Chương 16: Hậu đãi

Sau khi đánh một giấc ngon lành đến chiều tà, Diệp Tử tỉnh dậy.

Theo thường lệ, anh pha chút đồ cho cây non. Hôm nay, anh pha loãng một ít nước bạc hà có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, giảm bớt cảm giác chóng mặt và mỏi mắt do "say rượu".

Sau khi đổ vào chậu hoa nhỏ để rễ hấp thụ, anh nhẹ nhàng tưới một chút lêи đỉиɦ của cây non, sau đó cho sóc nhỏ uống một ít, cuối cùng tự mình uống hết phần nước bạc hà còn lại. Chất lỏng mát lạnh từ đầu lưỡi lan tỏa xuống khắp cơ thể, lập tức đánh tan trạng thái mơ màng khi vừa tỉnh dậy.

Chỉ cần một cốc nước, đôi mắt từ mờ mịt đã dần trở nên có thần. Ngay khi Diệp Tử bước ra, Job Elms đã chờ sẵn ngoài cửa. Ngay khi thấy Diệp Tử, anh ta liền tiến lên chào đón

"Thưa ngài, ngài nghỉ ngơi tốt chứ? Ngài muốn ăn chút gì trước hay đi dạo một vòng trước?"

Diệp Tử ôm cây non, gật đầu với chú sóc trên đầu:

"Ăn chút gì đơn giản trước đi, rồi tôi sẽ đi thăm tiểu hoàng tử nhà anh - tôi có thể đến thăm chứ?" Diệp Tử nghiêng đầu hỏi.

Niềm vui mừng tràn đầy trên khuôn mặt của Job, anh hơi bối rối, tay chân cũng không biết để đâu, chỉ có thể lắp bắp nói "Được, được!"

Diệp Tử buồn cười nhìn anh chàng Alpha cao lớn trước mặt. Đây đúng là một anh ngốc to xác mà! Ngoại trừ thân phận của anh ta ra, nhìn qua trông anh ta chẳng có vẻ gì là một nhà lãnh đạo bẩm sinh cả? Nhìn anh ta chẳng khác gì một chú chó lớn!

Tiếp đó, Diệp Tử được tiếp đón như một vị khách quý của tộc Vũ.

Hừm , bằng chứng là một bàn đầy collagen - món "kiến leo cây", thật sự là kiến leo cây, một loại ấu trùng kiến giàu protein, vẫn còn trong trứng.

Mỗi con kiến to bằng một đốt ngón tay, hình dáng trong suốt được rưới nước sốt đặc chế, tạo cho món ăn một màu hồng nhạt. Một đĩa chỉ có tám đến chín con ấu trùng kiến, mỗi chân đều rõ ràng, không hề bị gãy chút nào, trông rất đẹp mắt, nhưng đối với Diệp Tử thì thật sự là có hơi khó nuốt.

Tiếp theo là một số món ăn nhẹ: cá khô chiên giòn, những hạt giống không rõ tên, thịt xắt hạt lựu và một chậu mật hoa lớn bằng chậu nhỏ của cây non!

Diệp Tử nhìn một hồi lâu, mới cầm dao nĩa trên bàn, chọc vào miếng cá khô rồi từ từ thưởng thức.

Kết quả, ngay khi cắn miếng đầu tiên, anh đã cảm thấy có chút không ổn. Dù gọi là cá khô nhỏ, nhưng con cá này thực sự không nhỏ chút nào.

Bạn đã từng thấy con cá khô nhỏ nào to bằng bàn tay chưa?

Hơn nữa, dù là cá khô nhỏ có thể không cần đánh vảy mà đem chiên trực tiếp, nhưng khi cắn vào, cảm giác miếng đen đen, đắng đắng trong miệng, chắc là nội tạng cá rồi!

Diệp Tử nhăn mặt, nuốt nhanh miếng cá khô mà không nhai kỹ. Anh không muốn nghĩ tới việc con cá này có được làm sạch mang và nội tạng hay không.

Nuốt xong con cá, Diệp Tử cầm cốc nước ấm trên bàn lên uống ừng ực. À, đó là nước mật ong, vị khá ngon.

Diệp Tử nhìn lại cả bàn ăn, hoàn toàn không biết nên ăn món nào tiếp theo. Thịt thì cắt thành hạt lựu, chiên lên thì chỉ còn lại chút ít, dùng dao nĩa thế nào cũng không gắp được. Hạt giống thì có thể để cho sóc nhỏ ăn, mật hoa một chậu lớn thế này chắc chắn ăn không hết, chỉ có thể để lại. Còn món kiến protein kia, Diệp Tử nhăn mặt, mình không phải là chim, ai thích thì người đấy ăn!

Sau khi suy nghĩ xong, Diệp Tử liền trực tiếp cầm đĩa hạt giống không biết tên đến trước mặt, đặt con sóc nhỏ lên bàn, vuốt vuốt đầu nó, bảo nó mau ăn đi, lát nữa mình còn việc phải làm.

Sau đó, anh xoay người, dùng ngón tay vạch một đường, trong đầu thầm nghĩ đến thứ có thể no bụng, ngay lập tức từ trong không gian rơi ra một túi dinh dưỡng. Diệp Tử nhìn túi dinh dưỡng lần này có màu trắng, cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền dùng răng cắn mở miệng túi rồi hút lấy hút để.

Sau đó, anh bế cây non trên bàn đang nhìn mình chăm chú lên, cầm cốc mật nước vừa uống, lau ngón tay, dùng đầu ngón tay chấm một chút mật nước, đưa tới bên miệng cây non, cười nói,

"Nếm thử xem, nhìn con chăm chú vào chậu mật hoa này lâu lắm rồi, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa!"

Cây non ban đầu không hiểu tại sao ba ba lại đưa ngón tay đến bên miệng mình, nhưng sau khi nghe Diệp Tử nói là mật hoa, nước miếng lập tức trào ra.

Trong ký ức của nó, dường như từ rất lâu rồi, dưới nách của cây già mọc ra một cái bướu lớn biết cử động, đã bị mục ruỗng, mỗi ngày đều có côn trùng bay tới bay lui, nhưng cái bướu càng ngày càng lớn đó mỗi ngày đều toả ra một mùi hương thơm ngát.

Cho đến một ngày, thời tiết rất lạnh, lạnh đến mức cây non phải rúc vào lòng cây mẹ mà vẫn không tránh khỏi phải ngủ đông. Không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, cái bướu lớn dưới nách cây già đã biến mất, và nó còn được chia cho một nắm nước thơm ngát được bọc bằng lá của cây già. Khi đó, bề mặt của cây non vẫn còn thô ráp, chưa mọc ra mắt, nhưng nó mãi mãi nhớ cái vị đó, ngọt ngào và mát lành!

Uống xong ngụm đầu tiên lại muốn uống ngụm thứ hai, cây non giấu chiếc lá lớn đó đi, mỗi lần uống nước đều dùng chiếc lá lớn để múc nước uống. Không biết có phải là ảo giác của nó không, nhưng mỗi lần dùng chiếc lá lớn đó để múc nước uống đều có thể nếm được chút vị ngọt trong lá, giống hệt với vị nước ba ba vừa cho uống!

Cây non hạnh phúc nhắm mắt lại, nhánh cây mạnh mẽ quấn quanh cổ tay Diệp Tử, kéo tay Diệp Tử áp ngón tay vào miệng mình. Diệp Tử mỉm cười, dùng tay kia vuốt ve chiếc lá nhỏ trên đỉnh đầu cây non và dỗ dành

"Thích uống như vậy à? Vậy ba ba sẽ gọi người mang đến cho con uống nhé? Hay con muốn tự uống? Ba ba sắp có việc phải làm, không thể đưa các con vào trong được. Con và sóc nhỏ ngoan ngoãn chờ ba ba ở đây nhé? Ba ba sẽ về nhanh thôi!"

Cây non nhìn sóc nhỏ đang hì hục ăn không ngừng, rồi lại nhìn ba ba, do dự gật đầu. Diệp Tử mỉm cười dịu dàng, rút ngón tay bị cây non cắn ra, nhanh chóng pha cho cây non và sóc nhỏ mỗi đứa một cốc nước mật ong. Sau đó, cậu dùng nĩa khuấy đều, tay kia chạm dưới bàn, vẽ một đường, rồi lật cổ tay, hiện ra hai chiếc muỗng, một dài một ngắn, có độ lõm khá sâu.

Diệp Tử đưa muỗng cho cây non, bảo rằng lát nữa khi sóc nhỏ muốn uống nước, hãy đặt chiếc muỗng dài vào cốc của sóc nhỏ, sau đó dùng nhánh cây nhẹ nhàng nhấn tay cầm xuống để sóc nhỏ có thể uống.

Còn chiếc muỗng ngắn là của cây non, cây non có thể tự múc mật hoa mà uống. Chỉ khi cả hai đều có đồ ăn uống, mới có thể phân tán sự chú ý và không quậy phá.

Cây non cam kết sẽ hoàn thành nhiệm vụ này một cách nghiêm túc. Diệp Tử vuốt ve bụng sóc nhỏ ba lần, như một lời cảnh báo rằng sóc nhỏ phải luôn cảnh giác và bảo vệ cây non. Quả nhiên, sóc nhỏ sau khi dừng lại một chút liền tiếp tục gặm hạt giống, nhưng đôi mắt tròn xoe đã bắt đầu nhìn xung quanh dò xét.

Diệp Tử tiện tay mang chậu mật hoa đi, nhanh chóng chuyển nó vào không gian của mình, động tác rất thành thạo. Sau đó, cậu thản nhiên đứng dậy, đi về phía Job và những người khác đang đứng cách mình ba mét, gật đầu với Job Elms, ra hiệu rằng mình đã ăn xong và có thể đi gặp tiểu hoàng tử.

Job tất nhiên vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn đường.

Nơi Diệp Tử được dẫn vào vẫn là căn phòng của vương phi, khí sắc của vương phi đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên Diệp Tử gặp, nhưng để tỉnh lại, có lẽ vẫn phải chờ cơ thể tự phục hồi hoàn toàn.

Job dẫn Diệp Tử đến một chiếc giường nhỏ hơn cạnh vương phi, được che bằng rèm. Lúc này, cửa phòng kêu "cạch" một tiếng và mở ra, thì ra là tộc trưởng bước vào.

Khác với vẻ cảnh giác và đề phòng trong lần đầu gặp mặt, lần này mặt tộc trưởng đỏ bừng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Diệp Tử, hai tay liên tục xoa vào nhau — có vẻ như đang hồi hộp?

Diệp Tử nhướn mày, nghĩ thầm: "Mấy người chim này cũng không hung dữ như mọi người nói mà!"

Editor: tui nghẹt mũi quá mn ơi :<