- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Ai Nói Omega Liền Không Thể A Bạo
- Chương 7
Ai Nói Omega Liền Không Thể A Bạo
Chương 7
Editor: Pluto & Charon
Cơ quan bên cạnh mơ hồ rung động, vết rỉ sét loang lỗ trên vách tường bỗng nhiên phóng ra một chuỗi con số thời gian đếm ngược.
Tất cả mọi người đều biết đây là chính thức bắt đầu rồi, tức khắc đem tầm mắt đang nhìn chằm chằm Lộ Cảnh Ninh nhao nhao thu hồi lại.
Lộ Cảnh Ninh vẻ mặt vô tội: " Bọn họ vừa nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?"
Vu Kình Thương, Khương Loan: "........"
Vì cái gì nhìn chằm chằm cậu trong lòng cậu không biết sao? Cũng may trưởng khoa quy định rõ ràng không được chém gϊếŧ lẫn nhau, bằng không câu đề nghị vừa mới nói ra đã đắc tội tất cả mọi người, có khi vừa mở màn đã bị toàn bộ vây công cũng không nhất định!
Văn Tinh Trần ở bên cạnh nhắc nhở một câu: " Đều chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."
Trong nháy mắt ngay sau khi giọng nói rơi xuống, thời gian đếm ngược cũng chính thức kết thúc.
Gần như ngay lập tức, bốn đài cơ giáp nguyên bản an tĩnh đứng ở đó đồng loạt giơ súng ống lên, không hề báo trước mà hướng về trong sân bắt đầu bắn phá không có một chút sai lệch nào.
Mọi người: "!!!!!!"
Giữa đám bụi mù mịt, tức khắc đủ loại âm thanh mắng chửi nổ ra khắp nơi.
Các tân sinh viên hiển nhiên không nghĩ tới nhà trường cư nhiên sẽ như vậy một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, một đám hoảng loạn không nhìn đường mà chạy bán sống bán chết, tình cảnh một lần nữa hết sức hỗn loạn.
Thực nhanh liền liên tiếp có người bị bắn trúng.
Những cơ giáp này sử dụng tia laze có sức sát thương thấp nhất, mặc dù nó sẽ không gây ra tổn thương chí mạng, nhưng cũng không có nghĩa là chúng thực sự chỉ là những đồ chơi trên chiến trường,bị bắn trúng cũng không phải là chuyện đùa.
Thế nên, giữa những tiếng ồn ào chửi rủa còn xen lẫn hết đợt này đến đợt khác tiếng gào thét đau thương, hình thành bối cảnh âm thanh độc đáo.
Từ những bức tường sắt xung quanh, thỉnh thoảng có những cánh tay cơ giáp vươn ra, vô cùng thành thạo mà đem những bị đào thải ra ngoài, số người bị đào thải ra càng nhiều, sân huấn luyện ban đầu vốn có chút chen chúc dần dần trở nên trống trải.
Mấy người Lộ Cảnh Ninh ngay từ đầu đã đứng ở vị trí khá cách xa cơ giáp, nên có đủ thời gian để phản ứng, lúc này một bên linh hoạt né tránh tập kích của chùm tia sáng, một bên ung dung quan sát tình hình xung quanh.
Khảo hạch lần này nhất định tồn tại quy tắc đào thải, qua quan sát có thể thấy được, người bị tia laser đánh trúng ba lần liền coi như bị loại, bị cánh tay cơ giáp cưỡng ép đưa ra khỏi sân huấn luyện đi bên ngoài tiếp nhận cứu chữa bởi người máy điều trị.
Sau khi thu thập được thông tin hữu hiệu, Lộ Cảnh Ninh không quên chú ý tình hình của đồng bọn.
Văn Tinh Trần tất nhiên là không cần phải nói, nhìn qua giống như những chùm tia sáng cố ý tránh hắn, không hề đυ.ng tới một cái góc áo, thậm chí cũng không di chuyển quá nhiều, phi thường hữu hiệu mà hoàn thành toàn bộ né tránh trong phạm vi di động cực nhỏ.
Vu Kình Thương bên kia, tuy rằng dáng người to lớn, nhưng tuyệt đối cũng là một người cao to linh hoạt, thoạt nhìn ngày thường đã đi nhảy Disco không ít, vặn vẹo vòng eo cứng rắn, dáng vẻ vô cùng thướt tha mà né tránh.
So sánh với tới thì Khương Loan "Không quá thông minh" kia có vẻ vất vả hơn nhiều.
Những tia laze đó đối với Lộ Cảnh Ninh mà nói thì tốc độ thực sự rất chậm, vì thế mà ung dung di chuyển qua trước mặt Khương Loan, hết sức nhiệt tình cười thiện chí: "Chiến hữu, có muốn hỗ trợ không?"
Khương Loan bị khuôn mặt trước mặt này lay động đến có chút hoa mắt, lúc này trên lưng sớm đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nghe vậy lập tức gật đầu liên tục: "Muốn muốn muốn!"
Vu Kình Thương vốn thần kinh cũng đang căng thẳng, nghe vậy lại là không khỏi phân tâm ngoảnh đầu về phía hắn ném một tia ánh mắt đồng cảm.
Vẫn là quá trẻ tuổi không biết gì, nhờ ai không nhờ, lại xin giúp đỡ từ Lộ Cảnh Ninh kẻ trước nay chưa bao giờ xem Alpha là con người?
Là một dũng sĩ nha!
Khương Loan cảm nhận được ánh mắt thương hại quá mức của Vu Kình Thương, không khỏi có chút mịt mờ, nhưng hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều, giây tiếp theo bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, trực tiếp bị nắm lấy góc áo cắp nâng lên.
Khương Loan: "!!!!"
Trong đầu hiện ra vô số dấu chấm than nhưng đã không có biện pháp ngăn cản sự tình phát sinh phía sau.
Trong nháy mắt Lộ Cảnh Ninh đã trực tiếp xách hắn lên như xách gà, quăng mấy vòng lên không trung đón gió, bị ném đến một nơi không rõ phương hướng.
" Mẹ kiếp?!"
Ở không trung vẽ ra một vòng cung hoàn hảo, hắn tránh được toàn bộ xạ tuyến một cách hiệu quả. Đồng thời không kiểm soát được sự thô bạo, chỉ cảm thấy chính mình nặng nề mà nện lên một đống thứ mềm mại như bông.
Giây tiếp theo, phía dưới thân hắn liền liên tiếp truyền đến một trận tiếng gào khóc.
Khương Loan hơi không kịp định thần lại, sau đó trầm mặc nhìn xuống, rốt cuộc hiểu được tại sao bản thân sử dụng phương thức dũng mãnh rơi xuống này lại không có một chút cảm giác đau đớn, hoá ra là phía dưới có một đống lớn khiên thịt xếp chồng lên nhau.
Phía dưới các tân sinh bị hắn đè lên một đám nhe răng trợn mắt mà rống giận: " Ngươi là ai vậy, mẹ nó còn không mau xuống!"
Khương Loan còn chưa kịp lên tiếng thì từ trên cao đã vang lên giọng nói tươi cười của Lộ Cảnh Ninh: " Thực ngại quá! không cẩn thận nện lên các ngươi, chúng ta liền đi ngay đây, đi ngay đây!"
Nói xong, trên người Khương Loan lại nhẹ bẫng đi, cả người lần nữa lại bị nâng lên.
Khương Loan: "..."
Trong nháy mắt Lộ Cảnh Ninh đem hắn xách đi, khu vực này không biết có phải là trùng hợp mà vừa lúc nghênh đón một trận bắn phá mới.
Mấy người bị đè trên mặt đất hoàn toàn không kịp đứng dậy phản ứng, bốn phía tức khắc nổi lên tiếng kêu gào thảm thiết quả thực làm người thấy phải rơi lệ.
Đáng tiếc quy tắc chính là quy tắc, những tiền bối điều khiển cơ giáp không cho họ bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, chẳng mấy chốc cứ như vậy bị dọn sạch ra ngoài.
Về phần Lộ Cảnh Ninh, kẻ khởi xướng việc ngáng chân này lại tỏ vẻ thực sự không liên quan đến cậu.
Cậu lại không có đánh người, cậu chỉ là đang cứu đồng đội, dù sao thì khung cảnh hỗn loạn như vậy, có một ít ngộ thương cũng là không thể tránh khỏi đúng không?
Dần dần Khương Loan cũng quen thể nghiệm bị ném tới ném lui bay lượn lung tung, chậm rì rì đem hai tay giao nhau ôm trước ngực, quay qua quay lại, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Hắn nếu như lại không nhìn ra được Lộ Cảnh Ninh hoàn toàn đem hắn trở thành vũ khí sát thương để sử dụng thì hắn thật sự là mắt bị mù!
Đối với sự xấu hổ khi bị một Omega xách theo ném tới ném lui? Trong tình trạng binh hoang mã loạn* này hoàn toàn không rảnh để lo.
*BINH HOANG MÃ LOẠN: rối loạn, loạn lạc, nhốn nháo hoảng loạn.
Loại đồ vật như da mặt này, trước nay Khương Loan hắn đều là cầm được thì buông được, muốn hắn dựa vào chính mình đi trốn những đợt laze đó phỏng chừng đã sớm bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Suy cho cùng hắn sợ đau nha, có thể nằm thắng so cái gì đều tốt, đại trượng phu co được dãn được, hắn nhịn!!
Đương nhiên Lộ Cảnh Ninh cũng phát hiện vị đại huynh đệ trên tay này phối hợp vô điều kiện, trong lòng tán thưởng, đập người qua lại càng thêm không có gánh nặng tư tưởng.
Có một cái cường lực " trợ giúp" như vậy tồn tại, hàng loạt tân sinh viên lần lượt bị độc hại, giữa sân nhân số một đường giảm mạnh, tốc độ giảm quân số như vậy gần như tăng nhanh gấp đôi so với trước đó.
Xung quanh đài chủ trì bao phủ một tầng lá chắn phòng hộ kiên cố đem xạ tuyến toàn bộ ngăn cản ở bên ngoài.
Trưởng khoa Quế Lương Triết trên trán nổi gân xanh, điên cuồng giật mạnh.
Ông đã sớm phát hiện động tác nhỏ của Lộ Cảnh Ninh, nhưng loại sát thương gián tiếp này không thể coi là vi phạm, làm ông không có nửa điểm biện pháp với loại tiểu thông minh này.
Hiệu trưởng đã chào hỏi qua từ trước, nói rằng Tứ Viện của bọn họ năm nay khả năng có thể sẽ có một Omega thú vị. Bây giờ người đến cũng đã đến rồi, ông hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc có chỗ nào thú vị?
Này nói rõ chính là một đứa cứng đầu lại thích sinh sự, nhất định phải cẩn thận dạy dỗ mới được!
Thoáng nhìn thời gian còn lại hiển thị trên bức tường sắt, trong đầu Quế Lương Triết đã có phán đoán, cầm máy truyền tin lên ngữ điệu ra lệnh không chút gợn sóng: "K209, K332, hợp lực tấn công Omega đó."
Toàn trường chỉ có duy nhất một Omega là Lộ Cảnh Ninh, mục tiêu của cuộc tấn công này đã quá rõ ràng nhưng người điều khiển của hai cơ giáp này không khỏi hơi choáng váng khi thình lình nghe được mệnh lệnh này.
Tuy rằng trọng tâm của bài đánh giá này là kiểm tra khả năng ứng phó trong hỗn chiến nhưng nếu thay đổi hình thức từ bắn bừa bãi sang tấn công tập trung hiển nhiên độ khó rõ ràng là khác hẳn.
Bọn họ ở trong trường quân đội sớm đã ghi nhớ phục tùng quân lệnh vô điều kiện, trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng không có nửa điểm dị nghị, vô cùng dứt khoát tuân theo mệnh lệnh.
Lộ Cảnh Ninh mới đầu không chú ý tới, chờ đến khi liên tiếp chịu vài lần bắn phá tập kích thì lúc sau cũng phát hiện có gì đó không ổn.
Sau một hồi quan sát động tĩnh của hai đài cơ giáp, cậu lập tức hiểu ra, ngẩng đầu hung hăng mà trừng mắt nhìn Quế Lương Triết trên đài chủ trì, trong lòng thầm mắng: " Khốn khϊếp, đám người dẫn quân ra trận này quả nhiên đều tồi tệ thật sự! Kiểm tra đánh giá thì kiểm tra đánh giá đi, lại còn chơi chĩa mũi nhọn vào tôi!"
Hai đài cơ giáp đột nhiên nổ súng, căng thẳng ở các khu vực khác đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều, giữa sân các tân sinh viên còn sống sót không khỏi hướng khu vực kia nhìn lại chính là một mảnh súng hoả đan xen, tất cả lộ ra vẻ mặt mông lung khϊếp sợ, hiển nhiên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy giữa một mảnh xạ tuyến vô cùng dày đặc, Lộ Cảnh Ninh một tay xách theo Khương Loan thân mình lại linh hoạt né tránh.
Trong một cuộc tấn công dồn dập như vậy, cậu thậm chí còn thể hiện vài phần tư thái thành thạo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người điều khiển cơ giáp châm chọc nói: " Ôi chao! Học trưởng, các anh điều khiển cơ giáp này hẳn là vẫn chưa học được bao lâu đi? Đuổi theo một tân sinh như tôi vậy mà đánh không trúng, tôi thấy các người cũng đừng lên chiến trường làm gì, nhỡ đâu tặng đầu cho kẻ khác nha!"
Sắc mặt hai người thao tác hơi hơi trầm xuống, vốn đang tồn tại vài phần suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc, lúc này thần sắc càng thêm nghiêm túc hẳn lên.
Khương Loan bị cậu kéo chạy làm ra vẻ mặt khϊếp sợ.
Đại ca à, chọc tức bọn họ rốt cuộc đối với ngươi có chỗ tốt nào?!
Hắn gần như có thể cảm giác được nhiệt độ thiêu đốt từ từng đạo laze quét qua trên mặt, cả người đều cảm thấy có hơi không khoẻ lắm: " Cậu cậu cậu cẩn thận một chút, đừng để bọn họ bắn vào mặt tôi, bị huỷ dung về sau còn tìm Omega thế nào nữa chứ?!"
Lộ Cảnh Ninh không hề hứng thú mà liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng có lệ đáp: " Tìm không được Omega? Sợ cái gì, không phải còn có tôi sao? Bồi cậu là được."
Khương Loan thân thể chấn động, buột miệng nói: " Tôi thà độc thân cả đời cũng không cần cậu!"
Hắn tuy rằng cũng từng một lần mê muội nhan sắc của người thịnh thế mỹ nhan này, nhưng sau khi tiếp xúc sâu với Lộ Cảnh Ninh, hắn cảm nhận sâu sắc một chân lý - túi da tốt nhưng phải có mệnh để hưởng.
Đừng nói người này chính là một kẻ điên thì vẫn là Omega mà Văn Tinh Trần coi trọng, ha hả, liền cho hắn mượn một nghìn cái lá gan, hắn cũng không dám!
Lộ Cảnh Ninh nghe hắn cự tuyệt dứt khoát như vậy, ngay lập tức nhướng mày không vui: " Tôi thì làm sao, có chỗ nào không tốt hả?"
Đôi mắt sáng ngời của cậu khẽ nheo lại vài phần, từ giọng nói nghe đến căn bản không cần hoài nghi nếu Khương Loan nói sai nửa chữ, giây tiếp theo sẽ trực tiếp đem hắn tiếp xúc thân mặt với hai cơ giáp kia.
Khương Loan lần đầu tiên bị Omega nhìn đến trong lòng hoảng sợ chỉ cảm thấy kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Lúc này, bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc từ bên tai truyền tới: "Hai người vẫn còn nói chuyện vui vẻ quá nhỉ."
Khương Loan mừng rỡ kêu lên, luống cuống tay chân nhìn Văn Tinh Trần, trong mắt ám chỉ: Cứu tôi! Cứu tôi với! Mau cứu tôi!
Văn Tinh Trần lại dường như không nhận được tính hiệu của hắn, nhìn Lộ Cảnh Ninh chân mày khẽ nhíu lại: "Chạy đã mệt chưa? Tôi có một ý tưởng, có muốn nghe một chút không?"
Lúc này gần như xung quanh đều bị quang mang dày đặc bao phủ, Lộ Cảnh Ninh nhanh chóng di chuyển, trong quá trình không ảnh hưởng đến tiết tấu nói chuyện phiếm. Thời điểm này thấy Văn Tinh Trần cái tên cuồng chịu ngược này tự mình chạy vào trong khu vực hoả lực không màng sinh tử mà phấn khích đến đề nghị không khỏi cảm thấy có chút tò mò: " Hử? Nói thử xem?"
Văn Tinh Trần hơi nghiêng mắt, dư quang đảo qua đi theo hai cái đài cơ giáp phía sau cách đó không xa, ngữ điệu lộ ra một chút hứng thú dạt dào: "Phá hủy cơ giáp hiểu biết một chút chứ?"
Khương Loan thình lình nghe được lời nói như vậy, vẻ mặt liền khϊếp sợ mà nhìn qua người bạn thân của mình.
Hôm nay đến cùng là làm sao vậy, một kẻ điên còn chưa đủ sao?!
Hiển nhiên, loại đề nghị này vừa vặn sở thích làm chuyện cuồng ma của Lộ Cảnh Ninh, ánh mắt trần trụi rõ ràng hơi sáng lên: "Đương nhiên là được nha!"
Khương Loan: "!!!"
Hắn cảm giác bản thân cách hiện trường chết bất đắc kỳ tử dường như chỉ còn một bước chân.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Ai Nói Omega Liền Không Thể A Bạo
- Chương 7