Chương 20: Ma dược mới

Một hôm, Diệp Tử lấy chiếc bình gốm từ trong không gian ra, rồi lấy ra loại than đá đặc biệt ở đây, dựng nồi lên, chọn một số loại thực vật biến dị từ nút không gian.

Trước tiên là phải dùng nước dự trữ trong xe du lịch rửa sạch bình và các thực vật biến dị, sau đó búng ngón tay để đốt cháy than đá và bắt đầu làm nóng trước. Tiếp theo, anh đổ vào bình một loại thực vật biến dị đã được tinh chế từ hôm trước, khi gặp nhiệt độ sẽ tan chảy thành chất lỏng màu xanh nhạt. Sau đó, anh lần lượt cho vào bình các loại cây: cỏ đồng tiền, vỏ thuốc, dịch cây hoa ăn thịt và một giọt chất lỏng không xác định từ lỗ khí của cây non.

Diệp Tử đếm số lượng, cảm thấy đủ rồi, liền dùng ngón tay chạm vào không khí, lấy cây đũa phép ra, tích tụ năng lượng ở đầu ngón tay rồi bắt đầu khuấy. Theo thời gian trôi qua, các loại thực vật biến dị trôi nổi trong chất lỏng màu xanh nhạt dần dần trộn lẫn, bị nghiền, ép, sau đó hòa quyện vào nhau. Tiếp đó, màu sắc của chất lỏng bắt đầu thay đổi, dần dần chuyển sang màu xanh lá cây, nổi lên những bong bóng lớn.

Chẳng mấy chốc, bình gốm đã tràn đầy bong bóng, thân bình bắt đầu rung lắc dữ dội, từng lớp bong bóng dường như sắp nổ tung, nhưng lại chậm chạp không nổ. Ngay khi Diệp Tử vung cây đũa phép, vẽ các hoa văn trên không trung và thả vào trong bong bóng, năng lượng trong bình dường như ngay lập tức được hợp nhất, biến thành một chất lỏng trong suốt.

Diệp Tử đưa tay cầm lấy bình đựng, tay phải cầm đũa phép vẽ một đường cung trên không trung, chỉ thấy chất lỏng trong suốt theo đường cung đó chảy vào trong bình.

Sau đó, Diệp Tử đậy nắp bình lại, xoay tay trái một cái, "Sổ tay ma dược" liền xuất hiện trong lòng bàn tay, tay trái mở ra, cuốn sách dày tự động lật trang, dừng lại ở một trang trắng. Diệp Tử dùng đũa phép chấm một giọt ma dược trên đầu đũa vào trang sách, chất lỏng trong suốt ngay lập tức bị hấp thụ khi chạm vào trang. Diệp Tử khép tay trái lại, cái chốt trên bìa sách tự động đóng lại, cổ tay xoay nhẹ một lần nữa, cuốn sách biến mất.

Lúc này, Diệp Tử mới có thời gian lấy ba lọ thuốc nhỏ từ bình đựng ra và cho vào túi phúc. Anh thuận tay lật biển hiệu trên quầy thành "Bắt đầu kinh doanh", bắt đầu một ngày buôn bán mới.

Gần đây, chợ đêm xuất hiện một cửa hàng mới, gian hàng trông khá độc đáo, giống như những người bán hàng lưu động trong truyền thuyết! Tin tức này lan truyền khắp thị trấn chỉ trong một đêm.

Vì vậy, chợ đêm tối nay náo nhiệt hơn thường lệ, ngay cả những Beta thường ngày ở nhà cũng ra ngoài dạo chơi. Thế nên, trước gian hàng của Diệp Tử cũng tụ tập khá đông người.

Có lẽ vì cửa hàng của Diệp Tử khác biệt với những tiếng rao hàng ồn ào trong chợ đêm, nên đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Lúc này, một phụ nữ Beta thấp bé, trên mặt đầy những nốt mụn đỏ, tay che mặt, do dự bước lên hai bước, nhìn chằm chằm vào một tờ ghi chú nhỏ ở góc trái nhất trên quầy của Diệp Tử.

Diệp Tử ngồi trong xe du lịch, ngẩng đầu nhìn về phía ô tương ứng - nước trị mụn! Đây chắc hẳn là một cô gái đang khổ sở vì mụn.

Diệp Tử không khỏi nghĩ đến em gái mình thời kỳ dậy thì, khi con bé chỉ vào cái mụn lớn trên mũi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sau đó gào lên rằng mình nhan sắc mỹ miều của nó đã bị huỷ. Diệp Tử đã phải thức nhiều đêm liền để chế ra loại nước trị mụn này, bôi ba lần sáng, trưa, tối, chỉ trong ngày hôm sau là mụn đã biến mất.

Nhìn cô gái trước mắt với khuôn mặt đầy mụn, da dầu, đỏ ửng, mụn sưng tấy, chất bã nhờn bên trong dường như sắp vỡ ra, Diệp Tử có thể cảm nhận cô gái này đang rất khổ sở. Cô không biết liệu loại thuốc này có hiệu quả không, thậm chí đã từng phẫu thuật xâm lấn để cải thiện tình trạng da nhưng không có tác dụng gì, mụn vẫn mọc lên, thậm chí còn nhiều hơn và đáng sợ hơn. Da mặt cô còn trở nên mỏng đi, đến mức có thể nhìn thấy cả mao mạch, ngay cả bác sĩ cũng nói cô không thể tiếp tục làm các thủ thuật xâm lấn nữa.

Nước trị mụn đó thực sự có tác dụng không?

Cô gái đứng trước quầy do dự, xung quanh có rất nhiều người đang quan sát nhưng số người muốn mua lại không nhiều.

Diệp Tử cũng không vội, xoay người cầm một quả trứng gà, à đúng rồi, là trứng của con gà cục tác ở ngoài chợ đó.

Anh dùng kim chọc một lỗ nhỏ, sau đó đổ hết lòng trắng và lòng đỏ ra ngoài, rửa sạch và để khô. Diệp Tử soi quả trứng dưới ánh đèn, rồi lấy dao khắc ra bắt đầu chạm trổ. Đây là bài tập bắt buộc để rèn luyện sự kiên nhẫn và lực cổ tay khi anh còn là "phù thủy tập sự".

Anh truyền ma lực vào dao khắc, điều khiển ma lực trong môi trường ồn ào, nhẹ nhàng cắt gọt vỏ trứng mỏng manh mà không làm vỡ. Chẳng mấy chốc, anh đã khắc được một hoa văn phức tạp.

Hành động này đã thu hút đám đông vây quanh lần nữa. Lúc Diệp Tử đặt vỏ trứng lên một bóng đèn nhỏ và bật công tắc, những đốm sáng không đều chiếu ra khắp quầy, khiến mọi người trầm trồ. Đúng lúc đó, một Alpha vạm vỡ từ bên ngoài lao vào.

Anh ta phấn khích đứng trước quầy của Diệp Tử, đập tay lên bàn, mắt sáng như đèn pha, hét lớn:

“Ông chủ! Thuốc hôm qua còn không? Cho tôi một tá!”

Diệp Tử xoay xoay vỏ trứng, nghiêng đầu cười nhẹ

“Hửm? Anh nói loại ma dược nào?”

“Là cái chai nhỏ, cỡ ngón tay, màu đen, nhìn giống mực ấy. À đúng rồi, hôm qua tôi đã mua một chai trong túi phúc với giá 888 điểm tín dụng. Ông chủ, anh quên rồi sao? Tôi còn hỏi sao trên nhãn ghi 1500 điểm tín dụng mà anh chỉ lấy 888 điểm, anh bảo là giá khuyến mãi ba ngày khai trương! Anh nhớ chưa? Tôi muốn loại thuốc đó, còn không? Cho tôi một tá!”

Gã đàn ông phấn khích đến nỗi cơ bắp ở tay nổi rõ, thi thoảng còn giật lên xuống.

Diệp Tử suy nghĩ một lúc, xoay cổ tay lấy ra "Sổ tay ma dược", trong lòng thầm niệm về loại dược phẩm mới nhất. Các trang sách bắt đầu lật nhanh, rồi chậm lại và dừng ở một trang - "Thuốc Hối Hận"!

Diệp Tử nhếch mép, làm gì có chuyện trên đời này lại có thuốc hối hận, không cần nghĩ nhiều cũng biết loại thuốc này chắc chắn là thứ đồ lừa gạt!

Anh lướt qua các thành phần của thuốc, rồi đóng cuốn sách lại, hứng thú hỏi

“Anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại muốn mua loại thuốc đó như vậy không?”

Người đàn ông tưởng rằng ông chủ muốn hỏi gì đó quan trọng, nhưng nghĩ lại thì thuốc này không phải do mình dùng, nên cũng chẳng sao nếu nói ra. Anh ta kể lại toàn bộ câu chuyện.

Hôm qua, Alpha này nhìn thấy xe du lịch của Diệp Tử, cảm thấy khá thích thú với túi phúc, nghĩ rằng 888 điểm tín dụng không phải là nhiều, mua một món đồ mới cũng đáng, huống chi lại là dược phẩm, biết đâu mình may mắn thì sao?

Sau khi trả điểm tín dụng, anh ta phát hiện đó là một chai thuốc nhỏ bằng ngón tay cái, đen thui và trông khá ghê tởm, khiến anh ta không muốn uống chút nào.

Tối hôm đó, một người bạn tổ chức sinh nhật, anh ta mang chai thuốc đó ra khoe và tặng cho bạn. Anh bạn này cũng là người thật thà, không nói hai lời mà uống luôn. Không đầy một phút sau, anh ta bắt đầu gặp rắc rối, hỏi gì nói nấy, ai nói gì cũng không giấu giếm, nhìn thấy gì cũng chỉ trích thẳng thừng.

Ban đầu mọi người nghĩ anh ta say, nhưng khi về nhà, anh ta lại cãi nhau với bố, cái mặt bị đánh sưng lên như đầu heo. Sáng hôm sau, anh bạn đó tỉnh dậy và muốn dạy cho người đã cho mình uống thuốc, chính là Alpha này, một bài học.

Vậy là Alpha này lập tức nhận ra vấn đề, chạy ngay đến đây để mua thêm thuốc.

Người đàn ông giải thích đến khô cả miệng, vẫn chưa kịp thở đã hỏi ngay:

“Ông chủ, rốt cuộc còn loại thuốc này không? À đúng rồi, thuốc này tên là gì vậy? Tôi nhận ra loại thuốc này thực ra có rất nhiều công dụng đấy! Haha~”

“Ừ, đúng là có rất nhiều công dụng, loại thuốc này gọi là Thuốc Hối Hận!”

Người đàn ông ngẩn ra

“Thuốc Hối Hận? Thuốc Hối Hận! Hahaha! Thật đúng là Thuốc Hối Hận, ai uống xong rồi cũng phải hối hận, không phải là thuốc hối hận sao? Anh bạn của tôi ngay cả chuyện đái dầm hồi bé cũng bị lôi ra! Hahaha~ buồn cười chết mất. Ông chủ, cho tôi một tá loại Thuốc Hối Hận này đi!”

Editor: Ey yo helo mn! Nay đến đây thui nhe!