi phủ kín lên rễ của mình, sau đó phát ra tiếng kêu vui sướиɠ như trẻ con.

Đồng thời, nó ghét bỏ nhìn sinh vật lông lá đang ôm quả hạnh gặm nhấm vui vẻ, nghĩ rằng, trí thông minh của sinh vật này hẳn cũng phải kém cỏi như ngoại hình của nó vậy. Dám bỏ qua phân bón tốt như vậy để chọn những thứ nhìn là biết không có chất dinh dưỡng! Vì trí thông minh của con vật lông lá này không cao, trong tương lai, mình đành đối xử tử tế với nó một chút vậy!

Thấy hai sinh vật nhỏ hòa thuận với nhau, Diệp Tử cười khẽ. Anh búng ngón tay gọi cây gậy gỗ, nó liền tự mình tìm một chỗ để đứng lên.

Diệp Tử lúc này mới ngồi xuống đất, bấm quyết từ không gian lấy ra dụng cụ điêu khắc chuyên dụng, điều chỉnh chiều dài cây đũa phép, từ trong đầu tưởng tưởng ra chiều dài hình dáng của cây đũa phép ban đầu, sáu trận pháp ma thuật và hoa văn trên đó. Sau đó mới tĩnh tâm, bắt đầu tập trung điêu khắc.

Theo sự di chuyển của ánh sáng phản chiếu từ gợn sóng trong ao nước, cây đũa phép của Diệp Tử cơ bản đã hoàn thành. Anh chỉ khắc hai ba ma pháp trận đơn giản và đánh bóng để cây gậy có thể sử dụng được. Hơn nữa, cây đũa phép thì có thể sửa thêm bất cứ lúc nào, nhưng việc tìm em gái không thể trì hoãn được nữa.

Diệp Tử nhanh chóng làm xong cây đũa phép, bắt đầu thử nghiệm khả năng điều khiến với cây đũa này. Diệp Tử vung cây đũa trên ao nước, sau đó xoay nhẹ cổ tay, tập trung tinh thần rút ra một dòng nước nhỏ từ ao, dẫn dòng nước tưới vào chậu của cây nhỏ. Khi cây đũa đưa tới bên cạnh, dòng nước ngay lập tức chia thành những giọt nhỏ rơi xuống chậu.

“Được--?” Cây nhỏ phấn khích rung động cành cây, những giọt nước rơi trên lá nhỏ theo sự rung động mà rơi xuống đất. Con sóc nhỏ bị những giọt nước cuối cùng rơi trúng, lúc này đang mạnh mẽ rũ rũ lông, khiến giọt nước bắn tung toé lên mặt cây nhỏ. Cây nhỏ ngẩn ra, sau đó cành cây đột nhiên mở rộng, đầu nó nghiêng về phía sau, toàn thân run rẩy, miệng phát ra tiếng “ khè khè khè khè~” kỳ lạ, khiến cho con sóc nhỏ không kìm được mà ôm đuôi cười lăn lộn.

Diệp tử suy tư sờ cằm, hồi hai mươi mấy tuổi mình đã điều khiển được chuẩn xác như vậy chưa nhỉ? Chẳng lẽ là do cây đũa này nên mới điều khiển được chính xác? Nói như vậy, lần này có lẽ có thể xác định chính xác được vị trí của em gái đi!

Diệp Tử phấn khích đứng dậy, từ không gian lấy ra một chậu hoa khác, đổ đầy nửa chậu nước rồi ngồi xếp bằng bên cạnh. Anh hít một hơi sâu, cầm cây gậy phép, tập trung tinh thần, từ chậu nước rút ra một dòng nước vẽ trên không trung một trận pháp ngôi sao năm cánh, sau đó đưa trận pháp này vào chậu nước, tiếp tục vẽ một trận pháp ngôi sao năm cánh kép khi trận pháp đầu tiên chưa tan biến.

Sau đó, Diệp tử nhanh chóng lấy dây buộc tóc thời thơ ấu của em gái, ném vào chậu. Mấy ngôi sao năm cánh chồng lên nhau nhanh chóng xoay tròn, giữa chậu nước đột nhiên bùng lên ngọn lửa xanh lam, lập tức đốt cháy dây buộc tóc. Sau đó, anh sáng xanh lam loé lên, nước trong chậu sạch như gương, trận pháp dưới đáy chậu phát sáng một hồi, nước trong chậu đột nhiên bốc hơi. Theo hơi nước dần tan biến, phản chiếu hình ảnh.

Trong gương phản chiếu một căn biệt thự rộng lớn. Bên ngoài biệt thự có vài lính gác, vào sâu bên trong là một căn phòng trống, trong đó có một cô bé yếu ớt co ro đang bị mái tóc dài màu xanh bao bọc. Toàn thân đứa bé được bọc trong môt cái vỏ trứng lơ lửng chứa đầy chất lòng màu xanh đặc quánh kết nối với rất nhiều ống dẫn.

Trong phòng dường như còn có người khác. Vài nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đang nói gì đó với một ông lão, thậm chí đưa ra vài vật phẩm để ông xem. Ông lão có vẻ rất lo lắng, từ khẩu hình của ông và vài nhân viên y tế, Diệp Tử mơ hồ nhận ra cô bé này hiện đang bị thương nặng, hôn mê, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.

Quan trong nhất, họ đã nói gì đó về “ Người vô tâm”. Sau đó hình ảnh nhấp nháy tới phù hiệu trên ngực ông lão rồi biến mất. Chậu hoa kêu lên một tiếng, nứt làm đôi, nước bắn lên mặt Diệp Tử.

Diệp Tử hoàn toàn không để ý tới tình trạng của mình, trong đầu toàn là hình ảnh cô bé bị bao bọc trong vỏ trứng. Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng nói cho Diệp tử biết, đó chính là em gái mình, Diệp Vũ. Nhưng nhân viên y tế lại nói “ cháu gái của ngài” là sao? Từ khi nào em gái mình lại có thêm một ông nội vậy? Còn cả căn phòng và những thiết bị kỳ lạ đó nữa. Em gái rốt cuộc đang ở đâu?

Diệp Tử giận dữ vung mạnh cây đũa phép, hét lớn một tiếng. Cây cối hoa cỏ xung quang như cảm nhận được cơn giận dữ của anh, bị cơn gió thổi loạn xạ.

Khi tâm trạng dần bĩnh tĩnh lại, Diệp Tử nhớ ra mình đã tìm thấy vị trí đại khái của em gái, bước tiếp theo là tiếp tục tìm vị trí cụ thể của cô ấy. May mắn là trước đây, ông nội đã đặc biệt tặng anh một cuốn sách về định vị chính xác, cuốn sách này ghi chép một phương pháp có thể thông qua khí tức, mùi hương của người sở hữu để định vị chính xác hơn. Chỉ cần tạo ra một thứ được gọi là “Hình nhân bù nhìn”.

Vì vậy, Diệp Tử bình tĩnh lại. Anh cầm cây đũa phép, thực hiện một thuật truyền tống trở về nhà, cầm cuốn sách tên lại “ Thuật Định Vị Chính Xác“, sau đó thực hiện pháp thuật mở ra một cánh cửa thông đến đích.

Anh liên tục vuốt ve bộ lông của sóc nhỏ, lại xoa xoa chiếc lá non trên trán cây nhỏ, trấn an chúng, sau đó cả ba cùng bước vào cánh cửa ánh sáng. Khi cánh cửa dần khép lại, khung cảnh xung quanh thay dổi khôn lường. Họ từ khu rừng xanh tươi này đột ngột đến một căn phòng đầy ắp sách. Diệp Tử nhẹ ngành đặt cuốn sách phép thuật xuống, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn:

“Sóc nhỏ, đi lấy giúp anh một ít gỗ, để anh chế tạo hình nhân bù nhìn.”

Con sóc nhỏ gật gật đầu, nhanh chóng nhặt vài cành cây dưới đất, đưa cho Diệp Tử.

Diệp Tử theo các bước trong sách, cẩn thận đan các cành cây thành bù nhìn, sau đó buộc vài sợi tóc lấy từ dây buộc tóc của em gái lên đầu bù nhìn, theo chỉ dẫn trong sách, truyền ma lực vào. Ánh sáng dịu dàng từ bù nhìn toả ra, nó khẽ run rẩy, cuối cùng ổn định lại, phát ra một tia sáng chỉ về phía ngoài cửa sổ.

Diệp Tử hít sâu một hơn, biết rằng hướng này chính là nơi em gái đang ở. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quyết định lập tức xuất phát. Anh tin rằng, lần này nhất định sẽ tìm được em gái, giải đáp mọi bí ẩn.

Diệp Tử chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại thấy hai tiểu quỷ đang lo lắng nhìn mình. Mấy cái móng nhỏ và cành cây nhỏ đang nắm chặt lấy ống quần của anh —— Cái gì thế này ? Ống quần đã bị cào thành từng mảnh rồi!

“Rồi rồi, anh thực sự có việc phải làm đó. Hai đứa có thể hay không thả ống quần của anh ra đi. Đây là cái quần duy nhất còn lại của anh đấy! “

“…”

“Thôi được rồi! Bám chắc vào! Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi!”

“Khoan đã ? Cây con, em sao vậy?"

Cây con kéo ống quần của Diệp Tử, vẫy vẫy cành cây nhỏ chỉ vào bên trong, rồi vẫy cành cây lần nữa, thậm chí khi nghe Diệp Tử nói muốn đi tìm người, cành cây càng vẫy mạnh phản đối, đôi mắt đen to tròn nheo lại thành một đường.

Con sóc nhỏ thì không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ nhìn cây con một cách kỳ lạ, Diệp Tử suy nghĩ một chút, xoa đầu lớn của cây con và nói:

"Em——, em là người cây, có thể không thích hợp sống ngoài trời, lỡ bị người khác thấy rồi bắt đi cũng không tốt, vẫn nên ở lại trong rừng sâu này nhé! Em yên tâm, khi nào anh tìm thấy em gái, sẽ đưa cô ấy về thăm em được không?"

Cây con nghe thấy Diệp Tử muốn để mình lại, nước mắt lập tức chảy ra, màu sắc cành cây liền ảm đạm đi vài phần, cây con vội vàng rung rinh rễ, nhảy ra khỏi chậu hoa, lập tức nhào vào người Diệp Tử, làm Diệp Tử sợ đến mức vội vàng đỡ lấy.

"Chuyện gì thế này? Còn rơi cả hạt đậu vàng nữa? Anh thật sự là để em uống thuốc vô ích rồi. Nhìn xem, cành cây đều nhăn lại rồi, còn khóc nữa, khóc nữa là thành ông già rồi!"

Diệp Tử thực sự bị dọa sợ, tiểu quỷ này vừa khóc, làn da vốn đầy đặn lập tức có thêm nhiều nếp nhăn, đặc biệt là hai chiếc lá trên cành cây ngay lập tức chuyển từ màu xanh nhạt sang màu vàng tối, cái này, tinh khí cũng tiêu hao quá nhanh rồi đấy?