Chương 13: Lấy được thảo dược

Tờ giấy da trên tay Diệp Tử vẫn nguyên vẹn, không hề có một dấu vết nào, sạch sẽ như vừa được lấy ra. Diệp Tử lắc lắc tờ giấy, nói:

“Xong rồi! Lời thề đã hoàn thành! Này, cầm lấy!”

Diệp Tử lật tay, búng ra một viên thuốc màu nâu đường kính khoảng bốn, năm centimet. Sau khi Job Elms chụp lấy, Diệp Tử mới nói:

“Xé lớp da cá bọc viên thuốc này, sau đó ném vào đám cây ăn thịt với tốc độ nhanh nhất của anh. Đừng nói là tôi không nhắc nhở các anh, nhớ che kín mũi miệng, tuyệt đối không được hít phải mùi của thứ này!”

Nói xong, Diệp Tử liền lấy ra một chiếc khẩu trang trắng, đeo vào, lùi lại vài bước, khoanh tay, định xem các cây biến dị trong thế giới này sẽ phản ứng ra sao với viên thuốc “Phù Sinh Tam Nhật” của mình, một khi tiếp xúc với không khí, không đến một phút sẽ nhanh chóng tan rã, thăng hoa và khuếch tán.

Đây là loại thuốc tan nhanh mà Diệp Tử đặc biệt chế tạo để đối phó với các loài thú hung ác khi đi ra ngoài. Nói thẳng ra, nó là một loại thuốc gây ảo giác cực mạnh, khi tiếp xúc với oxy và carbon dioxide (CO2) trong không khí sẽ nhanh chóng thăng hoa và khuếch tán. Vì thú có khứu giác nhạy bén nên anh đã chế tạo loại thuốc này.

Khi chế viên thuốc, anh đã thử nghiệm với cây xấu hổ ở nhà mình. Kết quả là cây xấu hổ vốn nhạy cảm, chỉ cần chạm vào là khép lại, sau khi hấp thụ thuốc này, nó không khác gì con người khi say rượu, xiêu vẹo không nói, chạm vào cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn cọ xát vào người. Sau đó, Diệp Tử mới biết “Phù Sinh Tam Nhật” có tác dụng với cả thực vật, và đương nhiên, nó còn có thể làm con người gục ngã dễ dàng. Còn về giải dược, tất nhiên là chờ cho chúng tự bài tiết thuốc qua lỗ khí khổng là được.

Job Elms và mấy người vệ sĩ của anh ta xé một mảnh vải từ chiếc áo choàng ngắn dài không đều của mình, che miệng và mũi theo cách của Diệp Tử. Sau đó, một trong những người vệ sĩ của Job nhanh tay nhận lấy viên thuốc, xé lớp da cá và ném viên thuốc đi. Khi viên thuốc tiếp cận đám cây ăn thịt, những dây leo trông bình thường lập tức vươn lên từ bụi cỏ, quét về phía viên thuốc.

Chẳng bao lâu, chỗ dây leo bị quấn chặt bắt đầu bốc ra những sợi khói trắng, lan ra với tốc độ chóng mặt. Ngay sau đó, cả đám dây leo bắt đầu điên cuồng uấn éo, những sợi dây leo dày đặc vung vẩy loạn xạ từ ngoài vào trong, bắt đầu từ chỗ viên thuốc biến mất, hàng loạt dây leo lung lay, nhiều dây cuộn lại với nhau lăn lộn trên mặt đất, thậm chí một số lá trên dây leo còn rung rinh rồi uốn éo như những con rắn nước. Từ góc độ của Diệp Tử và nhóm người, trông như cả một bầy quỷ đang nhảy múa loạn xạ!

Sau đó, hiện tượng này lan ra như một loại bệnh truyền nhiễm, chỉ trong chưa đầy ba phút, cả đám dây leo ăn thịt người đều bị cơn điên cuồng bao trùm! (này kiểu dây leo hít phải cỏ z)

Diệp Tử xoa cằm, nghĩ thầm phải nhanh chóng hành động trước khi tác dụng của thuốc tan biến. Anh cố tình để hai đứa nhóc nhà mình trải nghiệm hiệu quả của loại thuốc này, tin rằng cây con có cấp độ cao hơn sẽ tỉnh dậy trước đám dây leo ăn thịt. Khi cây con tỉnh táo, anh sẽ ra lệnh rút lui, giúp kiểm soát tốt diễn biến tình hình. Không đợi Job và ba người của anh ta đặt câu hỏi, Diệp Tử búng ngón tay một cái, lấy từ không gian ra chiếc túi đeo chéo của mình, nhét cả cây con và con sóc nhỏ vào trong, sau đó khoác túi lên vai, tiến về phía đám dây leo đang lắc lư.

Diệp Tử đứng trước đám dây leo ăn thịt, cẩn thận đưa ngón tay ra chọc nhẹ vào một nhánh của dây leo. Kết quả, vừa bị chọc nhẹ một cái, dây leo vốn đang “nhảy múa” liền cứng đờ rồi ngã xuống. Sau khi ngã xuống, nó lại cảm thấy khá thú vị, uốn éo trên mặt đất rồi lại bò dậy, đứng trước Diệp Tử, như thể yêu cầu anh chọt nó thêm cái nữa.

Diệp Tử: ...

Job Elms và hai người vệ sĩ: Đây có phải là đám cây ăn thịt hung bạo, khát máu, thích tận hưởng khoảnh khắc con mồi bị siết chết và máu thịt phun ra không? Hay là đám thú cưng nuôi trong nhà?

Diệp Tử giơ tay, gạt dây leo đang bám lấy mình sang một bên, rồi quay lại ra hiệu cho ba người Job Elms, sau đó gõ nhẹ hai ngón tay lên cổ tay trái, ý bảo họ tranh thủ thời gian.

Không để ý đến ba người kia, Diệp Tử bắt đầu tìm kiếm thực vật biến dị trong đám dây leo ăn thịt. Mặc dù không nhận ra hết, nhưng với sự trợ giúp của thiết bị thăm dò giống như bách khoa toàn thư, Diệp Tử đã tìm được không ít thực vật biến dị từ cấp một đến cấp ba. Còn ba người Job Elms thì Diệp Tử không quan tâm.

Khi cây con sắp tỉnh lại, Diệp Tử ra hiệu cho ba người rằng họ có thể ngừng công việc. Job Elms và hai người hầu gật đầu, ngay cả hai người chim nóng tính cũng không dám coi thường Diệp Tử nữa. Cách thức ký kết hợp đồng lạ lùng và mạnh mẽ đến mức họ chưa từng nghe thấy. Nghe nói chỉ những người có thiên phú ràng buộc trong dòng máu của gia tộc mới có thể làm được điều này. Diệp Tử quả nhiên không đơn giản!

Thêm vào đó, phương pháp chế tạo thuốc thần kỳ của anh khiến người ta kinh ngạc. Chưa từng nghe ai có thể làm đám dây leo ăn thịt gục ngã mà không gϊếŧ chết chúng, thậm chí giẫm lên chúng cũng không gây ra bạo động, ngược lại chúng còn mềm nhũn cả ra. Kết hợp với loại thuốc “phí qua đường” trước đó, hai người chim nóng tính gần như muốn ôm chân Diệp Tử cầu xin một tá thuốc đó! Bao nhiêu điểm tín dụng họ cũng trả được, ừm, hình như tiền bối chỉ cần điểm tín dụng thôi?

Thế là, hai người chim của tộc Hector nổi tiếng với tính cách nóng nảy và hung bạo, đã thay đổi cách nhìn về Diệp Tử từ “kẻ tiểu nhân” sang “người mạnh mẽ”. Sau đó từ “người mạnh mẽ” thăng cấp nhanh chóng lên “tiền bối”.

Diệp Tử nhìn ba người đang cẩn thận đặt các thực vật biến dị vừa đào được vào những chiếc túi đàn hồi màu đen, dày bằng hai ngón tay. Mỗi túi chỉ chứa một cây, không chiếm nhiều chỗ. Những thực vật biến dị lúc này đều đang trong trạng thái say xỉn, trông như những mũi tên bị bọc vải, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Khi ba người đến trước mặt Diệp Tử, anh mới tượng trưng hỏi:

“Đã lấy được Hoa Quỷ Phật chưa?” Diệp Tử biết rõ rằng mục đích chính của họ trong chuyến đi này là Hoa Quỷ Phật. Nếu họ không tìm thấy loại dược liệu đó, họ làm sao còn có tâm trạng giúp anh tìm các thực vật biến dị khác? Ngược lại, bây giờ họ đã có đầy đủ các dị thực vật trong tay, chắc chắn Hoa Quỷ Phật đã nằm trong túi họ.

Job Elms vui mừng gật đầu, “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ! Job Elms sẽ dốc hết sức để đền đáp!”

“Ừ, lấy được là tốt rồi!”

Diệp Tử không quá quan tâm đến việc Job Elms hay cả gia tộc Elms sẽ đền đáp. Làm người không nên quá tham lam, đôi khi nợ ân tình còn tốt hơn nợ tiền. Và Job Elms thuộc loại người trước. Chính vì anh ta không lôi kéo lợi ích của cả gia tộc và không bỏ rơi bạn đời để cứu con cái, chỉ hai điểm này thôi đã đáng để Diệp Tử giúp đỡ.

“Xin mời ngài cùng tôi trở về, tôi nhất định sẽ trả công xứng đáng!”

Diệp Tử gật đầu, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, vả lại anh còn chưa nhận được thù lao của mình. Có lẽ anh cũng có thể hỏi Job về tin tức của tộc Dạ Thị? Nếu không tìm được thông tin trên mạng, thì ít nhất cũng sẽ nghe được chút lời đồn thổi thông qua các gia tộc.

Editor: Lại là tui đây. Muốn xàm chút chuyện. Nay đi chợ tui gặp đc một bà cô siêu siêu ba chấm. Bác gái đó mua 2 lạng (200g) thịt lợn xay. Xong lúc xay yêu cầu bỏ xíu xiu mỡ ra ngoài. Bỏ xong bắt cân lại thì nói thiếu của bác 2 hoa (20g), xong bắt xẻo chút thịt vào lại. Cha má ơi! Tui quỳ!