“Tộc trưởng? Trưởng lão? Giúp tôi cố định chân vương, tranh thủ lúc vẫn còn kịp, xử lý đôi chân này trước được không?”
Diệp Tử đang định tranh thủ lúc tộc trưởng vẫn còn mơ màng dễ nói chuyện, xử lý việc này trước. Nếu không, đợi đến khi Job quay lại hoặc trưởng lão tỉnh táo lại, thì ân tình này mình không thể hoàn thành được!
Diệp Tử mỉm cười nham hiểm, tay giấu sau lưng búng một pháp quyết, vẽ vào không trung. Lập tức, một ống nghiệm chứa đầy đỉa rơi ra. Anh cẩn thận mở ống nghiệm, gắp đỉa ra và đặt lên đôi chân đen nhẻm đầy vảy.
Con đỉa như ngửi thấy mùi thơm, cố gắng bò lên phía trên, rồi nâng đầu lên, há cái miệng đầy giác hút, cắm mạnh vào một chỗ giữa bắp chân, bắt đầu hút máu. Khi đỉa hút máu, cơ thể nó to lên, từ màu nâu sẫm dần chuyển thành đen kịt do hấp thụ chất độc.
Ước chừng thời gian đã đủ, Diệp Tử đá một cái chậu từ dưới giường ra.
Chẳng bao lâu, con đỉa phình to, động tác hút máu trở nên yếu ớt. Khi đã no máu, con đỉa nhả giác hút ra khỏi cái chân đen. Gần như ngay lập tức, cả đầu và đuôi nó bắt đầu phun ra máu độc. Chất độc đen kịt, nhớp nháp chảy vào chậu tạo ra ít bọt và khói. Khi Job và những người khác quay lại, họ thấy con đỉa đang phun máu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con đỉa đột nhiên rơi phịch xuống từ cái chân đã sáng màu hơn một chút, chết ngay lập tức. Diệp Tử thở dài, giơ tay về phía họ, “Đưa đây!”
Job ngẩn người, theo phản xạ hỏi, “Đưa gì?”
“Sinh vật mà mấy anh bắt được!”
Job lúc này mới phản ứng lại, nhìn thấy làn da vương phi dường như đã hồng hào lên không ít, vui mừng mở nút không gian và đưa hết các ống nghiệm ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Tử lại thả thêm hai con đỉa, cách nhau một khoảng nhất định. Sau đó, anh nhìn chúng hút máu độc, phun máu độc, rồi chết.
Quá trình này lặp đi lặp lại cho đến khi máu phun ra từ đỉa trở thành màu đỏ tươi và chúng không chết nữa. Lúc này, Diệp Tử mới dùng ống nghiệm gặp lại mấy con đỉa còn sống.
Nhìn đôi chân vương phi dần trở nên hồng hào và sắc mặt tươi tắn hơn, thậm chí đôi mày cũng giãn ra, Job xúc động đến nghẹn ngào. Anh định đưa tay ra để lấy những con đỉa chết bên cạnh chân vương phi thì bị Diệp Tử ngăn lại.
Job Elms không hiểu, hỏi, “Ngài định làm gì thế, thưa ngài?”
Diệp Tử không nói gì, rút từ tay áo trái ra một đôi đũa gỗ, dùng đôi đũa này gắp từng con đỉa chết, cứng đơ, đen ngòm rơi trên giường bỏ vào chậu, rồi bỏ luôn đôi đũa vào đó.
Sau đó, anh lại lấy từ tay áo ra một tờ giấy vuông vắn, vẽ hình ngôi sao năm cánh trên đó, gấp đôi lại và kẹp một đầu giấy giữa ngón giữa và ngón áp út. Khi hai tay chạm nhẹ vào nhau, đầu giấy lập tức bốc cháy. Diệp Tử bình tĩnh thả tờ giấy vào chậu máu độc, nhìn nó cháy hết.
Khi tờ giấy cháy xong, chất độc trong chậu cũng lập tức trở nên trong suốt, thậm chí tro của tờ giấy cũng biến mất, chỉ còn lại những con đỉa cứng đơ và đôi đũa trong chậu nước trong vắt.
Diệp Tử ngẩng đầu dặn dò Job:
"Tìm một nơi xa nguồn nước, không có người qua lại, dựng một đống lửa và đốt sạch những thứ này, bao gồm cả cái chậu nữa. Nhớ phải nhìn thấy chúng cháy sạch nhé. Cuối cùng, đừng quên chôn sâu tro xuống đất."
"Vâng! Ngài yên tâm, việc này tôi sẽ đích thân xử lý! Thế, vương phi—"
Job đầy hy vọng nhìn Diệp Tử, mong rằng Diệp Tử có thể nói điều gì đó để anh yên lòng hơn.
Diệp Tử biết Job đang nghĩ gì, nhưng thấy anh ta yêu thương vợ như vậy, cũng không muốn kéo dài sự hồi hộp của anh. Anh thẳng thắn nói với Job rằng vợ anh đã ổn rồi, việc tỉnh lại chỉ còn phụ thuộc vào sức khỏe cá nhân của bà ấy. Khi nào độc tố hoàn toàn được loại bỏ và cơ thể hồi phục, bà ấy sẽ tỉnh lại.
Khi ra ngoài, Diệp Tử không quên nhắc Job đừng quên số điểm tín dụng đã hứa và những cây thực vật biến dị.
Việc còn lại, họ tự xử lý thế nào thì không liên quan đến Diệp Tử nữa. Dù sao anh cũng không phải bác sĩ, không giỏi giải độc theo cách thông thường. Chỉ cần loại bỏ được độc tố ra ngoài, chăm sóc tốt cơ thể là được.
Việc giải độc thông thường là dùng thuốc để làm trung hòa độc tố rồi loại bỏ ra ngoài. Còn cách của Diệp Tử thì đơn giản và thô bạo hơn, là trực tiếp hút độc tố ra ngoài bằng sinh vật khác. Nhược điểm của cách này là nếu độc tố lan ra khắp cơ thể, thì phải hút toàn bộ máu ra sao?
Về điều đó, lần này Diệp Tử cũng xem như gặp may. Vương phi vì muốn sinh trứng, đã nhờ thầy thuốc đẩy độc tố xuống chân, dù có thối rữa cũng không tiếc, nên Diệp Tử mới có cơ hội. Nếu theo cách dùng thuốc giải độc ngay từ đầu để trung hòa độc tố, thì vương phi đã không thể sống đến bây giờ. Độc này rõ ràng rất kinh khủng, có tính tàn phá cực mạnh. Nếu độc này không may rơi vào nguồn nước, không những không bị pha loãng, mà còn có thể làm ô nhiễm cả vùng nước, thậm chí gây ra dịch bệnh.
Chính vì thế, Diệp Tử bất đắc dĩ phải dùng ma pháp để thanh tẩy sự ô uế. Đáng tiếc là không thể thiêu đốt hết con đỉa, có lẽ do sinh vật của thế giới khác này quá mạnh mẽ.
Diệp Tử quay về căn phòng nhỏ mà Job đã sắp xếp cho mình, lấy cây non ra khỏi ba lô, rồi đặt chú sóc nhỏ vẫn chưa tỉnh lên giường. Anh vuốt ve đôi mắt gần như sắp nhắm lại của cây non và nói:
"Ngủ đi, khi tỉnh dậy, chúng ta có lẽ sẽ nhận được tin từ cô của con!" Sau đó, anh cũng nằm xuống giường và chợp mắt.
Bên kia, sau khi bị kéo đi rửa mặt, tộc trưởng cũng dần tỉnh táo lại. Ông vội vàng muốn lấy rễ và lá của bông hoa Quỷ Phật để chế tạo thuốc giải, nhưng lại được thông báo rằng độc tố của vương phi đã được giải.
Tộc trưởng không tin, còn ba người Job thì ngơ ngác.Theo họ thấy, chẳng phải tộc trưởng đã cùng Diệp Tử giải độc cho vương phi sao, kết quả là Diệp Tử thấy việc chế thuốc giải quá phiền phức nên đã dùng mấy con đỉa nhớp nháp kia để trị liệu?
Thật không ngờ, tuy những con đỉa này trông xấu xí nhưng lại dễ tìm hơn nhiều so với loài hoa Quỷ Phật khốn kiếp kia.
Họ lại nhớ ra, nếu đã tìm thấy những con đỉa có thể cứu vương phi trong rừng tối, tại sao lại còn phải chọc giận đám cây ăn thịt người và tiêu tốn một viên thuốc quý giá của Diệp Tử cơ chứ?
Không có so sánh thì không thấy đau thương, ba người lập tức không muốn nói gì nữa, nhìn Diệp Tử rồi lại nhìn tộc trưởng, thật sự là họ không có muốn so sánh đâu! Sau khi để tộc trưởng đi kiểm tra sức khỏe cho vương phi, hai người trong tộc Hector lập tức ríu rít bàn tán.
“Chủ nhân, Diệp Tử, ngài ấy đã cứu được vương phi, thì nhất định cũng có thể cứu tiểu hoàng tử!”
“Đúng vậy! Ngài xem, độc tố khó nhằn của vương phi mà ngài ấy còn có thể giải quyết theo cách riêng, thì vấn đề của tiểu hoàng tử chắc chắn cũng không thành vấn đề!”
Job Elms khựng lại. Ban đầu anh gần như đã có ý định từ bỏ đứa con của mình, vì đối với tộc Vũ, không gì quan trọng hơn bạn đời và hậu duệ của mình.
Nhưng nếu phải chọn giữa hai điều này, với anh, bạn đời sẽ quan trọng hơn. Dù sao, người có thể bên mình suốt đời chỉ có bạn đời. Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã khác, họ đã có tiên sinh Diệp Tử ở đây!
Chỉ cần nghĩ đến loại dược liệu mà Diệp Tử đã đưa khi vào rừng tối, cùng với phương pháp trị liệu cho vương phi, cũng như cách tiêu diệt độc tố và sự cẩn trọng trong hành động, Job Elms có một cảm giác chắc chắn rằng Diệp Tử có thể cứu được cả tộc của mình.
Job Elms siết chặt nắm tay, trong mắt bùng lên hy vọng mãnh liệt. Yết hầu anh run lên dữ dội, giọng khàn khàn nói:
“Giúp ta chuẩn bị những dược liệu biến dị, lấy một phần tín dụng đủ cho sinh hoạt hàng ngày từ thẻ tín dụng chuẩn bị cho chuyến đi này, còn lại chuyển hết vào thẻ đen không ghi tên. Sau đó chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, sẵn sàng đi, lát nữa ta sẽ đến gặp tiên sinh!”
“Vâng! Chủ nhân!”
Editor: Helo mn. Mấy nay nhớ giữ sức khoẻ nhé. Thời tiết này dễ ốm lắm. Tui đang ốm rùi. TToTT