Chương 12: Cam kết

Tiếp đó, Diệp Tử dẫn theo hai đứa nhóc và “ba con chim” trông có vẻ đã bị hoảng sợ không ít, cứng đờ bước đi trên con đường đã được mở rộng.

Gần như ngay khi mọi người bước nốt những bước cuối cùng ra khỏi con đường vừa tự động hình thành đó, cây cối trong rừng đen lập tức di chuyển lại vị trí ban đầu. Con đường bị bịt kín.

Diệp Tử và những người khác ban đầu khá hoảng hốt, nhưng sau khi phát hiện ra không có bất kỳ sự tấn công nào từ cây cối, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai vệ sĩ phía sau Job Elms lấy ra nút không gian, từ trong đó lấy ra một quả trứng lớn bằng nắm tay, sờ một lát rồi ném lên không trung, sau đó quả trứng hình bầu dục lập tức chuyển thành một thiết bị thăm dò có hai ăng-ten, màn hình sáng lên, sau đó bắt đầu điều chỉnh.

Job Elms giơ tay trái lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng đen, Diệp Tử nhìn rõ ràng - Job Elms đang thiết lập gì đó cho cái thiết bị trên không trung.

“Đang quét! Phân tích nhiệt độ, độ ẩm không khí, và độ phì nhiêu đột ngột, vui lòng nhập yêu cầu!”

Khoảng ba phút trôi qua, Job Elms lau mồ hôi lạnh trên trán, xin lỗi Diệp Tử:

“Để ngài đợi lâu rồi, tranh thủ lúc sương chưa bốc hơi, chúng ta đi tìm loại sinh vật mà ngài đã nói trước đó nhé?”

Diệp Tử gật đầu, kiểm soát biểu cảm trên mặt, bình tĩnh nói, “Đi thôi!” rồi quay người đi theo thiết bị thăm dò đang bay trên không trung.

Tiếp theo, dưới sự theo dõi và rà quét của thiết bị thăm dò, hầu như mọi loài sinh vật trên mặt đất đi qua đều được quét qua và tiến hành sàng lọc ra các sinh vật tương tự. Rất nhanh chóng, Diệp Tử đã phát hiện ra loại đỉa nước dùng trong y học đó.

Dùng ống nghiệm chứa dung dịch dinh dưỡng có nước tiếp cận con đỉa đang bám trên lá cây hút sương, anh kẹp lấy lá, cẩn thận đặt miệng ống nghiệm vào đuôi con đỉa, dọc theo thân đỉa cạo nhẹ lên thành ống. Ban đầu, việc cạo con đỉa vào trong ống nghiệm gặp khó khăn, nhưng gần như ngay khi đuôi đỉa chạm vào nước, cả con đỉa như gặp chất bôi trơn, trượt nhanh vào trong ống. Trước khi đậy kín ống, Diệp Tử bỏ vào đó một viên thuốc oxy nhỏ bằng nửa móng tay để tránh đỉa chết nhanh do thiếu oxy.

Sau đó, Diệp Tử để ba người tách ra tìm kiếm loài sinh vật này. Không lâu sau, họ đã thu thập được khoảng mười con đỉa.

“Chủ nhân! Thiết bị thăm dò đã phát hiện ra hạt phấn của hoa Quỷ Phật, ở hướng tây nam, xin chỉ thị!”

Mắt Diệp Tử sáng lên, mới đây đã tìm thấy bông hoa đó, có vẻ như thiết bị này rất hữu dụng nhỉ!

Job Elms xúc động đến nghẹn ngào, hai mắt sáng rực, nắm chặt tay, rồi quay đầu nhìn Diệp Tử, “Thưa ngài!”

Diệp Tử sững sờ, rồi nói, “Còn đứng đó làm gì? Đi thôi!”

“Vâng, thưa ngài!”

Diệp Tử theo sát phía sau ba người Job có chút vất vả. Dù sao anh cũng là một phù thuỷ yếu đuối, so với cơ thể của ba người kia khác nhau một trời một vực. Chưa kể đến khớp gối ngược, chỉ riêng những đôi chân khỏe mạnh và móng vuốt có thể bám chắc mặt đất, cộng thêm cơ bắp phát triển...

Diệp Tử: hoàn toàn không thể so sánh được!

Diệp Tử thở hổn hển, khó khăn theo kịp ba người chim đến một bãi cỏ rậm rạp. Lúc này, thiết bị thăm dò phát ra ánh sáng đỏ, báo hiệu nguy hiểm. Ba người chim lập tức vào tư thế tấn công - gai nhọn trên lưng dựng đứng lên, những bím tóc đại diện cho cái mào vung vẩy như những chiếc xúc tu bạch tuộc, đôi chân hạ thấp, móng vuốt thuộc loài chim săn mồi bật ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào bãi cỏ trước mặt, không dám nhúc nhích.

Diệp Tử: ... Hoàn toàn không nhìn ra có gì sai, chỉ là nơi này hơi yên tĩnh một chút! (thiệc là zô tri)

Job Elms từ từ giơ mu bàn tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, ngón cái gập vào trong, bốn ngón tay khép lại, đang lặng lẽ ra hiệu - lùi lại!

Tiếp đó, bàn chân dày dặn chậm rãi nhấc lên, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, lùi lại hơn một mét mới dừng lại.

“Chủ nhân, làm sao đây? Cả một bãi cây ăn thịt người! Hoa Quỷ Phật ở trong đám cây đó!”

“Có cần tôi đốt chúng không?”

“Cậu có ngốc không vậy? Ngoài việc gϊếŧ người và phóng hỏa, cậu còn biết làm gì? Đây là cả một khu rừng, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ không cản, đừng kéo tôi và chủ nhân theo!”

“Thế cậu nói xem làm sao? Hay là để tôi bay qua? Hái hoa rồi bay về?”

“Tôi nói đầu cậu nghĩ gì vậy? Nếu bay được thì chúng ta sợ gì rừng đen này? Tôi nghĩ đến lúc đó cậu còn chưa kịp bay lên, hoặc bay được nửa chừng rồi rơi xuống, cũng không đủ cho chúng làm món khai vị!”

Job Elms không để ý đến hai vệ sĩ đang cãi nhau, trực tiếp nhìn Diệp Tử, hỏi xin ý kiến:

“Thưa ngài! Xin hỏi ngài có cao kiến gì không?”

Không đợi Diệp Tử từ chối, anh ta lại nói

“Ống thuốc mà ngài đưa cho tôi sáng nay - chắc chắn được làm từ dược liệu quý, đúng không? Tuy tôi không rõ bên trong chứa những gì, nhưng tôi nghĩ ngoài thực vật biến dị ra, những cây trong rừng đen sẽ không phản ứng, vậy nên ngài chắc chắn có cách nào đó để đi qua, đúng chứ?”

Job Elms gần như nghiến răng nói hết những lời này. Anh biết rằng việc mình ép buộc một cao thủ như người này có thể khiến họ không thoải mái, nhưng nếu ngay cả Diệp Tử cũng không giúp anh, thì anh ta chỉ có thể liều mạng xông vào.

Hoa Quỷ Phật đã ở ngay trước mặt, thiết bị thăm dò đã quét thấy, chỉ cần tìm được cây thuốc này, bạn đời của anh ta sẽ được cứu! Anh ta không thể bỏ lỡ cơ hội khó khăn lắm mới có được này, còn về Diệp Tử, anh ta chỉ có thể đền bù sau.

Diệp Tử không mấy tức giận, anh thích những người thẳng thắn như vậy. Những người hay nói dối, hoặc khi nói thì ấp a ấp úng, ngó trái ngó phải, tốt nhất là để họ nghẹn chết!

"Tôi có cách! Nhưng tôi có điều kiện, loài thảo dược các anh cần gọi là Hoa Quỷ Phật, chỉ cần một cây là đủ đúng không? Nghe tôi nói hết đã,"

Diệp Tử ngẩng lên thấy Job Elms vừa định mở miệng nói, liền ngắt lời anh ta

"Có sự hiện diện của đám cây ăn thịt người này, bên trong chắc chắn có nhiều thực vật biến dị. Anh chỉ cần cây Hoa Quỷ Phật, vậy tôi sẽ lấy hết phần còn lại, được chứ? Tất nhiên, tôi ra cách, các anh ra sức! Nếu anh thấy thoả thuận này hợp lý, hãy ký hợp đồng với tôi trước, nếu thấy không hợp lý - thì tôi cũng không có cách nào khác!"

"Anh -"

Job Elms liếc mắt nhìn thuộc hạ đang hùng hổ, suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Dù không biết hợp đồng này để làm gì, nhưng chỉ cần có thể cứu được bạn đời của mình, làm gì cũng không quá đáng!

"Tốt lắm!"

Diệp Tử đưa tay phải ra sau lưng, búng ngón tay một cái, rút ra một tờ giấy da đặc biệt và một cây bút lông ngỗng trắng như tuyết.

Diệp Tử bình tĩnh chuyển hai món đồ trong tay ra phía trước, mở tờ giấy da ra trước mặt mọi người, cầm bút lông ngỗng, dừng lại một chút rồi viết:

"Tôi, Diệp Tử, ký kết hợp đồng với Job Elms của tộc Vũ. Trong phạm vi của cây ăn thịt người, ngoại trừ một cây Hoa Quỷ Phật, toàn bộ các thực vật biến dị còn lại đều thuộc về tôi, Diệp Tử. Và không được tiết lộ thông tin về Diệp Tử cho bất kỳ ai ngoài những người liên quan, nếu vi phạm hợp đồng sẽ bị cấm nói vĩnh viễn!

Người ký kết hợp đồng:

" ”

Diệp Tử nhanh chóng viết xong lời thề, sau đó đặt ngón cái lên tờ giấy da. Một dấu vân tay rõ ràng hiện lên trên tờ giấy. Diệp Tử ra hiệu cho ba người chim đến ký hợp đồng. Khi họ đang ký, Diệp Tử lén lút đưa tay ra sau lưng, dẫn dắt ma lực vẽ ra một trận pháp trong suốt. “Vô cùng quang minh chính đại”, anh đưa trận pháp đó vào tờ giấy da. Sau đó, một tia sáng lóe lên, ngay khi Job Elms và ba người chim đặt dấu tay của họ lên, nội dung trên tờ giấy da co lại rồi chia thành bốn phần, lóe sáng rồi nhập vào trán của bốn người.

Editor: Chờ mòn chờ mỏi chưa thấy anh công đâu, nên tui muốn tám chuyện với mn xíu. Theo mn thì nên để Diệp Tử là pháp sư hay phù thuỷ??? Tui phân vân quá!