Chương 2: Không hổ là ma dược của em gái

Lại nói tới hiện tại…..

Rồi sao nữa? Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì? Đầu của Diệp Tử nhói đau, cậu cứ cảm thấy mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Đúng rồi, cậu mơ hồ nhớ rằng em gái mình có tài năng ma thuật rất tốt, nhưng sở thích thật sự không thể chấp nhận nổi. Đặc biệt là trong việc chế tạo ma dược, nếu thành công, ngoài mùi thuốc ra thì hiệu quả rất tốt, nhưng nếu thất bại, năng lượng phát ra từ vụ nổ ma dược được tính toán theo năng lượng va chạm hạt nhân, ít nhất cũng có thể san phẳng một căn phòng.

Nghĩ đến việc chế tạo ma dược, Diệp Tử cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đã xảy ra với mình. Dường như em gái cậu đang thử chế tạo một loại ma dược mới. Hôm đó là ngày giỗ của cha mẹ, cậu và em gái đã uống một chút rượu, sau đó em gái nói muốn trình diễn ma dược mới cho cậu xem. Theo lời em, nếu thành công, ma dược này có thể làm người ta trẻ ra mười năm tuổi!

Nói trẻ ra mười năm không chỉ là trẻ về ngoại hình, mà là hoàn toàn làm thoái hóa các tế bào trưởng thành về trạng thái tế bào năm mười trước đó. Nói cách khác, nếu mười năm trước bạn bị gãy chân, cơ thể bạn sẽ trở về trạng thái thời điểm đó, và xương cũng sẽ trẻ ra mười năm! Ma dược này được gọi là "Thập niên luân hồi"! Tên này đã nói lên độ nghịch thiên của nó, theo như ghi chép trong nhật ký của gia tộc Diệp thị, ma dược này còn được gọi là "Thập niên thời quang hồi tố", nghĩa là người uống sẽ trải qua sự quay ngược thời gian cá nhân.

Năm nay Diệp Vũ đã mười sáu, còn Diệp Tử đã ba mươi hai, ý định của Diệp Vũ đã rõ ràng.

Diệp Tử vẫn nhớ ánh mắt ươn ướt của em gái, cầu xin cậu rằng muốn anh ở bên mình lâu hơn, muốn gần gũi với anh hơn về tuổi tác... để khi anh mất, cô không bị bỏ lại một mình trên thế gian này.

Diệp Vũ biết rất rõ, cô và anh trai chênh lệch mười sáu tuổi rưỡi. Khi cô sinh ra chưa bao lâu, ông nội Diệp đã qua đời. Sau đó, sức khỏe của mẹ Diệp suy yếu, tiếp đó lại đến cha Diệp. Khi Diệp Vũ mới năm, sáu tuổi, cha mẹ đã không chịu nổi sức mạnh của thời gian và qua đời. Từ đó, Diệp Tử phải gánh vác vai trò làm cha mẹ. May mà cả hai anh em đều có ma lực, từ nhỏ đến lớn hầu như không ốm đau. Nhưng sự ra đi của cha mẹ đã khiến Diệp Tử và Diệp Vũ nhận ra giá trị của sự sống, và dẫn đến khao khát của họ đối với ma dược. Điều này giải thích vì sao Diệp Vũ muốn nghịch thiên cải mệnh.

Có lẽ do rượu làm tê liệt đầu óc, nghe em gái cầu xin, Diệp Tử không trách móc chút nào, ngược lại rất vui khi em gái tin tưởng mình. Vì vậy, cậu xoa đầu em gái, bảo cô cứ làm những gì mình muốn, và đảm bảo rằng anh sẽ luôn ủng hộ cô.

Kết quả là, em gái vui vẻ vung tay trong không khí, mở ra "giới", lấy ra chiếc nồi đất để nấu ma dược, búng ngón tay, củi tự động cháy lên, bắt đầu nấu ma dược. Cuối cùng, Diệp Tử mơ màng để cho em gái tự “biểu diễn”. Khi ma dược sắp thành công, em gái quá vui mừng, tiến lại gần xem, và một giọt rượu chưa khô rơi vào ma dược sắp thành hình, "ùm" - một tiếng nổ lớn, ma dược phát nổ.

Note: “Giới” có thể hiểu là một không gian nơi cất trữ dụng cụ của phù thuỷ.

Trong nháy mắt vụ nổ diễn ra, tại nơi Diệp Tử và em gái không biết, chiếc gương dài trên gác mái lóe sáng, mặt gương nứt ra một đường nhỏ, rơi xuống một ít bột mịn.

Nhớ lại mọi chuyện, Diệp Tử không kìm được co giật môi. Quả nhiên uống rượu là hại việc! Không lạ gì trong "Quy tắc của phù thủy" có viết, không được uống rượu, uống rượu hại việc, còn làm giảm ma lực. Nghĩ về việc ma dược phát nổ, Diệp Tử càng không kìm được co giật môi. Vậy nên trẻ vị thành niên không nên uống rượu! Đây chính là quả báo!

Diệp Tử nhớ lúc ma dược phát nổ, cậu đã lập tức lao vào bảo vệ em gái. Sau đó, cậu không nhớ gì nữa. Nhưng cậu biết rõ phần lớn năng lượng từ vụ nổ bị cậu chắn lại. Nếu cậu không chết, em gái cậu càng không thể gặp chuyện gì. Nhưng theo tình hình vụ nổ, rõ ràng cậu đang ôm em gái, không lý nào hai người lại không ở cùng một chỗ!

Nếu Diệp Vũ ở gần đây, cậu không thể không cảm nhận được.

Diệp Tử nhìn đăm đăm vào một chỗ, suy nghĩ. Khi cơn đau đầu dần tan biến, cậu mới có sức ngồi dậy. Cậu vô tình vung tay mở "giới", một chai nước rơi ra. Diệp Tử nhíu mày, mở nắp, uống một ngụm, nhăn mặt ghét bỏ. Cái gì thế này? Không mặn, không ngọt, lại còn có cảm giác trơn trượt khó chịu? Cậu vứt chai nước đi, lại mở "giới" tìm kiếm một hồi nhưng không thấy nước uống dự trữ, chỉ thấy nhiều rượu cậu tự nấu. Nhưng Diệp Tử lúc này không muốn uống chút rượu nào.

Không còn cách nào, Diệp Tử mở lại "giới", lần này rơi ra một ống nghiệm chứa thức uống? Hoặc là ma dược? Diệp Tử liếʍ môi khô khốc, có lẽ đây là hậu quả của việc ma lực suy yếu? Rõ ràng cậu muốn nước uống, tại sao lại lấy ra thứ này?

Nói về "giới", thực ra đây là không gian đồng hành của mỗi phù thủy, có thể nói khi ma lực càng mạnh, không gian "giới" càng lớn. Nhưng không biết có phải vì Diệp Tử là một trường hợp đặc biệt hay không, "giới" của cậu không giống như của những phù thủy thông thường. "Giới" của cậu không chỉ lưu trữ đồ vật, mà còn có thể tùy ý lấy đồ vật trong thế giới này, tất nhiên chỉ là những vật nhỏ, thông qua ý nghĩ mạnh mẽ của Diệp Tử. Thường là các loại trái cây, hành, tỏi. Đồ vật lớn, Diệp Tử chưa thử, nếu một vật lớn rơi ra đột ngột bị ai đó nhìn thấy hoặc biến mất trước mặt một số người, thì phải làm sao? Bị bắt đi giải phẫu thì sao, Diệp Tử không ngu đến mức đó.

"Giới" của Diệp Tử khác biệt là do một lần cậu làm bánh cho em gái, phát hiện nhà hết muối, không muốn ra ngoài mua. Cậu thử mở "giới" xem có muối không, và một túi muối rơi ra. Sau đó, cậu lười, nằm trên ghế, vung tay, nước uống xuất hiện. May mà đây chỉ là năng lực nhỏ và Diệp Tử không có ý định thống trị thế giới, nếu không quả thật sẽ xảy ra đại sự.

Diệp Tử nhìn ống nghiệm, cảm thấy không đúng, "Chết tiệt, tại sao ngón tay tôi lại trắng, mềm và ngắn thế này?"

Rồi Diệp Tử bắt đầu cằn nhằn về cơ thể bị thu nhỏ, rồi nhớ ra điều quan trọng mà mình quên, dường như khi vụ nổ xảy ra, cậu đã bảo vệ em gái, và thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô. Giờ nghĩ lại, cơ thể thu nhỏ của cậu có lẽ xảy ra lúc đó? Nếu vậy, em gái cũng bị ảnh hưởng bởi ma dược?

Trời ơi, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại thu nhỏ thành thanh niên hai mươi, còn em gái mới mười lăm, sẽ thu nhỏ thành trẻ con hai, ba tuổi? Nghĩ đến đây, Diệp Tử muốn chết ngay lập tức! Không biết em gái mình rơi vào đâu, nếu bị kẻ xấu phát hiện, mang về làm con dâu... hoặc bị bắt cóc, không nhận ra anh trai nữa... thì sao? Càng nghĩ, Diệp Tử càng lo lắng, nhưng nghĩ đến sức mạnh của em gái, có lẽ cô không dễ gặp chuyện.