Chương 3: Bắt được một bé dễ thương

Tất cả những lính đánh thuê và người dân sống ở vùng ngoại vi, nghe thấy tiếng còi báo động, đều sợ hãi đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Họ không dám dừng lại dù chỉ một giây. Họ mang theo cả gia đình chạy về tuyến phòng thủ thứ ba. Ngay sau đó, đế quốc cử lính tuần tra và chiến binh cùng với các thiết giáp bố trí trận địa ở tuyến đầu, tập trung toàn bộ tinh thần chờ đợi đợt thú triều sắp tới.

Tuy nhiên, chờ từ sáng đến tối, rồi từ tối chờ đến sáng, những người lính đế quốc đã bố trí phòng thủ không đợi được kết quả gì. Đừng nói là thú triều, thậm chí ngay cả một sợi lông của ma thú cấp thấp cũng không có, khiến những người lính đã chờ đợi suốt hai ngày một đêm cảm thấy vô cùng bực bội. Thế thú triều đâu rồi? Quần cũng đã cởi rồi? Đến một con ma thú cũng không có? Thật vô lý!

Note: Quần cũng đã cởi rồi – ý chỉ đã chuẩn bị hết, đã sẵn sàng

Cuối cùng, chỉ huy buộc phải yêu cầu cấp trên, còi báo động ở vùng ngoại vi rừng từ đó không bao giờ vang lên nữa. Sĩ quan cấp trên ra lệnh cho một đội lính cấp cao dẫn theo một nhóm nhân viên bảo trì xâm nhập vào rừng để kiểm tra còi báo động, xem liệu có phải vì lâu ngày không bảo trì mà bị lỗi hay không, đồng thời mang theo còi báo động mới để kiểm tra tại chỗ. Cuối cùng, tất cả đều đồng ý rằng còi báo động cũ đã lỗi do không được bảo trì đúng cách.

Còn ở khu rừng bên trong, Diệp Tử không biết gì cả, anh nghĩ rằng mình đã bị nổ tung đến một vùng núi hẻo lánh nào đó trên Trái Đất, hoàn toàn không nghĩ rằng mình đã bị nổ tung đến một thế giới khác. Lúc này, Diệp Tử kết thúc thiền định, phục hồi được một nửa ma lực, đang sốt ruột muốn tìm em gái.

Diệp Tử theo thói quen giơ tay phải lên, ba ngón tay chạm vào nhau, gộp ngón trỏ và ngón giữa lại, vẽ một đường trên không - không có gì rơi xuống! Diệp Tử trố mắt, không tin mà vẽ một lần nữa trên không, vẫn không có gì rơi xuống! Lúc này, Diệp Tử mới nhớ ra rằng, cây gậy phép của mình hình như đã tùy tiện để trên mặt đất vào đêm hôm uống rượu đó! Diệp Tử không thể không xoa trán, trong "Quy tắc của phù thủy" dường như còn có một điều là không được tùy tiện vứt bỏ gậy phép, nếu không sẽ xảy ra những chuyện rất xấu. Vậy bây giờ là chuyện xấu đã xảy ra sao? Giống như bạn muốn đi vệ sinh, rất gấp, nhưng phát hiện ra không có giấy vệ sinh đã đành, lại còn không tìm thấy nhà vệ sinh! Đúng là muốn phát rồ!

Không có gậy phép, mình không thể tùy tiện thi triển pháp thuật, ngay cả khi thi triển cũng tiêu tốn rất nhiều ma lực, chưa biết chừng còn không thể duy trì đến khi pháp thuật thành công, nếu bị phản lại thì chưa tìm được em gái đã bị thương rồi, vậy thì làm sao mà tìm người được? Có lẽ do tác động của ma dược, thậm chí ma lực của mình cũng trở về giai đoạn mười năm trước, huống hồ bây giờ ma lực chỉ phục hồi một nửa! Vì vậy, điều cấp bách bây giờ là nhanh chóng chế tạo một cây gậy phép!

"Mặc dù chưa chế tạo gậy phép bao giờ, nhưng ít nhất mình cũng đã học theo sách chế tạo gậy phép làm một cái tạm tạm cho em gái. Vậy thì - lần này chắc cũng thành công chứ? Ừm, may mà mình luôn mang theo dụng cụ làm bánh! Em gái đúng là ngôi sao may mắn của mình!" Diệp Tử vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm.

“Vυ"t—” một con sóc có bộ lông màu vàng nhạt nhảy từ trên cây xuống, ôm một quả thông chạy đến chân Diệp Tử, ngẩng đầu, dùng hai cái chân ngắn cầm quả thông kêu lên với Diệp Tử, “Chít—chít—chít chít” đuôi vẫy qua vẫy lại rất dễ thương.

“Hả?” Diệp Tử ngạc nhiên, giơ ngón tay lên, nhìn quanh bốn phía, rồi chỉ vào mũi mình nói, “Em nói muốn đưa cái này cho anh sao?”

“Chít chít—” chú sóc nhỏ vẫy cái đuôi to gấp hai lần mình, chớp đôi mắt long lanh và gật đầu.

“Ừ, cảm ơn nhé, nhưng anh không ăn cái này đâu!” Diệp Tử bất lực gãi đầu, sau đó hỏi:

“Em có biết chỗ nào có cây nhiều linh khí hơn không? Ý anh là cái cây nào khiến em cảm thấy ở đó rất thoải mái. Nếu em dẫn anh đến đó, cái này sẽ thuộc về em!”

Diệp Tử nói, lật cổ tay ra một túi nhỏ đậu ma. Đây là đậu ma mà Diệp Tử tự làm khi rảnh rỗi, mùi vị cũng tạm được, nhưng đối với động vật nhỏ thì có sức hấp dẫn chết người.

Chú sóc nhỏ ban đầu bị Diệp Tử từ chối thì buồn bã, đuôi cũng rũ xuống, đầu nhỏ cúi thấp gần như sắp khóc, nhưng khi thấy đậu ma trên tay Diệp Tử, bị hương thơm ngọt ngào và có năng lượng dao động, chú sóc ngay lập tức bị thu hút, quả thông lớn tròn trong tay rơi xuống.

“Chít chít chít—chít” chú sóc nhỏ lo lắng, đuôi dựng đứng như cột điện, cứng ngắc vẫy qua vẫy lại.

Chú sóc nhỏ hạnh phúc đến nỗi sắp ngất đi rồi, cảm thấy chắc chắn mình được các tinh linh trong rừng che chở mới có vinh hạnh lớn như vậy!

Diệp Tử mỉm cười nhìn chú sóc nhỏ trước mặt đang rối rít chắp hai bàn chân nhỏ lại, linh hồn đã bay đâu không biết, búng ra một hạt đậu ma. Chú sóc nhỏ dù linh hồn chưa trở lại nhưng bản năng của loài sóc khiến nó ngay lập tức dùng chóp đuôi đập mạnh xuống đất, cơ thể bật lên, hai chi trước đập mạnh hai cái, thân trên theo đó lộn ngược ra sau, răng cửa ‘kịch’ một tiếng cắn chặt đậu ma, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai tay giữ chặt lấy hạt đậu, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Phụt—ha ha ha” Diệp Tử nhìn dáng vẻ tham ăn của chú sóc nhỏ không nhịn được cười, có lẽ nuôi một con thú cưng như vậy cũng không tệ, đúng lúc mình đang thiếu một ma sứ, không biết nó có muốn đi theo mình không?

Chú sóc nhỏ nghe thấy tiếng cười của Diệp Tử, toàn thân cứng đờ, không hiểu mình đã làm sai điều gì khiến người này cười như vậy, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của chú sóc nhỏ, nó tiếp tục nhai đậu ma một cách hạnh phúc, cuối cùng ‘ực—’ một tiếng, nuốt vào bụng. Ăn xong hạt đậu, chú sóc nhỏ bẽn lẽn giấu hai chân trước nhỏ ra sau, cầm chặt đuôi lớn, nghiêng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn trộm Diệp Tử, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì bị phạt đứng. Diệp Tử nhìn thấy mà trái tim như muốn tan chảy.

Diệp Tử cẩn thận cúi xuống, suy nghĩ một lúc, rồi lấy thêm một hạt đậu ma, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của chú sóc nhích lại gần, mỉm cười hỏi, “Em có muốn đi theo làm ma sứ của anh không?” Chú sóc nhỏ nghiêng đầu không hiểu, dùng đuôi ôm trước ngực, nhìn chằm chằm vào Diệp Tử, dường như đang cân nhắc điều gì.

“Đi theo anh, mỗi ngày em đều có thể ăn thứ này!” Diệp Tử cầm hạt đậu ma lắc lắc trước mũi của chú sóc nhỏ. Chú sóc nhỏ nhắm mắt, mũi giật giật, tận hưởng di chuyển đầu theo ngón tay của Diệp Tử, lông đuôi mềm mại bị hai chân nhỏ cầm chặt đến nỗi xẹp vào.

Diệp Tử mỉm cười dụ dỗ, “Muốn ăn không? Anh còn biết làm nhiều thứ như thế này nữa, nếu em đi theo anh, ừm, có nguyên liệu anh có thể làm cho em nhiều đồ ăn vặt khác nhau!”

Chú sóc nhỏ bắt đầu dao động, do dự một lúc, rồi chủ động thả đuôi xuống, sau đó tiến lên một bước, đưa tay nhỏ cầm lấy hạt đậu ma, quay người, nhét vào miệng, bắt đầu nhai ngấu nghiến. Giọng nói vui vẻ của Diệp Tử vang lên sau lưng chú sóc nhỏ, “Ăn xong hạt đậu này em sẽ thuộc về anh! À, không đúng, em sẽ là sóc của anh!”

Chú sóc nhỏ tạm ngừng nhai đậu ma, sau đó như không nghe thấy gì tiếp tục nhai ngấu nghiến.

“Phụt—ha ha ha~” Diệp Tử cười vui vẻ.

Sau khi chú sóc nhỏ ăn xong hạt đậu, Diệp Tử buộc túi nhỏ chứa đậu ma vào cổ chú sóc, để nó có thể lấy ra ăn bất cứ lúc nào. Cái túi nhỏ này Diệp Tử làm riêng để đựng đồ ăn vặt cho em gái bảy tám tuổi, trên đó vẽ một trận pháp đơn giản, có thể làm tăng gấp đôi số lượng đậu ma bên trong mà không tăng trọng lượng, và túi cũng bền hơn, nói chung là rất tiện dụng.