Chương 19: Cửa hàng

Trong hai ngày tiếp theo, Vương phi tỉnh lại và đích thân đến tìm Diệp Tử để cảm ơn. Ngay sau đó, Job Elms, người đã biến mất hai ngày nay, cũng xuất hiện trước mặt Diệp Tử với một diện mạo hoàn toàn mới.

Cả hai đều mặc áo choàng dài không tay màu trắng bạc, viền áo thêu hoa văn màu vàng lộng lẫy. Job vẫn như cũ, đi chân trần. Có lẽ do không có đôi giày nào đủ rộng để nhét được đôi bàn chân to dày và rắn chắc của anh ta. Lông vũ trên đầu anh ta được làm sạch và dựng đứng, có màu cam đỏ tươi sáng!

Khuôn mặt và màu tóc của Vương phi thì giản dị hơn nhiều, không có đường nét sắc sảo như Job, cũng không có làn da mịn màng như anh ta, thậm chí đôi mắt cũng không sâu thẳm như Job. Nói chung, Vương phi là kiểu người có diện mạo bình thường, nếu ném vào đám đông cũng chẳng tìm được. Áo choàng trên người cô thì trang nhã hơn nhiều, đôi giày trên chân cũng không rõ được làm từ chất liệu gì.

Diệp Tử chỉ vừa nhìn qua đã thấy rõ hai người họ, còn chưa kịp hiểu vì sao họ ăn mặc trang trọng như vậy thì đã thấy cặp vợ chồng này cúi chào Diệp Tử. Diệp Tử giật mình hoảng hốt, tránh sang một bên, vì nhận lễ này sẽ bị tổn thọ mất! Dù sao thì mình cũng đã nhận tiền rồi, ngay sau đó, nhìn khuôn mặt của Vương phi, Diệp Tử chợt nghĩ ra một cách khác để kiếm điểm tín dụng.

Lấy lý do Tiểu Hoàng Tử không thể rời xa cha mẹ quá lâu, nếu không sẽ bị hoảng loạn để đuổi Job đi. Lúc này, Diệp Tử mới mời Vương Phi ngồi xuống trước. Trong lúc ngồi xuống, dưới sự che chắn của bàn, anh lật cổ tay một cái, khi đặt tay lên bàn lần nữa, trong tay đã cầm một hộp nhỏ cỡ bàn tay của trẻ sơ sinh.

Diệp Tử nhìn Vương Phi đang nhìn mình với vẻ mặt không hiểu, không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thằng vào vấn đề với Vương Phi:

“Đây là loại bùn khoáng có khả năng làm sạch da mà năm đó tôi đã điều chế cho em gái mình. Nó có tác dụng loại bỏ các vệt không đều màu, thô ráp, và xỉn màu trên khuôn mặt. Tôi thấy Vương Phi vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt vẫn chưa tốt lắm. Hộp bùn khoáng làm sạch này, ngài bôi lên mặt vào buổi sáng và buổi tối sau khi rửa mặt, sau ba ngày sẽ có hiệu quả. Người ta nói phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, khuôn mặt của Vương Phi cũng đã đẹp rồi, chỉ cần điều dưỡng một chút, nhất định sẽ trở nên càng hoàn hảo!”

Vương Phi ban đầu còn tưởng Diệp Tử đuổi Job đi là để nói cho mình biết về những nguy cơ tiềm ẩn của cơ thể, không ngờ lại là để tặng mình thuốc mỡ cải thiện làn da!

Ánh mắt bà lập tức sáng lên. Trong tộc Vũ của họ, nữ giới luôn như vậy, nhan sắc bình thường, còn nam giới lại rất đẹp. Người ta nói ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nếu không cũng sẽ không có việc nữ giới chọn người chồng đẹp mã.

Chỉ có điều nữ giới trong tộc Vũ ít hơn nhiều so với các chủng tộc khác, đã thế còn không xinh đẹp bằng họ. Tuy nhiên, bây giờ có một cơ hội để trở nên xinh đẹp trước mắt, chẳng lẽ còn có thể làm ngơ? Vì vậy, Vương Phi vui mừng nhận hộp bùn làm sạch này.

Còn về việc tại sao bà không hề nghi ngờ độ tin cậy của hộp thuốc mỡ này, bà đã bị chồng mình, cùng các trưởng lão trong tộc và hai người chim hung dữ của tộc Hector tẩy não rằng, Diệp Tử là một thế ngoại cao nhân, năng lực rất mạnh. Sau đó bà còn được giải thích ngắn gọn rằng trước đây Diệp Tử luôn sống trong rừng, không nghĩ đến việc đi ra ngoài, kết quả là sau làn sóng thú giả này, Diệp Tử khi thấy thế giới bên ngoài rộng lớn liền có ý muốn ra khỏi hành tinh để khám phá khắp nơi. Điều duy nhất mà người ta thiếu chính là điểm tín dụng.

Nếu cái này thực sự có hiệu quả trên người Vương phi, thì không cần quảng cáo rêu rao cũng sẽ có người đến tìm. Còn lý do để Diệp Tử quyết định ra tay từ khía cạnh này là sau khi xem xét các loại mỹ phẩm ở thế giới này.

Kết quả tìm kiếm cho thấy chỉ có sữa tắm hoặc một số loại quả có tác dụng làm đẹp da. Xịn xò nhất là phương pháp phẫu thuật laser để làm sạch sâu da toàn thân. Hoàn toàn không có bất kỳ một loại mỹ phẩm nào.

Dù sao đây cũng là thời kỳ liên hành tinh, nhân loại đã tiến hoá. Mặc dù ngũ quan của mỗi người không thể nói là đều tinh tế, nhưng trai xinh gái đẹp bây giờ đã nhiều như rau ngoài chợ.

Tất nhiên, cái này không bao gồm một số những người có tình trạng như béo phì, có tàn nhang, sẹo do di truyền, da mụn, da sần sùi, và lỗ chân lông to. Tất cả những điều này đều khiến người ta phiền não, thậm chí dùng laser cũng không thể chữa trị hoàn toàn.

Diệp Tử định nhân cơ hội này để kiếm một khoản lớn.

Vì có rất nhiều người yêu cái đẹp. Chỉ vì muốn giảm cân, trị mụn, không biết bao nhiêu người đã tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền bạc. Chính vì thế, Diệp Tử không lo lắng sẽ thiếu khách hàng.

Không chỉ thế, Vương phi là một biển quảng cáo miễn phí cũng là một phần trong kế hoạch kinh doanh của Diệp Tử.

Khi đã có ý tưởng, Diệp Tử không thể chậm trễ.

Nói làm là làm, đây luôn là phẩm chất tốt của Diệp Tử. Sau khi trao đổi số điện thoại cá nhân với Vương phi và nhận phần thù lao của mình, Diệp Tử tạm biệt Job và những người khác.

Tất nhiên, nếu sau này Job và những người khác muốn mua dược liệu, anh sẽ luôn sẵn sàng mở cửa tiếp đón.

Với tư cách là khách hàng đầu tiên của mình, Diệp Tử cho biết các đơn hàng sau này của Job sẽ được giảm giá, hẳn 10%!

Các trưởng lão trong tộc tất nhiên cũng rất cố gắng giữ Diệp Tử lại nhiều lần, thấy Diệp Tử quyết tâm, họ mới lưu luyến không nỡ để Diệp Tử rời đi. Trước khi đi, trưởng lão đưa cho Diệp Tử một nút không gian, bên trong chứa nhà xe mà Diệp Tử muốn, cùng với mấy loại cây trồng kỳ lạ, một thẻ đen không tên, và một chiếc lông vũ của trưởng lão, như một biểu trưng cho khách quý của tộc Vũ.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Tử tìm được một vị trí thích hợp ở chợ đêm, lấy xe nhà ra và mở một mặt bên, giống như Job và những người khác đã làm, mở một cửa hàng nhỏ.

Cửa sổ nhỏ trên cửa hàng trống rỗng, dán vài tờ giấy ghi chú màu sắc khác nhau, trên một tờ ghi chú ghi tên thuốc, công dụng, hạn sử dụng và số điểm tín dụng, phía dưới có một chuỗi dây nhỏ cỡ bàn tay, cuối dây là một vòng tròn nhỏ bằng ngón tay út. Tương ứng, ngay dưới vòng tròn có vài ngăn ẩn, muốn lấy loại thuốc nào, chỉ cần quét điểm tín dụng, kéo vòng tròn, ngăn ẩn tương ứng sẽ bật ra thuốc. Đơn giản, tiện lợi và nhanh chóng!

Tuy nhiên, phía sau cùng bên phải có một tờ ghi chú màu đỏ lớn viết hai chữ: "Túi phúc” (Túi may mắn)

Không có tên thuốc, không có công dụng, cũng không ghi trạng thái của thuốc (rắn, lỏng, khí), chỉ có số điểm tín dụng và số lượng thuốc còn lại trong phúc túi.

Hai ngày trước khi mới mở quầy, hầu như chẳng có ai thèm quan tâm ngó ngàng đến.

Bởi lẽ Diệp Tử không chèo kéo khách hàng, cũng không quảng cáo, chỉ mở một bên xe nhà ra, đặt các loại thuốc đã làm vào ngăn ẩn, sau đó dán một biển hiệu lớn ghi "Người anh em, bạn có cần ma dược không?" lên bên xe, đủ để nhìn thấy. Sau đó, anh thoải mái bước vào trong xe và bắt đầu thử nghiệm các loại thuốc ma thuật mới cho cửa hàng!

Ồ, quên chưa nói, loại ma dược mới mà Diệp Tử chế tạo, vì không biết rõ hiệu quả của thuốc là gì, anh chỉ đơn giản mua một cái máy kiểm tra xem thuốc “không độc hại có thể sử dụng được”, rồi trực tiếp dùng lọ to cỡ ngón tay đổ đầy, bỏ vào túi phúc, tự nhiên sẽ có người giúp anh thử nghiệm hiệu quả của thuốc.

Vì dù sao chỉ cần chế tạo ra dược phẩm, sau đó nhỏ một giọt lên sổ tay, một khi có ai đó sử dụng loại thuốc mới này, trong "Sổ tay ma dược" sẽ tự động hiển thị tên thuốc, công dụng, và thành phần của nó.

Ài, thật sự là tiết kiệm công sức và thời gian, trí tuệ của nhân loại đúng là tuyệt vời! Diệp Tử không nhịn được nheo mắt lại nghĩ.