Chương 9

Cơ giáp kiểu cũ đến đâu cũng có giá cả không hề rẻ, cũng may Lộ Cảnh Ninh từ nhỏ đã gây sự không ngừng, lão tử cậu có chuẩn bị vô hạn cho cậu một khoản tiền tiêu vặt lớn, so sánh, số tiền nhỏ này quả thực chính là mưa bụi.

Hơn nữa Văn Tinh Trần thoạt nhìn gia cảnh cũng không tệ, nếu là hai người cùng nhau làm hỏng, liền cùng Lộ Cảnh Ninh mỗi người trả một nửa tiền bồi thường.

Xong việc, Lộ Cảnh Ninh vỗ vỗ bả vai Văn Tinh Trần, ngữ điệu tán thưởng: "Chiến hữu, sau này ngươi chính là anh em của ta!”

Văn Tinh Trần khẽ cười: "Rất vinh hạnh.”

Sau khi ra khỏi sân huấn luyện, Lộ Cảnh Ninh trao đổi mã thông tin liên lạc với hai đồng đội mới xây dựng tình bạn cách mạng.

Xác nhận trong danh sách bạn bè có thêm hai người, cậu cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Khương Loan: "Chiến hữu, lần sau rảnh rỗi tiếp tục hợp tác nữa nha.”

Vị chiến hữu này tuy rằng không quá thông minh, nhưng thắng ở phương diện nào đó biết chịu khổ chịu khó, phương diện nào đó so với Husky Vu Kình Thương tốt hơn nhiều.

Ánh mắt Vu Kình Thương nhìn Khương Loan không khỏi có vài phần đồng tình.

Thế mà bị Tên Hỗn Thế Ma Vương như Lộ Cảnh Ninh coi trọng, nửa đời sau của huynh đệ này sợ là bị hủy.

Biểu tình Khương Loan cũng không đẹp mắt lắm.

Hắn suy đi lại, cũng không nghĩ được ý của câu "hợp tác" kia là như thế nào, chẳng lẽ hôm nào còn chuẩn bị tiếp tục lấy hắn làm vũ khí hình người?

Nghĩ như vậy, hắn theo bản năng lui về phía sau vài bước, cảnh giác cùng Lộ Cảnh Ninh duy trì khoảng cách an toàn nhất định: "Phân tích tình huống cụ thể!”

Lộ Cảnh Ninh chớp chớp mắt: "Nhìn không ra, chiến hữu còn rất nghiêm cẩn.”

Khương Loan: "..."

Nghiêm cẩn cái con quỷ! Đồ Omega tâm cơ, xấu xa, ác quỷ!

Bốn người không để ý đến một người xuất hiện từ sân tập số 2.

Lúc lướt qua, người nọ đột nhiên dừng bước: "Yo, đây không phải là Văn Tinh Trần sao?”

Từ ngữ điệu này tràn đầy ý tứ khıêυ khí©h, hoàn toàn có thể bổ sung ra một vở kịch lớn.

Lộ Cảnh Ninh nhìn Văn Tinh Trần, lại nhìn người tới, không biết tại sao có chút chờ mong phát triển tiếp theo.

Chỉ thấy Văn Tinh Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt người nọ, hơi nhíu mày, lại là ngoài dự liệu hỏi: "Ngươi là ai?”

Khuôn mặt vốn kiêu ngạo vô cùng nhất thời đen đến cực điểm, cắn răng từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài: "Thời điểm nguyệt khảo cuối cùng của lớp 12, ngươi vừa mới bị ta đánh xuống vị trí thứ nhất, Văn Tinh Trần, hiện tại giả ngu thú vị sao?”

Văn Tinh Trần nghi hoặc nhìn về phía Khương Loan, vẻ mặt viết đầy hoang mang.

"Ngươi cũng không có chú ý đến đồng học." Khương Loan cố nén ý cười, hắng giọng nói, "Lão nhị vạn năm tên Sầm Tuấn Phong lớp chúng ta nên nghe nói qua rồi chứ? Người ta bị cậu ép suốt ba năm trung học. Sau đó cậu tham gia cuộc thi tinh tế, vắng thi một ngày, hắn mới đoạt hạng nhất. Chính là không nghĩ tới có người vẫn nhớ đến bây giờ, cũng thật sự rất không dễ dàng.”

"A, thì ra là như vậy." Văn Tinh Trần rốt cục hiểu rõ, vô cùng chân thành nở nụ cười cổ vũ Sầm Tuấn Phong, lễ phép vô cùng, "Xin lỗi bạn học này, bây giờ tôi đã biết rồi.”

Sầm Tuấn Phong thật sự không biết Văn Tinh Trần thi ít một ngày.

Năm đó khi hắn còn học trung học mỗi lần bị người này nghiền ép, chỉ có thể khuất phục hạng thứ hai, đối với người từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo như hắn, thời gian trôi qua tối tăm không mặt trời. Thẳng đến, lần đó rốt cục chiến thắng Văn Tinh Trần trở thành nam nhân đứng ở đỉnh toàn trường, mới cảm thấy mình ngày đêm khổ học huấn luyện rốt cuộc là không uổng phí.

Tự tin như vậy một mực kéo dài, thẳng đến, vừa rồi.

Bây giờ nghe Khương Loan nói xong, Sầm Tuấn Phong cảm thấy sự tự tin mù quáng của mình vì lần đầu tiên mà sinh ra bỗng nhiên bị chà đạp, trên mặt nhất thời đỏ lên một trận, cuối cùng có chút thẹn quá hóa giận nói: "Văn Tinh Trần, ngươi cũng không nên quá đắc ý! Bây giờ chính là ở quân sự Đế Hải, ngày sau còn dài, ta sớm muộn gì cũng phải đem ngươi hung hăng giẫm xuống.”

Văn Tinh Trần: "A, cố lên.”

Sầm Tuấn Phong cảm thấy cả người mình sắp nổ tung.

Mẹ kiếp, ngươi nhẹ nhàng cổ vũ một câu này có ý gì! Xem thường ta sao? Ai cần ngươi đặc biệt cổ vũ cố lên?!

Hắn nổi giận, trong lúc vô tình chuyển tầm mắt, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy một khuôn mặt quá mức chói mắt, nhất thời sửng sốt.

Chờ đã! Đây có phải là một cái, Omega?

Vừa rồi Sầm Tuấn Phong chỉ lo ân oán với Văn Tinh Trần, vẫn không để ý tới người bên cạnh, bởi vì Vu Kình Thương và Khương Loan lúc này đều đứng hơi xa. Hắn đem tầm mắt lặp đi lặp lại giữa Lộ Cảnh Ninh và Văn Tinh Trần, rồi lại đi qua đi lại vài vòng, tựa hồ não bổ ra cái gì đó.

Hắn bỗng nhiên khinh miệt nở nụ cười: "Văn Tinh Trần, ngươi thật sự là quá lơi lỏng, khó trách ngay cả một chọi ba cũng không thể hoàn thành, thì ra vừa mới vào trường quân đội đã quen với một Omega? Quá mức sa đọa như vậy, ngươi không khỏi quá tự tin vào năng lực của mình rồi sao? Không tiến thì lui, thật cho rằng không ai có thể đuổi kịp ngươi?”

Lộ Cảnh Ninh vốn đang ở bên cạnh xem kịch, bất thình lình thấy hướng gió đột nhiên chuyển sang trên người mình, dưới ngữ điệu quá mức như vậy, gân xanh trước trán đột nhiên thình thịch hai cái.

Văn Tinh Trần nhìn lướt qua biểu tình của Lộ Cảnh Ninh, hứng thú nhếch khóe miệng: "À? Tại sao tôi lại sa ngã?”

Sầm Tuấn Phong cười lạnh một tiếng, tự cho là khách quan đánh giá: "Những Omega kia thoạt nhìn có tinh xảo đẹp mắt đến đâu, cũng chỉ biết vừa mềm mại suốt ngày dính vào bên cạnh ngươi, ngoại trừ lãng phí rất nhiều thời gian còn có thể ích lợi gì? Văn Tinh Trần, ta chính là nghiêm túc muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi. Đừng lãng phí quá nhiều thời gian vào những điều nhàm chán này, lần sau khi bạn đánh bại ngươi, ta không muốn ngươi lại có thể tìm một cái cớ khác.”

Khương Loan cảm nhận được tầm mắt Văn Tinh Trần ném tới, rất là vô tội nhún nhún vai.

Hắn cũng không nghĩ tới tên thối không biết xấu hổ này lại có thể đem lời nói trước đó của hắn giải thích thành "tìm cớ".

Ở đây chỉ có Vu Kình Thương như lâm đại địch, nhưng hắn cảnh giác cũng không phải Sầm Tuấn Phong. Mà là trong chốc lát không dám lơi lỏng quan sát quá trình biến sắc hoàn chỉnh của Lộ Cảnh Ninh.

Xong đời xong đời, người này tuyệt đối là loại ung thư thẳng A mà Lộ Cảnh Ninh ghét nhất!

Cũng thật là, tìm Văn Tinh Trần phiền toái liền chuyên chú tìm một chút, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn dẫn đến đề tài nhạy cảm quan hệ AO đây? Đây không phải là rõ ràng muốn tìm chết sao?

Theo nụ cười trên mặt Lộ Cảnh Ninh càng ngày càng sáng lạn, Vu Kình Thương lại có thể phi thường rõ ràng cảm nhận được, vị đại lão này đã sắp nổ tung.

Sầm Tuấn Phong vẻ mặt kiêu ngạo đang chuẩn bị đăng bài viết dài của mình về "Thật A không thể đắm chìm trong sắc đẹp Omega", mơ hồ dường như cảm nhận được một loại mũi nhọn đánh thẳng vào lưng.

Theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Lộ Cảnh Ninh nở rộ tươi cười như ánh sao.

Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, tim hắn theo bản năng đình trệ trong chớp mắt, trong lòng cũng âm thầm run rẩy một chút.

Mẹ kiếp, Omega này có chút yêu tà, ngay cả hắn cũng bị câu dẫn, chuyện này không được!

Sầm Tuấn Phong theo bản năng bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi hỏi: "Bạn học này, có chuyện gì không? ”

Lộ Cảnh Ninh cười đến vẻ mặt vô hại: "Vừa rồi nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, Omega chẳng lẽ nhất định phải bám vào Alpha mới có thể sinh tồn sao?”

Sầm Tuấn Phong không biết thế nào, theo bản năng lắp bắp một chút: "Chẳng lẽ, không phải sao?”

Lộ Cảnh Ninh đến gần vài bước: "Có ai quy định, Omega nhất định phải không bằng Alpha?”

Sầm Tuấn Phong: "Cái này... Có quy định nào khác không? Bất kể là thể lực hay là năng lực tiêu chuẩn, Omega vốn không bằng Alpha, còn có một loạt nhân tố khách quan nổi tiếng, đây cũng không phải là một mình ta nói, đều là kiến thức thông thường!”

Cụ thể thời kỳ phát tình liên quan hắn không nói chi tiết cụ thể, dù sao hắn chỉ là từ nội tâm cho rằng Omega liền thích hợp đứng ở phía sau Alpha mà thôi, còn không đến mức tăng lên phân biệt đối xử AO.

Đáng tiếc là, dùng ngữ điệu cùng thái độ như vậy nói ra, khiến người ta nghe xong, cảm thấy cùng phân biệt đối xử cũng không kém bao nhiêu.

Vu Kình Thương che mặt, cảm thấy có chút không nên nhìn.

Không nói nhiều, người anh em, chúc ngươi lên đường bình an!

Lộ Cảnh Ninh cơ hồ đã dán sát vào trước mặt Sầm Tuấn Phong, nâng đôi mắt sáng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, hơi thở gần như mơ hồ lướt qua gò má, mà đôi mắt thoải mái tràn ngập uy hϊếp híp lại: "Năng lực thể lực cũng không thể so sánh với Alpha? Vậy, ngươi có muốn thử không?”

Sầm Tuấn Phong bị khí tràng đột nhiên nổ tung của cậu trấn trụ, lúc phục hồi tinh thần sắc mặt có chút không dễ nhìn lắm, nhưng vẫn kiên trì giữ vững điểm mấu chốt của mình: "Tôi không động thủ với Omega!”

Lộ Cảnh Ninh khẽ cười: "Thật trùng hợp, tôi đặc biệt thích động thủ với Alpha.”

Vừa dứt lời, cậu không đợi Sầm Tuấn Phong mở miệng, cũng đã túm cổ áo hắn lên, cũng không quay đầu lại kéo ra ngoài.

Động tĩnh lớn như vậy làm cho sinh viên đi ngang qua xung quanh không khỏi nhao nhao dừng bước, hướng bên này ném ánh mắt tò mò.

So sánh với nhau, mấy vị chiến hữu vừa mới sóng vai tác chiến với Lộ Cảnh Ninh liền có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Văn Tinh Trần đã sớm biết tính tình omega này bạo phát, Vu Kình Thương bị đánh từ nhỏ đến lớn không cảm thấy kinh ngạc. Về phần Khương Loan, vừa rồi chính là bị đôi tay thoạt nhìn mảnh khảnh này xách cảm thụ qua một ngàn tám trăm độ lớn lượn vòng, về phần loại việc đời này? Ha ha.

Lúc Sầm Tuấn Phong phục hồi tinh thần thì đã bị kéo ra vài mét, cảm thụ ánh mắt từ bốn phương tám hướng ném tới, trên mặt nhất thời có chút không nhịn được, hung hăng giãy dụa hai cái, ngoài dự liệu lại không thể tránh thoát, rốt cục ý thức được mình có thể gặp phải một tên bệnh thần kinh, nhịn không được nói: "Ngươi mẹ nó đến cùng muốn thế nào?! ”

Lộ Cảnh Ninh dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, để Sầm Tuấn Phong giãy dụa, nên kéo thì vẫn kéo như cũ, chờ kéo đến góc rồi ném mạnh một cái, tiện tay ném người sang bên cạnh thùng rác.

Không biết lấy từ đâu ra một viên bạc hà ném vào trong miệng, cậu cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, ý tứ trêu chọc tràn đầy: "Alpha các ngươi mạnh như vậy, còn không phải là bị một ngón tay của ta tùy tiện nhấc lên sao?”

Sầm Tuấn Phong trầm mặt muốn đứng lên, còn chưa kịp đứng dậy, lại bị Lộ Cảnh Ninh ấn trở về.

Hắn nhíu mày, nghĩ thầm sức lực không giống như một Omega, kết quả âm thầm dùng sức mới phát hiện, thẳng đến khi mặt nghẹn đỏ bừng, bàn tay ấn trên vai hắn cư nhiên vẫn bất động như núi.

Thần sắc Sầm Tuấn Phong rốt cục có vài phần khϊếp sợ.

Hắn ta lại thua một Omega về sức mạnh? Làm thế nào có thể thế được?!

Lộ Cảnh Ninh cứ như vậy một bàn tay hời hợt ấn hắn, nhai kẹo bạc hà trong miệng, ngữ điệu lười biếng: " Ngươi nghe kỹ cho ta, ta, Lộ Cảnh Ninh, sắp chính thức trở thành một thành viên của tứ viện, đến lúc đó sớm muộn gì cũng phải đem đám alpha tự đại các ngươi giẫm đạp dưới chân! Mà ngươi, mặc kệ cùng Văn Tinh Trần có chuyện gì, đều không có bất kỳ quan hệ gì với ta. Nhưng hôm nay, nhớ kỹ tên ta, hiểu chưa?”

Nói xong, cứ như vậy khinh miệt thu hồi tầm mắt, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Sầm Tuấn Phong nhìn bóng lưng này sửng sốt một lúc lâu, mới đột nhiên mở miệng kêu lên: "Lực lượng lớn có ích lợi gì không, ngươi cho rằng có thể thông qua kiểm tra pheromone ngày mai sao?”

Lộ Cảnh Ninh bước chân hơi dừng lại, không xoay người nhìn hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn chân trời bị tia sáng màu cam của hằng tinh bao phủ, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "A, loại chuyện này, ai biết được?”

Tác giả có gì đó để nói: Muốn biết cụ thể hệ thống tin tức tố, ngày mai liền nói cho ngươi biết.